Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 1 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 1 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 1 ]
“Hộc…hộc…”
Tôi chạy bộ trên con phố Rosenburg khi trời còn tờ mờ sáng.
Hơi thở phả vào trong không khí bốc khói trắng xóa, và con đường hiện đang bao trùm trong làn sương giá lạnh.
Mổi một lần sải bước là một lần chân của tôi phát ra một tiếng “cạch” nhẹ từ các khớp.
Và khi mà tôi càng ra sức chạy, thì con phố như càng vụt qua mắt tôi nhanh hơn.
“Phù…”
Tôi chậm lại rồi dừng hẳn khi quay về được đến nhà trọ.
Với hơi thở nặng nhọc, tôi nhìn xuống và lẩm bầm với bắp chân đang run rẩy của mình.
“Hôm nay chạy vui không, các chú?”
Rồi tình cờ một cách quái gở, tôi đã đặt tên cho chân phải là Tindalos còn chân trái thì là Baskerville. Tôi muốn mau chóng khiến chúng trở nên khỏe khoắn như hai chân của con thú săn mồi vậy.
“Ồ vậy sao? Hừm. Tốt, tốt lắm.”
Hai cậu nhóc của tôi bỗng nhảy lên vì vui sướng, rồi tôi dừng lại để xoa tay lên chúng một hồi. Tôi luôn phải chắc chắn rằng mình đã mát xa cho chúng thật tốt sau một chuyến chạy bộ.
Phép hồi phục cũng không phải là một cách hay; vì ừ thì nó có thể giảm thiểu cơn đau cơ, nhưng nó sẽ không thể giúp cơ co bóp để phát triển thêm được.
“Các chú hôm nay làm tốt lắm,”
tôi thì thầm, rồi lấy hai ngón tay bóp nhẹ lấy bắp chân của mình.
Tôi càng yêu thương cơ bắp mình bao nhiêu, thì chúng cũng sẽ trả lại những gì xứng đáng với tôi bấy nhiêu. Ít nhất là nó sẽ không phản bội tôi. Chúng luôn trả lại cho tôi những gì xứng đáng nhất. Và tất nhiên là nếu tôi không quan tâm chúng nữa thì cái mối quan hệ tốt đẹp này sẽ nhanh chóng bị đổ vỡ thôi. Tôi cần phải đối xử với cả hai đứa chúng với tất cả tình yêu thương mà tôi có.
Tuy nhiên, nếu không trao đủ tình thương mến thương, nếu mình bỏ mặc chúng thì chúng sẽ dửng dưng chây lười ì ra đấy. Thương là cho voi cho vọt mà, phải ‘’vọt’’ thật mạnh thì chúng mới tốt lên được
“Ngoan, ngoan nào, ta sẽ không bỏ rơi hai đứa đâu.”
Phần chân của tôi đã xong, giờ thì chuyển đến phần tay thôi. Tay phải của tôi tên là “Hulk”, còn tay trái tên là “Hercules.” Tôi đã hi vọng rằng những cái tên này sẽ khích lệ động lực cho chúng trở thành đôi tay của một loài sinh vật mạnh mẽ. Cũng bởi là một ma pháp sư, nên tôi cũng không có quá chú tâm vào lực tay của mình thường xuyên lắm, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn sẽ phải được dùng để làm gì đó. Con người họ dùng tay cho gần như mọi thứ mà; nếu ta không rèn luyện cho chúng, thì sớm muộn ta cũng sẽ phải hối hận.
Hulk và đứa em sinh đôi của nó hay ghen lắm, và nhờ có thần giao cách cảm tuyệt đối, chúng sẽ ngay lập tức biết được có đang bị tôi bỏ mặc hay không. Nên tôi sẽ phải làm nốt một việc trước khi chúng tỏ ra hờn dỗi. “Được rồi, cùng chống đẩy một trăm cái nào. Bắt đầu từ hiệp một…”
Tôi nằm sấp mặt xuống sàn và bắt đầu nâng bản thân lên với nhịp độ chậm rãi. Tất nhiên là việc đạt tới một mốc nào đó không phải là chuyện đáng để quan tâm; mà mục đích chính là để rèn luyện đôi tay này.
Sau đó, Hulk và Hercules bắt đầu run lên vì vui sướng. Tôi lầm bẩm những lời động viên và nhấn bản thân lên xuống nhanh hơn.
Điều này không dễ dàng gì với tôi, nhưng để khiến chúng dẻo dai hơn thì không còn cách nào khác. Dù sao, những nỗ lực đấu tranh trong quá khứ sẽ mang chúng tôi lại gần nhau hơn – và trở nên mạnh mẽ hơn.
“Phù… được rồi, xong rồi đó. Làm tốt lắm các chú…”
Sau khi hoàn thành chống đẩy, tôi xoa bóp và làm mát cơ bắp tôi trong khi thể hiện sự biết ơn với chúng qua cử chỉ hành động. Cả hai đứa Hulk và Hercules đều cảm thấy mãn nguyện.
Hôm nay tôi đã tăng thêm vài điểm tình cảm với bản thân mình. Và một lần đánh dấu số lần luyện tập lên cuốn sổ. Tuyệt vời.
Sau khi tắm rửa bản thân sạch sẽ, tôi bắt đầu quỳ xuống làm điều thường ngày của mình: cầu nguyện trước thánh địa mà tôi đã dựng ở một góc phòng. "Vâng, vậy thì… Mong hôm nay hãy lại bảo hộ cho em, thưa Sư phụ.”
Tôi lấy thánh vật ra khỏi điện thờ, nhẹ nhàng gập nó lại rồi bỏ vào trong túi áo. Thường thì, lấy một vật thiêng liêng ra khỏi thánh địa sẽ là một hành động của sự báng bổ, nhưng tôi cũng không thể để nó bị đánh cắp được.
Một điều hiển nhiên đó là không được để một vật vô giá trong căn phòng trọ.
“Được rồi. Mong là trên bảng hôm nay sẽ có một hay hai Nhiệm vụ tử tế…”
Tôi rời khỏi phòng và đi tới hội quán sau khi quàng áo choàng lên người.
Đã được vài tháng trôi qua kể từ lần đầu tôi đặt chân đến thành phố này.
Ngoại trừ việc tái rèn luyện lại thể chất, tôi đang bắt đầu làm việc với tư cách một mạo hiểm giả, và làm theo kế hoạch đã lập bữa trước.
“Này, Đầm lầy! Cảm ơn vì đã giúp tôi bữa trước nhé!”
“Thật tốt khi có thể nhờ vào cậu đó, nhóc.”
“Ừm, khả năng dùng ma pháp hỗ trợ luôn đúng thời điểm của cậu thật tuyệt. Tôi nghĩ mình có lẽ đã học được một hay gì từ cậu rồi đó.”
Tất cả những lời nhận xét ấy, tôi nghĩ mình đã có một khởi đầu rất tốt.
“Tôi cũng muốn cảm ơn mọi người. Tôi chỉ giúp có một tẹo thôi. Còn lại đều là do sự tài năng của mọi người cả thôi ạ.”
“Này. Khiêm tốn quá đó nhóc! Sau tất cả nỗ lực gống gánh ấy, ta đã nghĩ là cậu sẽ chửi lộn với bọn ta một trận hay gì cơ.”
“Bọn này sẽ đối đãi thật tốt nếu cậu muốn gia nhập vào tổ đội này đó.”
“Ừm thì, tôi, etou---”
“Này! Chúng ta ở đây không phải là để chiêu mộ cậu ta, nhớ chứ?”
“Chết cha. Xin lỗi nhé.”
“Ahaha…”
Tôi hiện vẫn đang là một mạo hiểm giả độc hành. Bất cứ khi nào có một tổ đội được thành lập, cho dù họ có nhận những yêu cầu mạo hiểm tới cỡ nào chăng nữa, tôi vẫn tới và đề xuất cho mình vào với tư cách là một lính đánh thuê. Và chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, tôi đã giúp được vô số nhóm khác nhau. Về phần thưởng thì tôi chỉ cần một phần mười của bọn họ là được, thêm nữa là tôi có thể cầm về một nửa những món đồ mà nhóm tôi thu thập được. Mặc dù chủ hội quán có hơi khó chịu khi cứ phải xếp tôi lên xuống mỗi ngày một tổ đội khác nhau, nhưng tôi cũng đâu có phá luật nào phải không, và hơn nữa, mọi người cũng chả ai bận tâm về điều đó cả.
Những người ngồi trong chi nhánh đã cho rằng tôi “mất” đi tổ đội của mình và đang đi tìm kiếm người mẹ thất lạc. Tôi có cảm giác rằng họ thân thiện với tôi như giờ cũng chỉ là do thương hại. Nếu tôi đi tới thành phố khác, thì chắc tôi sẽ lại bắt đầu gia nhập vào các tổ đội khác thôi, tôi sẽ làm việc với tư cách thành viên tạm thời. Và vào lúc đó, à thì, tôi vẫn không thể thoải mái khi có cái tên của một tổ đội mới nào đó bị điền xuống phần dưới của tấm thẻ này – cho dù nhiều ngày đã trôi qua đi nữa.
