Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 2 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 2 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 2 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 3 - Đầm Lầy Rudeus [ Phần 2 ]

 Đó là tiếng thét của RẤT nhiều quái thú.

Nếu chúng tôi sắp sửa phải đối mặt với cả một đội quân, thì chiến thuật thông minh nhất mà chúng tôi có thể làm được sẽ là cầm lại túi vảy vừa nhặt rồi chạy thoát thân.

Chiếc túi đã được Mimir, Patrice và Suzanne nhặt gần đầy; nên tôi đoán từng đó là đủ để hoàn thành nhiệm vụ rồi

Và một lúc sau, Suzanne vẫn đang cẩn trọng lắng nghe cái tiếng hét ấy, và sau đó xem xét lại những bao tải vảy đã được nhặt đầy một nửa. “Nghe có vẻ như chúng không đang tiến tới đây thì phải,” Cuối cùng cô ấy nói. “Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể nhặt tiếp được, nhưng phải nhanh lên.”

Ý kiến đó cũng không phải là vô lý. Tiếng hét vọng từ rất xa, và không có cảm giác gì như chúng đang tiến thẳng tới chỗ chúng tôi. Có lẽ một ai khác vào đây đã vô tình làm cho đám Tuyết Long trong đó điên tiết, và kẻ đó đã đánh lạc hướng để chúng tôi nhặt đống vảy này an toàn.

Dù sao thì, đó cũng chỉ là một giả thuyết. Chúng tôi sắp bị cuốn vào một rắc rối nào đó. Vậy liệu mình nên chơi an toàn và bỏ bớt một chút lợi nhuận, hay là liều mình làm ăn bươn trải?

Nhưng hơn hết, cứ mỗi một giây chúng tôi lưỡng lự và đứng như trời trồng ở đây thì cũng giống như việc đang tự đẩy mình sâu hơn vào nguy hiểm.

Đúng là cũng có khả năng là sẽ không có gì xảy ra; nhưng cũng có khả năng là tai ương đang tiến tới, chúng tôi cần phải thật nhanh chóng quyết định việc này.

“Tôi nghĩ mình nên hoàn thành nốt sớm đi.” Sara đề xuất.

“Ừm, tôi đồng ý,” Mimir nói.

“Đằng nào chúng ta cũng sắp xong rồi phải không?” Patrice đáp theo.

Có vẻ như phần đông số người đã theo ý kiến của Suzanne. Thật lòng mà nói, tôi muốn theo ý kiến bỏ chạy.

Không như những người còn lại, tôi sẽ chả phải đối mặt với vấn đề gì sau đó nếu nhiệm vụ thất bại cả.

Bởi tôi không phải thành viên trong đội, nên tôi chả có tránh nhiệm phải đóng phí cho hội quán.

Bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy tiền bạc, nên có lẽ tôi sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến gì cả.

“Thôi được rồi,” Timothy lặng lẽ nói. “Chúng ta sẽ cùng nhặt thêm một chút nữa. Nhưng hãy nhanh lên trước khi quá muộn.”

Với quyết định ấy, tất cả mọi người hối hả tiếp tục nhiệm vụ trước mắt. Tất cả chúng tôi đều vội vã hơn bao giờ hết, nhưng tôi vẫn không cảm thấy như cái tiếng thét của chúng đang càng ngày to hơn hay càng ngày hung bạo hơn nữa. Giữ chắc cây gậy trên tay, tôi dựng một bức thạch nham ở cuối hành lang.

Tiếng gào hét vẫn ở đó. Nếu như đàn quái thú đang tiến tới chỗ chúng tôi, thì có lẽ hướng đó sẽ là chỗ chúng lao ra… nhưng vì lý do nào đấy, tôi cảm thấy như đằng sau mình cũng phát ra tiếng đó.

Có vẻ như tiếng vọng nó vang khắp cả cái phế tích này.

Tôi có nên chặn tất cả lối vào trừ cái chỗ mà chúng tôi đi qua không? Không, ý kiến đấy quá tệ. Nếu như đám quái thú tràn vào từ hướng đó, thì chả khác gì tự tạo cho mình cái lồng cả.

[Tĩnh tâm, Rudeus. Mày còn chưa biết chuyện gì sẽ tới cơ mà. Tất cả những gì mày cần làm bây giờ sẽ đều phản tác dụng.]