“Dù sao thì, bọn này sẽ gọi cho cậu nếu có kèo nào ngon nghẻ đó nhóc. Vậy nên rất mong được làm việc với cậu lần sau nha!”
Kế hoạch hiện tại của tôi là tỏ ra thân thiện, hào sảng với mọi người nhất có thể, trong khi thể hiện hết mình trong chiến đấu. Và thật sự nó hiệu quá khá tốt. Hiện tại cái tên của tôi đã được biết đến vô cùng rộng rãi trên khắp thành phố Rosenburg.
“Êy, Đầm Lầy!”
tôi nghe thấy nhiều tiếng gọi khi bước sâu hơn vào trong phòng.
“Ồ, Đầm Lầy kìa!”
một người khác hô lên:
“Giúp bọn này một tay với, tụi tôi chuẩn bị khởi hành này!”
“Cảm ơn mọi người nhé, nhưng hôm nay tôi chỉ đi loanh quanh thôi.”
Nghĩ lại thì, có vẻ như cái “tên thật” của tôi không được biết đến nhiều lắm. Đa phần những người biết đến tôi đều qua cái tên “Đầm Lầy” cả. Cũng dễ hiểu, bởi ngoài chiêu [Đầm Lầy] ra thì tôi cũng chả niệm thêm một phép nào khác. Thỉnh thoảng thì tôi có dùng thêm một phép hỗ trợ nữa như là [Sương Trắng] khi mà tổ đội nào đó cần tới.
Dù sao, giờ bất kỳ một mạo hiểm giả nào trong hội quán mà thấy tôi là đều cười toe toét. Làm theo cách mà Timothy từng dùng có vẻ như rất hiệu quả, và cũng chả vấn đề gì nếu tôi có thể tỏ ra mình là một cậu ma pháp sư ngây thơ, tốt bụng, không bận tâm tới việc mình làm đáng giá ra sao.
Cách tốt nhất để mình được biết đến không ngờ lại hữu dụng nhỉ.
Cho dù, đa phần mọi người ở đây đều nhận ra tôi và cái tên mới của mình. Tầm này, chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian để tin đồn về tôi được lan ra toàn bộ thành phố đâu.
“Này, Đầm Lầy! Chúng tôi định rời khỏi thị trấn hôm nay đấy. Tôi sẽ nhắn lại nếu nghe được điều gì về mẹ cậu, thế nhá?”
“Ồ. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ ạ.”
Tôi cũng mở rộng mối quan hệ của mình với nhiều tổ đội vi hành như này để có thể nắm được thông tin về Zenith khi họ rời khỏi Rosenburg.
Kế hoạch của tôi đang diễn ra thật thuận lợi.
Chừng nào còn tiếp tục kế hoạch này, thông tin của tôi sẽ đến tai Zenith một ngày nào đó thôi.
Dĩ nhiên giả thuyết đó thật sự khá nhiều lỗ hổng.
Nhưng tôi cũng không có cảm thấy như mình đang phí thời gian ở đây hay gì cả.
Một khi tôi có thể làm được ở thành phố Rosenburg, thì tôi có thể dễ dàng làm điều tương tự với những thành phố khác.
Bằng cách này, tôi sẽ tiếp tục di chuyển đến tất cả các loại thị trấn và để danh tiếng của tôi lan rộng đến phía đông của vùng đất phía bắc và sau đó tới những nơi khác. Bằng cách này, sẽ luôn có một số nơi để Zenith nghe thấy từ tôi.
Để được như này tôi đã phải mất đến ba tháng rồi, thế mà vẫn không ăn thua gì cả.
Nếu muốn để nắm thóp toàn bộ mọi thứ ở đây, thì có lẽ tôi sẽ phải bỏ ra một năm cho mỗi thành phố mà mình dừng chân. Nói cách khác, thì kế hoạch này sẽ mất vô cùng nhiều thời gian để thực hiện.
Dẫu vậy… tôi vẫn phải từng bước một tiến lên phía trước.
[Cô thấy có đúng không ạ, Sư phụ Roxy?]
“Êy, nhìn kia. Cậu ta lại đang cầu nguyện đấy!”
“Kệ cậu ta đi. Đầm Lầy chỉ là một con chiên ngoan đạo thôi. Tôi cũng từng thấy cậu ta làm thế giữa con phố bữa trước mà…”
[Bỏ mợ, mình đã mất cảnh giác.]
Thỉnh thoảng, tôi lại cho tay vào trong túi áo và lại cúi đầu với một tâm thế cầu nguyện. Miễn là tôi còn giữ trên tay thánh vật, thì tôi vẫn sẽ ổn thôi. Tôi sẽ có thể vượt qua được mọi bất trắc trên cuộc đời này. Với sự phù hộ của Roxy, không gì có thể làm hại tôi hết. Tôi giờ là bất bại. Tôi là Optideus, một chiến binh quả cảm!
“Phụt.”
“Đầm Lầy Rudeus sao? Để bố mày yên đi.”
“Thằng oắt đấy thật tự mãn…”
Thường thì, cũng có vài người không có thiện cảm với tôi cho lắm. Nhưng nó cũng không khiến tôi cảm thấy phiền hà gì, chừng nào chúng không can thiệp vào việc của tôi là được.
Miễn là tôi vẫn giữ thái độ tích cực và hiền lành, thì tôi vẫn sẽ giữ được những thành viên trong hội quán bên phe mình.
Nói đúng ra thì, tôi thậm chí có thể áp đảo toàn bộ đám thiểu số ghét mình ngồi đây, nhưng giờ thì, thay vì làm loạn thì tránh chúng đi là tốt nhất.
“Ồ…”
ngay khi vừa định rời khỏi hội quán, tôi đã gặp lại một gương mặt thân quen. Nói thằng ra là Sara.
Cô ấy cau có trước cái nhìn của tôi. Có lẽ tôi không có duyên với phụ nữ cho lắm nhỉ.
“Cậu đang nhìn cái quái gì thế?”
“Ừm, không có gì.”
Mối quan hệ của chúng tôi không thay đổi quá nhiều sau từng đấy tháng.
Tôi thật sự đã không bận tâm về những mặt xấu của cô ấy nữa. Còn cái giọng điệu thì chả có vẻ gì như là hết hiềm khích với tôi cho lắm.
“Cậu định về nhà trọ hay gì sao?”
“Ừm, đúng vậy. Tôi vừa mới xong việc được giao hôm qua, cho nên tôi đang nghĩ đến chuyện về nhà nghỉ ngơi tối nay.”
“Được rồi. Bọn tôi đang nghĩ về việc nhận một yêu cầu mới. Cậu có muốn tham gia không?”
“Ồ. Hừm…”
[Nghịch Tiễn] thường mới tôi tham gia vào các yêu cầu của họ, hẳn là bởi màn trình diễn hủy diệt của tôi trong lần đầu gặp mặt nhỉ.
Tôi chơi cùng họ nhiều hơn so với các tổ đội khác.
Theo như mục đích chính, thì cứ quanh quẩn với một vài nhóm sẽ chẳng thể phát huy được hiệu quả đặc biệt gì. Nhưng mà nếu như tạo ra mối quan hệ tốt nhất định với một tổ đội và bảo họ về những mục tiêu sắp tới của tôi, thì có lẽ đó sẽ là một vài lợi ích để tôi cân nhắc làm việc lâu dài.
“Ừm… mọi người định khởi hành vào ngày mai sao?”
Vì vài lý do nào đó, tôi nhận ra là thật khó để từ chối lời mời của đội [Nghịch Tiến]. Tôi cũng chả biết rõ tại sao nữa. Có lẽ tôi muốn trả ơn họ vì đã giúp tôi giác ngộ ra những khuyết điểm đang trường tồn của mình.
Sara nói với vẻ mặt cáu kỉnh.
“Cậu lúc quái nào cũng đều lưỡng lự như này à. Nếu đã không thích, thì đừng có đến. Làm như cậu đang mắc nợ chúng tôi hay gì không bằng ấy.”
Vẫn như mọi khi, cái giọng con nhỏ đanh đá mắc mệt. Ít nhất, tôi cảm thấy thái độ của cô ta đã ‘nhẹ nhàng hơn’ so với lần đầu tôi nói chuyện. Cái việc cô ta mở câu đầu tiên là một tràng chửi rủa cũng đã chả còn xa lạ gì nữa rồi. Dù sao thì tôi và cô ta cũng có phải bạn hay gì đâu…
Cũng chả có vấn đề gì. Tôi cũng chả cần tất cả mọi người trong thành phố này phải thích tôi.
“Xin lỗi vì điều đó. Tôi nghĩ mình chỉ là một tên không có chính kiến. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn để khiến đầu óc tôi thoáng đãng một tẹo.”
“…Cậu có thể dừng ngay việc xin lỗi vì tất cả mọi thứ được không? Thảm hại quá đấy.”
Sara bực bội buông ra lời phán xét, Cô ấy có lẽ đang nói ra những điều thật lòng hơn là đang cố xỉ vả vào mặt tôi. Dù sao thì, tôi cũng sẽ không thay đổi thái độ này cho dù cô ta có nghĩ nó là “thảm hại” chăng nữa. Tôi quyết định mình sẽ dính với cái thái độ đau khổ này cho một tương lai yên bình hơn.
“Dừng lại đi, Sara.”
Một giọng nói vang ra từ phía cửa vào.
Một thành viên khác của [Nghịch Tiễn] đã theo Sara vào trong hội quán. Suzanne đang dẫn đầu tổ đội, gần sau cô ấy là Timothy với chiếc áo choàng màu đỏ tươi. Đằng sau thì là Patrice và Mimir.
“Vâng, sao cũng được.”
Sara lẩm bẩm, quay mặt đi chỗ khác.
“Cậu nghĩ sao, Rudeus?”
Suzanne hỏi với một nụ cười.
“Cậu sẽ đi cùng chứ?”
Tôi khựng lại một lúc. Mặc dù tôi tự gọi mình là kẻ không có chính kiến. Nhưng lần này tôi đã đưa được ra quyết định của mình. Vì vài lý do, mà tôi chỉ đang giả vờ như là mình đang lưỡng lự.
“Vâng, tôi sẽ tham gia, nếu mọi người cho phép.”
“Tuyệt vời! Vậy cậu hãy chọn thử một cái đi.”
“Vâng.”
Nếu có thể bỏ qua cho cái thái độ lồi lõm của Sara, thì [Nghịch Tiễn] thật sự rất đáng để làm việc cùng. Tôi thích được chơi cùng họ. Suzanne là một người có trách nhiệm và quyết đoán; Timothy thì là một người hồn nhiên và hòa đồng. Tuy hai người còn lại thì khá khép mình, nhưng thật sự họ cũng rất tốt tính. Tổ đội này thật sự rất cân bằng và họ cũng đã tìm hiểu ra cách để phối hợp cùng tôi, vậy nên trận chiến luôn diễn ra một cách mượt mà.
Do họ muốn để cho Sara và dàn tiền tuyến tích thêm kinh nghiệm trong chiến đấu, cho nên tôi cần phải kiềm chế sức mạnh của mình lại, nhưng cảm giác như tôi đang thật sự làm việc cùng họ, chứ không phải chỉ mỗi giúp họ thôi đâu.
Tôi cảm giác như mình cũng là thành viên trong đội vậy.
“Được rồi, vậy để xem nào. Chúng ta có Rudeus đồng hành lần này, nên là…”
“Này, Suze! Thế cái này thì sao?”
“Chà. Một bộ tổng hợp các yêu cầu hạng A sao? Ồ, họ muốn một thúng vảy của Tuyết Long này… Hừm. Tôi cũng chả biết nữa, Patrice. Nghe có vẻ hơi mạo hiểm đó.”’
“Ừm, nhưng chúng ta đã có Rudeus mà, phải không? Chuyện này sẽ dễ ẹt, phải nhân cơ hội này để lấy mấy cái nhiệm vụ tiền thưởng cao chứ. Không phải lo đâu!!”
Nhìn năm người họ nói chuyện vui vẻ với nhau trước bảng yêu cầu khiến tôi cảm thấy thật hoài niệm làm sao.
Cũng trước đó không lâu, tôi cũng được nhìn Eris và Ruijerd bàn tán sôi nổi như này trong những hội quán ở bên nửa kia thế giới.
Nhớ lại lúc đó, tôi luôn là người đưa ra quyết định cuối…
“…Cậu nghĩ sao, Rudeus?”
“Hửm? Ồ. Ừm. Tôi nghĩ được đó.”
Còn ở đây, thì tôi như kiểu tư vấn cho họ thôi.
Nó khá là khác so với hồi tôi đồng hành cùng [Dead End]. Tôi chả có quyền ý kiến gì trong nhóm cả; đúng hơn, tôi bị cho ra rìa. Dù sao thì nhờ thế tôi cũng có thể làm những gì mình muốn, và sau đó nghe theo lệnh người khác. Không phải áp lực gì cả.
Thật dễ dàng.
“Được, quyết định rồi, chúng ta sẽ chọn cái này.”
Suzanne nói.
“Hãy nhận yêu cầu đó thôi.”
Và cứ thế, quyết định của tôi đã được nhận.
Nhiệm vụ này cũng không quá khác so với hồi trước chúng tôi hay nhận, nhưng để xây dựng được uy tín thì phải kiên trì gặt hái thành quả.
Nên vẫn như mọi khi, tôi phải thể hiện hết những gì tôi có.
***
Ngày hôm sau, tôi gói ghém đồ đạc rồi cùng các thành viên của [Nghịch Tiễn] rời khỏi Rosenburg.
Chúng tôi tiến tới một phế tích nằm khoảng hai ngày đi từ phía bắc thành phố. Nơi tôi chưa từng đặt chân tới trước đây.
Về việc đó, tôi đã hoàn thành xong việc nghiên cứu từ tối trước.
Từ mục tiêu của chúng tôi là thu thập vảy của Tuyết Long, tôi bắt đầu bằng việc hỏi thông tin về nó.
Thì được biết Tuyết Long là một ma thú có thể tìm thấy ở ít nhất là một số di tích cổ đại tại đây. Đúng như tên gọi, nó là một loài rồng với những chiếc vảy trắng tinh khiết. Chúng không có cánh, và có chiều dài lên tới ba hay bốn mét. Thay vì sải cánh trên bầu trời, thì chúng nấp bên trong những hang động và hầm ngục, và đặc biệt là chúng sống theo bầy đàn.
Tuyết Long là loài sinh vật hùng mạnh, nhưng ta lại không thể thấy chúng đi lẻ bao giờ, vì thế, xét về mặt số lượng, thì một đàn Tuyết Long có sức công phá tương đương với hạng S. Nhưng chúng ghét ánh sáng, nên nghĩa là chúng rất hiếm khi đi lên khỏi mặt đất. Thêm nữa, chúng cũng khá hiền lành, hiếm khi tấn công ai đó trừ khi bị đe dọa. Chốt lại, đa phần các mạo hiểm giả không đánh giá cao độ nguy hiểm của chúng cho lắm. Nên thứ hạng mà chúng nằm là ở A, khá tệ.
Nhiệm vụ lần này dẫn chúng tôi đến hang ổ của chúng, phế tích Galgau, và chỉ đơn thuần là nhặt những chiếc vảy rơi ra từ chúng thôi. Những chiếc vảy này thường khá đắt giá và được sử dụng đa phần cho xây dựng – có một số những cách được dùng để giảm đi sự lạnh giá trong phòng của một vài các quốc gia trong khu vực này, và trong số đó thì vảy của Tuyết Long là tốt nhất. Ngoại trừ hình dạng không đồng đều hay độ bền kém ra, thì vỏ của Tuyết Long có một màu trắng lộng lẫy, với một độ bóng nhất định khi đem ra ánh sáng. Vậy nên ta sẽ thường tìm thấy chất liệu này bên trong phòng ngủ của các dịnh thự quý tộc.
Vỏ của chúng đồng thời cũng có thể dùng để làm giáp hay khiên nữa. Tuy ta sẽ không thể tìm thấy nhiều những mạo hiểm giả thông thường đi loanh quanh với những trang bị như thế, nhưng một chiến binh hạng S thì có thể sẽ có một hoặc hai cái, và những hiệp sĩ của Công Quốc Basherant sẽ được trang bị giáp Tuyết Long – Loài ma thú mạnh nhất và khó chết nhất trong số tất cả các ma thú tồn tại trên Đại Lục này. Cho nên cũng dễ hiểu tại sao người ta lại thích chế những bộ giáp mạnh nhất từ nguyên liệu của chúng.
Dĩ nhiên, lấy đống vảy đấy đồng nghĩa với việc đang chọc vào một trong số những sinh vật hùng mạnh nhất.
Cho nên chúng tôi không có ý định gì như khơi mào trận chiến trong tổ của loài Tuyết Long cả, nhưng trong phế tích ấy cũng là ổ của những loài quái vật khác… và trong khi loài Tuyết Long thì thường bị động, thì đám còn lại có thể đột kích chúng tôi một cách bất ngờ.
Thế nên mọi người ở đây đều có cảm giác hơi bất an giống như cái đợt bọn tôi đi xuống phía nam vậy.
Khi đặt chân tới phế tích, chúng tôi liền dựng lều trại bên ngoài và bắt đầu cuộc họp tác chiến.
“Tôi có mang theo mũi tên làm từ Long cốt cho chuyến này, nhưng tôi không chắc là nó có đâm xuyên qua được vảy của Tuyết Long không nữa.”
“Hừm. Tôi nghĩ chúng ta nên thử thêm độc vào xem.”
“Chúng không thích ánh sáng rực rỡ, phải không? Hay chúng ta dọa bằng hỏa ma pháp nhé?”