May thay, không ai trong số chúng tôi đang hoảng loạn.

Kể cả rắc rối có ập tới chăng nữa, thì chúng tôi sẽ luôn có cách để giải quyết, đó có lẽ cũng là lý do vì sao Suzanne lại chọn phương án mạo hiểm đến vậy. Điều duy nhất tôi cần quan tâm là phải giết đám quái vật khi chúng ập tới. Nhanh và gọn.

Tôi đợi những người còn lại xong việc. Cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể, cố gắng để không bị hoang mang bởi những tiếng gào thét đang đông đá hết sống lưng.

“…Xong’’

Ngay khi chiếc túi cuối cùng của bọn tôi được nhặt đầy, thì tiếng thét của bọn quái vật bỗng dần bé hơn và bé hơn nữa. Suzanne ngước lên và hoài nghi nhìn về hướng mà âm thanh tan biến.

Phải chăng những lo lắng của chúng tôi lại là vô ích. Phải chăng đó chỉ là tiếng kêu của mấy con Tuyết Long khi đang giao phối hay gì đó? Thường thì động vật sẽ kêu khá là ồn ào khi chúng làm chuyện ấy với bạn tình mà. Có lẽ chúng tôi đã bị dọa cho hoảng sợ vì cái tiếng gọi bạn đời của chúng nhỉ.

Tôi buông lỏng cây trượng ra và bắt đầu thư giãn…

“Trời ơi! Chúng đang tiến tới chỗ chúng ta!”

Ngay lập tức, một đàn sinh vật trắng toán trơn trượt lao ra khỏi bức tượng với tốc độ kinh hồn. Chúng chạy ào ạt ra khỏi giữa hai cái chân bức tượng và trèo lên những bức tượng còn lại. Chỉ cần trông qua, cũng đủ thấy chúng là một lũ tắc kè khổng lồ trắng tinh khiết.

Đó là Tuyết Long. Và chỉ trong vài giây, số lượng của chúng nhiều tới mức tôi không còn có thể đếm được nữa.

Rồi sau đó, con mắt đỏ ngòm của chúng đã phát hiện ra cái tổ đội đáng thương này, và không mất quá nhiều thời gian để chúng quay đầu về hướng cả bọn.

Tôi có thể đếm được sáu con. Dĩ nhiên là không chỉ từng đó, nhưng mà tầm nhìn của tôi chỉ có thể thấy được chừng ấy mà thôi.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Timothy còn không thể hô “Rút lui” được nữa vì đang chết đứng trước những gì xảy tới y như tụi tôi.

Tuy nhiên, có vẻ như mấy anh bạn bò sát cũng đang có phản ứng y hệt. Tôi chưa từng thấy một con thằn lằn bị giật mình bao giờ, nhưng có lẽ nó cũng sẽ như thế này. Mắt chúng trợn ra, chết cứng, và miệng chúng hé một nửa để nhe nanh đe dọa chúng tôi.

Và cứ thế, thời gian cứ như đang bi ngưng đọng lại vậy.

Để rồi tôi cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà hét lên.

“Chạy đi!”

Timothy và những người khác lăn trượt về phía cửa ra cứ như thể vừa bị bắn đi bởi một khẩu đại bác vậy.

“Áaaaaaaa! Không phải lại nữa chứưưưưưư….!!”

Như thể phản ứng theo tiếng thét ai oán của Patrice, đàn Tuyết Long cũng bắt đầu đuổi theo.

“Nham Tường Thành!”

Tôi dựng ra một bức tường bằng đất chặn lại. Nó là một tấm rào chắn dày và trơn, cao lên tới tận vai của những bức tượng gần đó. Chắc chắn rằng như vậy có thể đem lại một chút thời gian, tôi quay người lại và chạy thẳng đến lối ra.

Nhưng khi tôi ngoảnh đầu lại, thì bản thân chả thể làm gì hơn ngoài hét lên kinh hãi. Bởi bản chất chúng là loài thằn lằn – thì một cái tường, cho dù có cao thế nào chăng nữa, thì cũng chả là cái thá gì với chúng hết. Từng con một, chúng trèo qua bức tường và trườn qua những đoạn nhỏ bên cạnh.