“Nếu chỉ thế mà làm chúng hoảng sợ, thì đã không được đánh giá là ma thú hạng S rồi.”
Như mọi khi, những thành viên của [Nghịch Tiễn] thường chuẩn bị rất nghiêm túc. Tất cả bọn họ đều đưa ra những thông tin đã thu thập được, và cố gắng đưa ra một giải pháp hiệu quả nhất. Nếu trong số họ có nhiều thành viên nổi trội hơn hay có đủ bảy người cho một tổ đội, thì có lẽ họ đã có thể đạt đến hạng A mà không gặp rắc rối gì.
Thật lòng mà nói, khá là hiếm để tìm được một tổ đội mà tác phong làm việc chuyên nghiệp như này. Đa phần mấy tên ngoài kia thường khá là cợt nhả.
“Nãy giờ cậu chả nêu ý kiến gì cả, Rudeus à. Đừng có làm nổ cái gì trong đó đấy nhé?”
“Ừm. Tôi sẽ cố hết sức.”
“Thật lòng mà nói, việc này hợp với cậu hơn đấy. Ý tôi là, mấy mũi tên của tôi không thể ảnh hưởng gì tới chúng… nên nếu có con nào để ý đến cậu, thì có lẽ chúng tôi không cần phải giúp đỡ đâu, phải chứ…?”
Sara chắc chắn đang lo lắng vì việc này. Cô ấy có thể bắn ra những mũi tên có sự chính xác và tốc độ khủng khiếp, nhưng nó không có ý nghĩa gì khi phải chống lại những kẻ thù có lớp phòng thủ cứng cáp như chúng. Mặc dù cô ấy có thể tìm ra điểm yếu để ngắm tới, như là mắt hay miệng chẳng hạn, nhưng để làm điều đó thì thật sự khá là mạo hiểm – đặc biệt là khi phải đối đầu với một số lượng lớn.
Và tất nhiên, cũng có vài loài ma thú hạng A có thể chặn được mũi tên, hay thậm chí là né khi đang ở trên không trung. Loài Tuyết Long cũng thuộc trong số đó. Những loài ma thú sống trong môi trường hang động thường không quá đe dọa. Nhưng nếu chúng ta phải đối mặt với một ma thú hạng A, thì thật khó để Sara có thể gây được sát thương. Nên hẳn đó là điều làm cho Sara bực tức.
Dù sao, đây cũng là một trong số những điều xảy ra khi làm việc mà. Vài mạo hiểm giả có thể xử lý tốt yêu cầu mà không cần đến tổ đội. Bản thân tôi mà nói thì cũng không phải là giỏi. khi ta trở nên yếu đuối, thì việc có ai đó vượt mặt ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Và khi mà ta tưởng rằng mình đã biết hết mọi thứ trên thế giới, thì đó cũng là lúc mà thế giới giơ tay vả vỡ mặt bạn. Thế nên cứ khiêm tốn là tốt nhất.
Sara vẫn còn rất trẻ.
Cô ấy vẫn chưa có quá nhiều kinh nghiệm thực tế cho lắm, và hẳn cô cũng đang rất lo lắng về việc chuyện gì sẽ xảy ra với những thành viên còn lại trong đội nếu như cô ấy không thể thực hiện tốt vai trò của mình. Nhưng sự thật là việc cô ấy đang lo lắng không hề có thể xảy ra được.
Dĩ nhiên là tất cả chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ hết sức khi cô ấy cần. Nếu như thế vẫn chưa đủ, thì… đó là do chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
“Đừng quá lo lắng, Sara à.”
Tôi nói.
“Yêu cầu của chúng ta là nhặt vảy của Tuyết Long, chứ không phải là đánh vật với chúng. Chúng ta chỉ đơn giản là dọn dẹp cái ổ của chúng sạch sẽ hơn một chút mà thôi.”
“Cậu ấy nói cũng đúng.”
Timothy nói trong khi gật đầu nhẹ.
“Hãy cố hết sức để tránh phải giao chiến với chúng là được.”
“Nếu mọi chuyện mà theo hướng tệ nhất, thì chúng ta có thể mở đường lui được mà!”
Patrice thêm vào.
“Chưa gì đã nghĩ đến việc bỏ chạy rồi sao, Patrice nhát cáy ơi¬”
Mimir nói.
“Đừng đá đểu nhau vậy chứ, Mimir,”
Timothy nói.
“Nói là thế, nhưng đến lúc nguy hiểm thì Mimir mới người vọt nhanh nhất ấy.”
Tất cả mọi người cười rộn rã, và có vẻ như cái không khí căng thẳng đã vơi đi chút.
Timothy tuy là người khéo ăn nói, nhưng cậu ta cũng biết pha trò khi cần. Nên đó cũng là một thứ mà tôi muốn học theo.
“Vậy được rồi,”
Suzanne nói, và đập hai tay vào nhau.
“Chúng ta vào thôi chứ?”
Tất cả mọi người đứng dậy, mà một lần nữa vẻ mặt họ trở nên nghiêm túc.
Cổng vào của phế tích được đặt ở một bên của khe núi.
Thật sự thì, trông nó chả có gì hơn ngoài một cái lỗ ở giữa vách đá.
Không gian bên trong được bao phủ một nửa bởi băng giá, với những cột đá dày cộp dựng dọc hai bên lối vào.
Từ phía trên, bạn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua lớp nước đá.
Thật lòng mà nói, thì cái nơi này trông giống một cái hang hơn là một cái phế tích, kiểu hang mà để cho mấy con gấu dự trữ thức ăn qua mùa đông ấy.
Cảm giác gần giống như chúng tôi đã đến sai chỗ vậy.
Tuy nhiên, thì chỗ này lại khớp với địa chỉ của lối vào phế tích Galgau, nơi mà một vài mạo hiểm giả đã rơi xuống mười năm trước. Nhưng không một ai đưa cho chúng tôi thông tin chi tiết về bên trong, cho nên thật khó để nói rằng nó chính xác.
“Có đúng nơi này không vậy?” Suzanne nghi vấn.
“Em nghĩ là đúng rồi,” Sara nói, rồi chỉ tay xuống dưới. “Chị thấy không? Có vài dấu chân in dưới này này.”
Khi tôi phủi lớp tuyết bên ngoài cổng vào, thì phát hiện ra dấu vết của chân người để lại.
Khá khó để đoán chính xác rằng đã có bao nhiêu người đã vào trong đó, nhưng có vẻ như nơi này đã được kha khá những vị khách đến ghé thăm rồi.
“Hửm. Mấy dấu chân này còn mới ư? Mong là chúng ta không gặp rắc rối gì ở đây ha…”
“Không phải đâu. Mấy cái này đã được khoảng sáu đến bảy ngày rồi.”
“Tuy nhiên thì vẫn có khả năng là bên trong đó có một tổ đội khác.”
“Nhưng có một vài dấu chân hướng ra ngoài hang này, thấy không? Em đoán là họ đã trở về rồi.”
Tôi vừa nghe cuộc hội thoại giữa Sara và Suzanne, vừa chuẩn bị đồ đạc và trang bị cần thiết để tiến vào trong hang. Trước tiên cái chính đó là đuốc. Tôi lấy chúng ra và thắp từng cái một.
Đuốc là một trong số những công cụ khám phá hang động cần thiết. Đèn dầu cũng là một lựa chọn, nhưng một cây đuốc cũng được dùng như một vũ khí tự vệ nữa, và có thể giữ được ánh sáng cho dù ta có vô tình vung nó hơi mạnh tay đi chăng nữa. Ta cũng có thể vứt nó sang một bên khi diễn ra một trận chiến mà không phải lo về việc nó sẽ tắt sáng. Tuy có thể nó sẽ khá nguy hiểm nếu bị dính vào một cái bẫy khí ga, hay bị kẹt trong một không gian khép kín…
Nhưng nếu chỉ mấy cái đấy mà đã khiến ta lo lắng, thì thà đừng có bước chân vào hang thì hơn.
Điều đó cũng nói rằng, sẽ tốt hơn nếu có một cái gì đó phát sáng nhưng lại đáng tin dùng hơn mấy que củi này.
Một thứ gì đó như cái loại mà Jedi hay dùng chẳng hạn.
“Dưới sàn trơn lắm đấy. Cẩn thận không bị trượt chân nhé.”
Tôi đưa đuốc cho các thành viên trong đội, bắt đầu từ Suzanne và đến những người còn lại.
Một số tổ đội thì họ chọn một vài người để cầm đuốc cho cả đám, nhưng ở đội [Nghịch Tiễn] thì mỗi người có một cái. Chúng tôi không có ai có thể nhìn được trong bóng tối cả, chưa kể nhóm tôi còn có một cung thủ nữa, nên phải chắc chắn rằng luôn luôn có đủ tầm nhìn.
Khi bước sâu vào trong hang động, những cuộc tán gẫu cũng chấm dứt.
Chúng tôi đi khéo léo trên con đường trơn trượt từng người một, và luôn cảnh giác trước mọi mối nguy hiểm.
Lúc mới vào thì không có quá nhiều ma thú. Thỉnh thoảng thì cũng có vài con rết khổng lồ chồi lên tấn công, nhưng một mình Suzanne dễ dàng tự mình xử lý chúng. Thật sự thì, những đợt xuất hiện như thế còn chả được tính là chiến đấu cơ.
Không phải tôi đang cố giải thích hay gì. Nhưng con đường chúng tôi đang đi thật sự hẹp tới mức sẽ rất khó để một đàn kẻ thù có thể xông đến. Nếu như những con ma thú mà tấn công chúng tôi thường xuyên hơn, thì có thể chúng tôi sẽ quyết định rúi lui… kể cả nếu chúng chỉ tập trung ở một vài chỗ nhất định trong cái hang này.
Mấy lớp băng dày ở dưới chân cũng không có tác dụng gì lắm.
Chúng tôi phải luôn đề cao cảnh giác trên mỗi bước chân chúng tôi đặt xuống để tránh việc có ai đó trong số chúng tôi bị lọt hố.
Tuy tất cả chúng tôi đều đã đi giày đinh, nhưng đôi khi nó cũng không đủ để giữ chân ta không bị trượt thườn thượt trên đường.
“Á!”
“Chết…”
Sara, người đang đi bên phải tôi, đột nhiên trượt chân, rồi tôi nhanh chóng đỡ được cô ấy. Ma Nhãn nhìn thấu Tương Lại thường được dùng trong mấy việc như này. Còn thông thường thì nó không có quá nhiều tác dụng lắm.
“…Cậu đang sờ mó tôi đấy à?”
“Ơ… không có.”
Tôi đặt Sara xuống chỗ đất khô ráo.
Rồi cô ấy lườm tôi trong khi một tay che lấy ngực.
Đôi má cô đỏ bừng, và đôi mắt tỏa ra đầy sát khí.
Cô ta thật sự tức giận chỉ vì tôi có vô tình chạm vào người ở đây à? Thật lòng mà nói thì tôi chả cảm thấy cái vẹo gì cả, đặc biệt là còn qua một lớp bảo vệ bằng da thuộc cứng đơ nữa chứ. Có thể nó đã khiến tôi cảm thấy hơi hưng phấn một chút, nhưng cô phải hiểu là tôi đâu có còn là một chú bé trong sáng nữa đâu cơ chứ.
Dù thế, thì tôi vẫn chọn cách an toàn nhất đó là xin lỗi.
“Thứ lỗi cho tôi vì điều đó.”
Bỏ chuyện vô lý ấy sang một bên… Việc chúng tôi có vô tình đụng vào nhau chắc chắn sẽ khiến cả hai hơi ngại một tẹo, nhưng cái hang này hẹp tới mức bọn tôi chả có lựa chọn nào khác. Hiện tại thì chúng tôi đang đi theo từng cặp, với Suzanne và Patrice ở trước, theo sau là Mmir mà Sara, và cuối cùng là tôi và Timothy.
Tôi vẫn có thể nhìn được một chút qua đầu Sara, nhưng vì đầu cô ta có thấp hơn một chút, thì việc để cô có thể nhìn thấy thứ gì đó khi Patrice đang đi ở phía trước là bất khả thi.
Chúng tôi thường di chuyển theo kiểu hàng so le để Sara có thể dễ dàng ngắm vào đầu kẻ địch, nhưng ở đây thì không thể đủ không gian cho kiểu di chuyển đó. Và có lẽ nó cũng là lựa chọn duy nhất mà chúng tôi có thể đưa ra.
Nếu như mọi thứ trở nên rắc rối, thì tôi có thể dựng một bức tường đất đến ngay phía trước…
“…Ồ.”
Cứ như thế, đoạn hành lang chúng tôi đi theo bất ngờ đã đến điểm kết thúc. Chúng tôi bước tới một khu vực rộng và thoáng, và nó cũng sáng tới mức cảm giác như chúng tôi đang đứng ở bên ngoài vậy.
“Uầy…”
Tôi nhìn lên trên và nhận ra rằng toàn bộ phía trần được bao phủ bởi một lớp gì đó như là bụi phát sáng.
Từ đây, tôi không thể khẳng định được nó là một loại rêu hay là khoáng sản nữa, nhưng cho dù chúng là gì, thì có vẻ như nó làm cho mấy cây đuốc của tụi tôi không còn cần thiết nữa.
Con đường cũng dần trở nên rộng hơn trước vài phút.
Nó thậm chí đủ để năm người chúng tôi đi thành hàng mà không gặp vấn đề gì. Khá khó để biết được lớp dưới cùng của chỗ này là gì, nhưng có vẻ như nó là một loại hồ hay thác ngầm gì đấy. Tôi có một cảm giác khá lo lắng về thứ ẩn nấp dưới đó. Thế nên bị rơi xuống thì cũng không phải một ý hay cho lắm.
Từ đằng xa cuối con đường là nơi mà chúng tôi đã cất công tới để xem: một kiến trúc khổng lồ và trông như cái pháo đài, một số chỗ thì đổ vỡ nhưng đa phần thì vẫn nguyên vẹn.
Đây chính là phế tích Galgau.
“Một nơi được xây lên như một pháo đài trong trận chiến Nhân – Ma tộc lần thứ nhất,”
Timothy thì thầm.
“Đặc biệt, nó là một kiến trúc của một trong Ngũ Đại Ma Vương của thời đại ấy. Họ gọi ông ta là Largon – Hargon Ma Vương Độn Thổ.”
[Hargon sao? Không biết liệu hắn ta có triệu hồi ra Thần Hủy Diệt khi bị tiêu diệt không nhỉ?]
“Ông ta là một Thổ pháp sư cấp Thần, Hơn hết, ông ta thường xây lên những pháo đài như này tại những nơi con người không thể tìm thấy, sau đó là xây những đường hầm để đội quân ông ta có thể bất ngờ tấn công.”
“Thật ư? Cậu thật sự uyên bác đó, Timothy.”
“Ừm thì, cuộc chiến giữa nhân loại và Ma Vương Độn Thổ đã được biết đến rộng rãi trong khu vực này mà, thế nên chúng tôi có hàng tá câu chuyện về những cuộc chiến trải dài qua các thế hệ cơ. Tôi nhớ là mình đã từng được biết đến một ít hồi còn bé.”
À, vậy ra nó là truyện dân gian sao. Cho dù, nghe có vẻ hợp lý. Nhưng tôi cũng không thể hình dung ra được làm thế nào để mình có thể xây lên một pháo đài như này ở dưới lòng đất được nữa. Nếu những gì mà Timothy nói là đúng, thì cái tên Largon-Hargon này có thể dẫn đội quân của mình tấn công tới bất cứ đâu, bất cứ lúc nào bằng đường hầm, với không một chút cảnh báo hay gì cả. Tường thành phòng thủ thậm chí có thể sẽ vô dụng. Tất cả chiến binh con người đều có thể bị tiêu diệt, và sẽ không bao giờ có thể biết được khi nào thì một cuộc đột kích khác sẽ tới… Nên là sẽ rất là kỳ quặc nếu nhân loại thật sự có thể thắng được trận chiến ấy.
“Không phải anh bảo mình lớn lên ở Ranoa sao, Timothy?” Suzanne nói, liếc tới chúng tôi với một vẻ mặt hoài nghi.
“Đúng thế. Tôi được sinh ra trong một ngôi làng vô danh ở đó, và phải bỏ ra gần như cả đời trong thành phố Sharia. Hẳn mọi người đã biết đến nó qua Học Viện Ma Pháp rồi đúng không. Thật sự thì, tôi đã đi tới Asura để thực hiện ước mơ trở thành một mạo hiểm giả vĩ đại… nhưng rồi tới ngày hôm nay tôi chỉ là một kẻ trải đời và nhận ra hiện thực phũ phàng đến mức nào thôi.”
[Vương Đô Ranoa sao? Chắc mình sẽ tới đây vào một lúc nào đó nhỉ…]
Lúc này, cuộc hội thoại của chúng tôi bất ngờ bị chen ngang bởi tiếng hét của Sara.
“Chúng ta bị tấn công rồi!”
Sau đó cô bỏ cái đuốc xuống và lôi cung tên.
Tôi nhìn vào đám gì đó có hình dáng màu đen đang bay tới chỗ chúng tôi với tốc độ chóng mặt. Mỗi con trong số chúng nhìn qua chắc phải ít nhất một mét.
“Dơi khổng lồ đó!”
“Hãy chuẩn bị đội hình!”
Suzanne hét lên.
“Hãy để cho hậu tuyến lo việc này!”
Patrice bước lên trước tôi; Suzanne và Mimir dựng lên một bức tường người lên trước Sara và Timothy.
Chúng tôi lần này phải đụng độ với một loài ma thú biết bay. Trong khi vẫn còn một chút không gian để tận dụng, chúng tôi phải thật cẩn thận, vì không còn quá xa trước khi đến rìa của vách núi.
Nên là đội hình sẽ là ba người tiên phong với vai trò chặn địch, còn ba người phía sau nhiệm vụ bắn hạ kẻ thù.
“Hây ya!”
Sara không mất quá nhiều thời gian để bắn ra phát đầu tiên. Mũi tên của cô bay trúng đàn dơi đang lao đến xối xả, xuyên thẳng qua đầu của chúng; xác chúng rơi xuống đáy vách núi.
Cách cô ấy làm việc vẫn đáng kinh ngạc như mọi khi. Người con gái ấy dùng cung như một nghệ sĩ vậy.
“Hãy để ngọn lửa âm ỉ này gọi ra sự phù hộ tối cao! Hỏa thiêu!”
Timothy bắt đầu với một câu niệm chú ngắn. Anh ấy giơ hai tay lên trời và phóng ra một hỏa pháp tầm rộng tới chỗ hai con dơi khổng lồ và đưa chúng trở về với cát bụi.
“Bộc Phong!”
Tôi thi triển một pháp thuật đơn giản hơn nữa, mở tay và phóng ra một vụ nổ trong không trung.
Với kích thước ngang với đàn dơi đằng kia, tôi cho rằng vụ nổ này sẽ đủ để loại bỏ chúng. Đúng như tôi nghĩ, Bộc Phong tạo ra một cái lỗ trên cánh bọn chúng; nó đủ để khiến cho việc bay của đàn dơi không còn ổn định.
Quan sát đám dơi rơi lả tả xuống cái hồ, tôi thở phào nhẹ nhõm… và mất một lúc để không khí căng lồng ngực.
“Uầy…”
“Kinh quá!”
Một con ếch khổng lồ trồi lên mặt nước và lè lưỡi bắt lấy một don dơi trong nháy mắt. Mấy người ở trong tổ đội nhìn xuống với tâm trạng tò mò;
Sara thì ngược lại, cô ấy nhăn mặt vì buồn nôn.
Da của chúng tương phản bởi mấy đốm xanh và đen, chúng gợi tôi nhớ lại về mấy con ếch độc sống trong thế giới trước.
Tôi khẳng định rằng nó không phải thứ ăn được.
Từ trên này thật sự khó để mà nói được nó to đến thế nào, Nhưng dựa vào việc nó đớp con dơi một cách gọn lẹ, thì tôi ước lượng nó ít nhất cao năm mét. Và mấy con dơi kia khá giàu chất dinh dưỡng cho nó nữa.
Tôi có thể thấy mắt nó đang đảo đi xung quanh, chắc hắn đang mong đợi thức ăn rơi xuống lắm đây.
Nếu thứ đấy có thể chịu được cái lạnh như này, thì nó thật sự khá bền bỉ đấy, cho dù có là Ma Thú đi chăng nữa.
“Tốt nhất là cố đừng có rơi xuống thì hơn nhỉ?”
Suzanne lẩm bẩm.
Sara cũng gật muốn gãy cổ. Tôi có thể thấy họ đang nổi da gà từ đây.
Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác rằng Sara không thích ếch cho lắm. Loài lưỡng cư thì thường có khuôn mặt quyến rũ lắm mà, không hiểu sao vẫn có người ghét được
Ma Đại lục cũng có vài người mặt cóc đó. Nếu ghét ếch thế này thì Sara khó có thể sinh tồn được nơi đấy.
“Nhanh đi tiếp thôi, mọi người.”
Timothy gọi.
“Cẩn thận dưới chân nhé.”
Sáu người chúng tôi tiếp tục đi tới pháo đài một lần nữa, và vẫn giữ cảnh giác cao độ trước xung quanh.
Galgau quả là một tòa kiến trúc khổng lồ. Nhìn lên trên đó từ một vị trí thuận lợi của cổng vào quả thực vô cùng tráng lệ.
Nó cao khoảng hơn trăm thước, và rộng ngang một trường cấp hai thông thường.
Thật khó để nói nó rộng đến chừng nào, trông có vẻ nó bị lấp đi một phần bởi những tảng đá đằng sau. Theo tôi đoán thì độ sâu của nó còn đáng kinh ngạc hơn nữa. Tuy nó không phải là một tòa kiến trúc to nhất mà mình từng thấy trên thế giới, nhưng nó vẫn đủ để tạo sức ảnh hưởng bởi bằng một lý do nào đó mà nó tồn tại được dưới lòng đất.
Thật sự đã có ai đó tạo ra cái này bằng thổ thuật ư?
Cứ điểm chúng tôi đặt trên đường tới phế tích không phải là cửa trước. Cái lối đi đưa chúng tôi qua một chỗ nào đó có thể là cửa phụ, hoặc có thể nó chỉ là một cái lỗ trên tường.
Từ đây, chúng tôi có thể bao quát được tầm nhìn xung quanh toàn hang động. Phía bên trái là đường khe núi mà chúng tôi đã đi xuống; còn bên phải là một vùng rộng lớn với sự tĩnh lặng bao trùm, ở dưới thì có một cái hồ tối đen.
Dĩ nhiên là ở thế giới trước cũng có những cảnh quan như thế này, nhưng thật sự rất ít những cái trong số đó có thể so sánh được với nơi này. Chỉ có duy nhất thứ mà ta có thể đem ra so sánh được đó là những cảnh quan được thiết kế trong các bức tranh hay trò chơi điện tử thể loại phiêu lưu thế giới mở thôi.
Và dĩ nhiên, “trăm nghe không bằng một thấy” mà.
Tôi có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt của hang động, cảm nhận được sự loãng trong không khí và nghe được tiếng quẫy nước từ mấy con cóc khổng lồ ở dưới. Cái khung cảnh này chân thật tới mức tôi bị nó làm cho lạnh sống lưng.
Nhìn vào cái hồ rộng lớn ấy, tôi tự hỏi bản thân rằng liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu rơi vào trong đó nhỉ?
“Cậu chỉ định đứng đó và nhìn xung quanh cả ngày thôi à hay gì?” Sara hỏi.
“Ồ, xin lỗi, tôi tới đây,” vừa dứt lời, tôi nhanh chóng quay về đội hình.
“Cậu thích những kiến trúc lớn lắm hả’’
“Không hẳn. Tôi chỉ rất ít khi được thấy những nơi như này thôi…”
“Hửm.”
Giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ. Tuy tôi nghĩ nếu có máy ảnh tôi sẽ chụp vội vài tấm, nhưng giờ chẳng còn thời gian cho những việc như thế nữa. Tôi cần phải thu thập mấy cái vảy rồi quay trở về thị trấn càng sớm càng tốt.
Cố lên. Rồi nhanh trở về… với cái nhà trọ lẻ loi, trống rỗng ấy nào…
Tôi lắc đầu mình để quên đi những suy nghĩ vớ vẩn đó và tập trung vào việc khám phá di tích kia.
“Đây chẳng phải là Pháo Đài Quỷ trong cuộc chiến Nhân-Ma tộc lần thứ nhất sao…?”
Sau một khoảng thời gian đi đây đi đó tại Ma Đại Lục, thì tôi có thể nhận ra dễ dàng rằng thứ công trình này được xây bởi ma tộc.
Nó bao gồm bởi một vài tòa lâu đài với hình thù kỳ lạ cùng với những bức tường thành, cũng như lâu đài Kishirisu ở trong thành phố Rikarisu.
Tòa thành này cũng có sự tương đồng với chúng, nhưng trông nó lâu đời hơn, và tạo ra một cảm giác khác biệt so với lúc tôi nhìn từ xa. Có lẽ như vậy cũng đúng, mặc dù, nó là một cứ điểm sinh ra để sử dụng cho một trận chiến thực sự. Nhưng mọi thứ được thiết kế trong này đều thật rộng lớn; như những cái trần nhà cao gần năm mét. Nhưng thật kỳ lạ, nó không hề cân xứng với cái hành lang ngoài kia một tí nào cả.
Ít nhất thì chiều cao có vẻ khá hợp lý. Thể trạng của Ma Tộc có thể sẽ khác hơn rất nhiều so với nhân tộc, như kiểu họ sẽ cao hơn bình thường chẳng hạn.
Nhưng nghĩ lại về cái lối vào ấy… có thể nó cố tình được xây như vậy để nơi này dễ dàng phòng thủ hơn chăng?
“Hừm… đi sang bên phải ở nhánh thiếp theo đi, Suze.”
“Hiểu rồi.”
Tôi đã ngạc nhiên khi nhận ra Timothy đang cầm theo một tấm bản đồ của phế tích này ở trên tay.
Đối với các mạo hiểm giả mà nói thì chắc nơi này họ đến như đi chợ mua mớ rau vậy, cho nên tôi đoán cũng chả bất ngờ gì nếu có ai đó ngồi vẽ lại toàn bộ bản đồ nơi này đâu.
“Chúa ơi,” Timothy lẩm bẩm. “Rốt cuộc bọn quỷ NGHĨ GÌ khi thiết kế lên một nơi như này nhỉ?”
Chỉ cần liếc qua tấm bản đồ thôi cũng đủ để biết cái phế tích này nó giống như một cái mê cung rồi. Cảm giác như kiểu người xây thứ này là một thằng nhóc và nó nghĩ là phải biến cái chỗ này càng loằng ngoằng, phức tạp thì trông nó mới “ngầu” hơn được vậy.
Nghĩ về những ma tộc mà tôi biết, thì nghe cũng có vẻ sẽ khả thi đấy, nhưng mà…
“Ừm thì, họ có gu thẩm mĩ khác chúng ta mà? Bằng cách nào đó thì như này có thể sẽ tiện cho họ hơn chẳng hạn.”
“Chắc cậu nói đúng…”
Kể cả trong một pháo đài dưới lòng đất như này, họ vẫn có thể cân bằng được lực lượng với hàng tá những con quỷ khác nhau, bao gồm cả những ma tộc có thể bay hay có thể bò trên tường. Có lẽ nó giải thích cho lý do mà cái trần thì cao còn cái hành lang thì hẹp đến vậy, cũng như là cái cấu trúc phức tạp này nữa. Kiểu như… mấy cái lỗ trên trần trông như cái thông gió ấy thực ra lại là lối đi của những ma tộc loại sâu bọ sử dụng được chẳng hạn?
Rồi thiết kế ra những lối đi độc lạ như vậy lại là một cách để tạo lợi thế cho ma tộc đó tấn công loài người dám xâm phạm thì sao.
Dù sao thì, cảm giác như phải lâu lắm rồi kể từ lúc chúng tôi thấy một con Ma thú.
Từ tất cả những gì mà tôi nghe được trên đường từ thị trấn tới đây khiến tôi tin rằng đa số những con Ma Thú sinh sống trong di tích này là dạng côn trùng và dạng lưỡng cư.
Nhưng chúng tôi chưa hề bị tấn công kể từ khi bước vào trong pháo đài đến bây giờ. Chúng tôi đi hết chỗ này chỗ nọ, thỉnh thoảng thì bị vấy bởi máu, nhưng vẫn không thể thấy được một con Ma Thú nào xuất hiện cả.
Nhưng dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ lơ là cảnh giác.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua chúng tôi với tiếng rít lên như sáo. Và vì lý do gì đấy mà tôi dựng hết cả tóc gáy.
“Chúng ta đang bị tấn công!” Mimir lập tức hét lên.
Tuy tôi nhìn ra trước, sau, hay bất kì một hướng nào đó khác, nhưng vẫn không thể phát hiện ra một mối đe dọa nào cả.
“Chúng đâu rồi?!”
“Ở phía dưới!”
Và khi tôi nhìn xuống, thì thật sự kẻ thù đang ở DƯỚI chúng tôi.
Những bộ xương mà chúng tôi thấy rải rác khắp trên đường đang chập rãi đứng dậy khỏi mặt đất, rồi di chuyển lạch cạch.
Đó là “Bộ Xương Biết Múa”. Hay có thể gọi là Cốt nhân.
Sau khi chúng bắt đầu ghép những mảnh xương lại với nhau, thì một thứ gì đó… đã xuất hiện ở xa chỗ hành lang, chậm rãi bước đến chỗ chúng tôi.
Đó là một thứ gì đó giống một hình nhân hình người mỏng, nhưng chúng không có chân hay đầu gì cả.
Quàng trên vai một cái áo choàng rách nát, nó bay lềnh bềnh đến chỗ chúng tôi một cách nặng nhọc, cứ như thể nó đang bơi giữa không trung vậy.
Tôi không thể hình dung được nó là thứ gì, nhưng có lẽ nó là một loại ma thì phải.
“Chúng ta gặp Cốt nhân và một Ma Triệu hồi rồi, là trùm đó!”
“Kéo chúng lại gần, Patrice!”
“Được rồi!”
“Sara, Timothy, Rudeus, cẩn thận đằng sau! Tập trung vào đám Cốt Nhân đi!”
“Rõ!”
Tôi quay ra sau và phát hiện ra một vài Cốt nhân đang đeo bên hông một thanh gươm rỉ sét đang tiến tới từ phía sau. Và chúng cũng đang di chuyển với tốc độ rất nhanh nữa.
“Tránh đường!” Sara hét lên, đẩy chúng tôi và Timothy rồi tiến tới phía trước. Cô ấy giương cung lên và bắn ra một đường thẳng.
“Cốt nhân nhận nhiều sát thương hơn từ đòn vật lý đó, Rudeus!” Timothy hô to.
“Đòn tủ của tôi đó!” Tôi giơ cả hai tay lên trước đám xương đang lao tới. Nếu như sát thương vật lý gây ra đủ để hạ được chúng, thì cũng không quá tệ.
“Thạch Pháo!”
Kỹ năng tủ của tôi đâm mạnh vào con Cốt nhân tiên phong và khiến nó tan tành; viên thạch pháo vẫn không mất lực, tiếp tục hủy diệt con thứ hai đằng sau.
“Hãy nghe theo tiếng gọi của ta, Hỡi Vị thần Vô danh, và tiêu diệt kẻ địch đi! Thạch Pháo!”
Vài giây ngắn sau, Timothy khai hỏa Thạch Pháo, thứ đã thổi bay một con Cốt nhân trước khi nó dừng lại.
[Tôi đoán là mình đã thằng lần này… Mặc dù chả có thi thố gì ở đây cả.]
“Được rồi, việc ở đây đã xong. Hãy---”
“Chưa đâu!”
Ngay khi tôi vừa quay vòng về hướng Suzanne để hỗ trợ cô ấy và những người khác. Thì Timothy vội kêu tôi quay ngược lại. Trước mắt tôi là một bộ xương đang khôi phục lại hình dáng. Con bên cạnh mà tôi vừa tiêu diệt ban nãy bằng cách nào đó cũng đang ghép các mảnh vỡ lại với nhau.
“Chừng nào con Ma Triệu Hồi kia còn sống, thì lũ Cốt nhân vẫn bất tử!”
[À. Ừ. Tất nhiên là phải thế rồi.]
Cốt nhân là những sinh vật bất tử. Ta có nghiền nát chúng ra hay vứt chúng vào đống lửa chăng nữa thì chúng vẫn sẽ tiến tới chỗ ta cho dù có đang bốc cháy.
Dập chúng thành tro, thì chúng vẫn sẽ ghép những hạt bụi lại vào nhau.
Đòn vật lý chỉ đơn giản là để kìm chân chúng lại, nhưng đó chỉ là một giải pháp dự phòng mà thôi.
Khi ta đã hạ chúng xong, thì phải ngay lập tức tiêu diệt tên Ma Triệu Hồi đang điều khiển cái đống xương kia. Hỏa Thuật có thể đốt cháy tên Ma Triệu Hồi ấy, nhưng nó cũng chỉ đủ cho bạn có thời gian chạy trốn thôi. Cũng như cái bọn Cốt nhân mà nó điều khiển, cũng chả mất quá nhiều thời gian để nó quay trở lại hình dáng ban đầu.
Thánh thuật là giải pháp hữu nghiệm nhất cho mất con như Ma Triệu Hồi.
Nó có thể xóa sổ cái hình dạng kia nhanh và gọn hơn nhiều so với bất kì loại hỏa thuật nào; và một tên Ma Triệu Hồi bị đánh bại theo cách đó thường sẽ tan biến đi và để lại khá nhiều đồ ngon.
Thêm nữa, Cốt nhân mà bị ăn đòn bởi Thánh thuật cũng sẽ tan thành cát bụi và nhanh chóng biến mất. Nhưng miễn là Ma Triệu Hồi vẫn còn tồn tại, thì nó có thể triệu hồi ra vô hạn.
“Ta gọi ngươi từ nơi đây, Vị thần ban phước lành cho đất đai và cây cối! Mang theo ánh sáng thành trừng những kẻ ngu ngốc kia trở về với nơi chúng thuộc về! Thanh Tẩy!”
May thay, Mimir lại là người tốt nghiệp từ trường ma pháp.
Tôi ngoảnh đầu lại về hướng âm thanh kì lạ đang phát ra và thấy một quả cầu ánh sáng mà Mimir triệu hồi bắn thẳng vào thực thể linh hồn của Ma Triệu Hồi.
Với một tiếng rít chói tai “Gyeeeeaaaa!”, con ma biến mất. Cơ thể của nó tan ra và trở thành những vụn sáng bay lấp lánh, rồi tan vào không trung. Ngay lập tức, đám Cốt nhân đổ sập xuống, những khúc xương nằm rải rác vô hồn dưới nền đất.
“Được rồi, chúng ta ổn rồi!” Suzanne nói. “Tập hợp nào, mọi người!”
Sara chạy vụt qua tôi và trở về vị trí trung tuyến ban đầu của mình; Mimir theo sau, và chúng tôi quay trở lại đội hình vốn có. Trận chiến ấy tuy có hơi lộn xộn, nhưng ít nhất thì tôi đã được lần đầu chứng kiến một phép thuật mới.
“Đó là lần đầu tiên tôi được chứng kiến Thánh ma pháp đấy… và cả con ma, và mấy thứ khác nữa,”
Tôi nói nhỏ và nhìn về phía Timothy.
“Đó cũng chỉ là lần thứ hai mà tôi thấy một con Ma Triệu Hồi thôi,” anh ta đáp lại. “Vào lần đầu tiên, tổ đội của tôi đã hoàn toàn bất lực, một trong số những người bạn của chúng tôi đã bị giết. Thật đau đớn thay.”
“Hồi đó Mimir có trong đội không?”
“Không. Chuyện đó xảy ra còn trước cả khi chúng tôi thành lập nên [Nghịch Tiễn] cơ. Tôi đã cùng với họ tập làm quen với những cảnh tượng tương tự nếu nó xảy ra.”
Sara ngoảnh đầu lại về phía chúng tôi và đặt ngón tay lên môi mình. Cuộc trò chuyện của chúng tôi có lẽ khá là khó để cô ấy có thể nghe được từ đằng đó.
“Xin lỗi ạ.” Tôi nói thầm.
Đây không phải là nơi để tán gẫu vớ vẩn.
Ở một nơi như thế này, mất cảnh giác đồng nghĩa với cái chết.
Dù sao thì, có vẻ như mọi thứ trong cái phế tích này đều đã bị ám.
Trông nó có vẻ khá khó chịu, và tức giận, con ma ấy hẳn đã từng là một chiến binh lúc còn sống nhỉ… Phải chăng nó đã từng là một binh sĩ từ trận chiến Nhân-Ma tộc lần thứ Nhất?
Không, trông không có giống cho lắm. Chả có vẻ gì như con ma này lại có thể tồn tại được ở một nơi mà mấy tên mạo hiểm giả cứ đi ra đi vào như thế này. Có lẽ đó hẳn là một mạo hiểm giả đã hi sinh ở đây từ vài năm về trước.
[Xin gửi lời tiếc thương sâu sắc, bạn tôi. Mong cậu có thể ra đi thanh thản.]
“À, tốt lắm. Chúng ta tới nơi rồi!”
Tiếng nói của Suzanne mang tôi trở lại thực tại.
Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đi qua cái hành lang lộng gió ấy tới một chỗ rộng lớn hơn, nhiều không gian hơn.
Có vẻ như chúng tôi đang ở một cái hành lang rộng và dải khoảng hơn trăm mét. Một bậc thang được đặt ở giữa dẫn chúng tôi đi lên tới tầng hai, và ở hai bên hành lang được đặt một dãy những bức tượng khổng lồ bằng đá. Có vẻ có một nơi quan trọng nào đó ở phía trước rồi.
“Ôi chà…”
Và chúng tôi đã tới tầng tiếp theo.
Ở dưới được đặt một chiếc thảm được làm bằng vảy trắng lộng lẫy, trông cứ như những cánh hoa anh đào mùa xuân vậy.
Đó hẳn phải là vảy Tuyết Long mà chúng tôi tới để kiếm. Xét về trị giá của nó, thì chúng tôi đang bước đi trên một con đường được trải dài bởi “Sự Giàu Sang”.
Dựa theo việc khảo sát mà chúng tôi đã chuẩn bị từ trước, thì đây hẳn là con đường mà đám Tuyết Long di chuyển từ tổ đến chỗ săn bắt. Chúng thường dừng lại ở đây để lắc cho vảy rơi xuống trong khi đi qua những chỗ khác. Nó cũng được biết đến là vị trí tuyệt nhất để có thể tìm thấy vảy của chúng trong cái mê cung này.
“Đi qua hành lang này, là ta sẽ tiến tới hang ổ của Long Tuyết.” Suzanne nói vọng từ phía trước. “Đừng có đi đâu xa quá chỗ bức tượng nhé. Rõ chưa mọi người?”
Mimir và Patrice đồng thanh hô lên “Hiểu rồi!”, sau đó bắt đầu công việc nhặt vảy.
Trước đó chúng tôi đã cẩn thận bàn giao kế hoạch. Cùng với Sara và Timothy, tôi được giao nhiệm vụ phải coi chừng trước những đe dọa đến từ mọi hướng; Tuyết Long được biết là đang sống ở cuối hành lang này, và thỉnh thoảng cũng có một vài con quái vật khác cũng chui ra ở tầng hai hay hành lang mà chúng tôi vừa đi qua. Chúng tôi đang phải đề phòng khỏi lũ Dơi khổng lồ, Chuột chũi mắt đỏ, Người nấm và đặc biệt là Ma Triệu Hồi.
Nếu như chỉ có Tuyết Long xuất hiện, thì chúng tôi có thể lùi lại về chỗ hành lang hay ẩn nấp. Còn nếu như những con quái khác xuất hiện, thì chúng tôi có thể báo động cho mọi người và tiêu diệt chúng. Trong lúc đó, những người còn lại trong tổ đội sẽ nhặt càng nhiều vảy càng tốt, chúng tôi sẽ có thể sẽ vượt chỉ tiêu rồi quay trở về hội quán an toàn.
Ngoại trừ việc sẽ vô cùng nguy hiểm nếu chúng tôi buộc phải giao tranh với Long Tuyết vì một lý do nào đó… còn không, thì yêu cầu này thật sự mà nói nó dễ hơn nhiều nếu phải so với các yêu cầu hạng A khác. Tôi mong rằng chúng tôi có thể tránh được thật nhiều quái vật ở đây càng tốt. Để mà nói thì hôm nay thật sự có ít quái vật xuất hiện một cách kì lạ.
Có lẽ chỉ có Ma Triệu Hồi là thứ sinh vật duy nhất đáng đe dọa với chúng tôi.
Vì vài lý do nào đó, điều này thật sự khiến tôi hơi lo lắng. Tôi cần phải chắc chắn rằng mình đang không mất cảnh giác.
Với tâm thế ấy, Tôi tập trung tầm nhìn của mình quanh vị trí của tổ loài Tuyết Long. Cái bức tượng đứng ở cuối hành lang có hình một người phụ nữ có đôi chân khá dài – một người phụ nữ chả mặc gì ngoài một chiếc quần lót, một tấm giáp ngực, và một cái áo choàng. Tay cô ấy đang nắm vào bên hông… và vì lý do nào đó, đằng sau bức tượng này là một dãy các bức tượng như kiểu tùy tùng vậy. Tôi cũng cảm thấy hơi tiếc rằng đầu của bức tượng ấy đã bị rơi khỏi thân có lẽ từ khoảng hơn vài thế kỉ trước.
Ở giữa chân bức tượng có một cánh cửa. Đi xuống một chút nữa có lẽ sẽ dẫn tới nơi mà bọn Tuyết Long sống, như vậy thì có thể giải thích được nơi mà chúng xuất hiện.
Tôi không có ý gì, nhưng mà thật sự mà nói thì bức tượng này mặc trang phục kì quặc thật sự.
[Ồ! Chờ đã, phải chăng đó là Kishirikia Kishiriku?! Nhưng mà lần cuối tôi thấy cô ta, thì chẳng phải trông cô giống một đứa nhóc hơn là một mỹ nữ như này ư, nhưng mà… cũng có thể lắm? Không, không thể nào… Hừm.]
Rồi một lần nữa, những bức tượng kia lại xuất hiện, cứ như thể đang cố tôn vinh sự vĩ đại của người ấy vậy.
Cũng không bất ngờ gì khi cái người điêu khắc chỗ này đã phải kí một điều khoản hợp đồng gì đó về việc làm bức tượng trở nên bán khỏa thân nhỉ?
Hừm… nhưng mấy bức tượng này vẫn lớn thật chứ…
“Chết dở. Lại nữa rồi…”
[Tập trung đi, Rudeus. Tập trung.] Tôi cần phải luôn trong tư thế sẵn sàng nếu kẻ địch có xông ra từ chỗ nào đó hay gì khác.
Dù sao thì, cái bộ ngực khủng ấy cũng chả còn khiến tôi cảm thấy hưng phấn như lần đầu nữa. Sự trong trắng của tôi đã bay đi vĩnh viễn rồi…
“Tiếng gì thế?!” Timothy hét lên.
Ngay tức khắc, những tiếng hét từ nơi nào đó vang vào thính giác của tôi.
“Tôi có cảm giác xấu về lần này đấy, sếp…”
“Chuẩn bị chiến đấu, mọi người!” Suzanne hét lên. “Hãy để túi đồ sang một bên!”
Không may, Mimir có hơi lúng túng. Nhưng rồi sáu người chúng tôi sau đó cũng tập hợp lại thành đội hình cũ, quan sát các mối nguy hiểm tới từ xung quanh. Tiếng hét vọng ra từ nơi sâu nhất trong phế tích, vang ra tận hành lang chỗ này, và càng ngày nó càng to hơn. Chúng tôi vì thế mà đảo mắt nhìn nhau, tâm trạng có một chút căng thẳng và hoài nghi.
Về cái âm thanh ở đó, đó là tiếng thét của RẤT nhiều quái thú.
Nhận xét (0)