Không ổn một tí nào. Đến mức này, thì có lẽ chúng sẽ đuổi kịp và bao vây chúng tôi mất. Cảm ơn vì bài tập chạy hàng ngày, mà giờ tôi vẫn chưa bị hết hơi, nhưng như thế vẫn là chưa đủ. Vì tốc độ của tôi vẫn chưa nhanh được cho lắm.

“Ha!” Tôi xoay vòng lại ra đằng sau và dơ hai tay mình ra trước mặt bọn Tuyết Long.

[Chúng là thằn lằn phải không? Làm sao để giết loài thằn lằn giờ? Liệu băng phép có hiệu quả không? Có lẽ ít nhất nó đủ để làm chậm bọn chúng!]

“Bão Tuyết!”

Hành động theo như phản xạ, tôi kích hoạt băng pháp. Một bão tuyết bay vụt trong không khí, bên trong có thêm những cái vảy do hơi nước đóng băng. Một lúc sau, những thanh băng lao dày bằng một con người bị ném thẳng vào đám Tuyết Long đang cố lách qua bức tường.

Bọn chúng không còn xa nữa, và chúng không còn chỗ nào để né cả. Nhưng bằng cách nào đó, chúng có thể tránh được gần hết toàn bộ số băng thương một cách nhanh gọn bằng cơ thể nhanh nhẹn của mình. Một vài thanh tuy đã đâm trúng nhưng lại chả có tác dụng gì cả, đúng hơn, là chúng chỉ đơn giản đập vào vảy của Tuyết Long thay vì đâm xuyên qua chúng.

Tôi đã chọn ma pháp yếu nhất của mình. Vì Tuyết Long có một lớp giáp tự nhiên, và chúng sống trong những khu vực lạnh giá trên thế giới. Nên tất nhiên là cái băng pháp quèn ấy thì làm gì được chúng chứ.

Bức tường đá vỡ ra. Đám bò sát trắng xóa ấy cứ thế bước qua đống gạch vụn mà chạy tới. Có ít nhất hàng tá bọn chúng chỉ với hàng đầu tiên. Đam đó đang dí chúng tôi với một số lượng khổng lồ. Tuy rằng trước đó tôi chỉ thấy có một ít, nhưng chúng húc đổ tưởng của tường của tôi và từng hàng một trong số chúng tiến lên. Ngoại trừ việc chúng to vãi linh hồn thì mỗi con trong số chúng di chuyển nhanh nhẹn và vun vút như mấy con rắn mối cỡ nhỏ.

Thật sự không ổn một tí nào. Tôi không thể trông mong về việc chạy trốn được nữa. Tôi phải chiến đấu. Tôi cần phải chặn chúng lại trong khi bằng cách nào đó vừa có thể rút lui. Liệu mình có thể ngăn chúng được không? Chắc chắn là không rồi.

Mong những người có thể thoát ra bên ngoài an toàn trong lúc tôi cầm chân bọn chúng.

Ít nhất thì tôi đã để một bức di chúc trong nhà trọ để phòng trường hợp này xảy ra rồi. Khi một mạo hiểm giả chết đi, thì một ai đó trong tổ đội sẽ phải quyết định việc cần làm với những thứ mà người đã khuất để lại. Tuy tất nhiên là tôi không phải một thành viên của [Nghịch Tiễn], nhưng có lẽ họ sẽ vui lòng gửi bức thư đó đi giúp tôi thôi…

Tôi cho tay trái của mình vào trong túi áo và nắm chặt miếng vải thần thánh ấy. Rồi cố gắng đứng lại làm gì đó trước một đám Tuyết Long đang tiến tới.

“Hây ya!”

Vào khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một giọng nói từ đằng sau… và một mũi tên bắn đi cái vụt, bay thẳng vào mắt của một con Tuyết Long đang dẫn đầu.

“Gryaaaaaa!”

Một tiếng hét như vỡ cả lồng ngực, con thằn lằn bị khựng lại một nhịp rồi mất đà đâm thẳng vào bức tượng ở hành lang. Sau đó đám ấy đã vượt qua chúng tôi, sử dụng cái thân hình to lớn ấy chặn lại bức tường dẫn tới lối ra.

“Mong rằng ngọn lửa nhỏ bập bùng này có thể gọi ra một lời phù hộ từ chúa trời! Phóng Hỏa!”

Một đường lửa bay vụt qua tôi từ bên trái; một con Tuyết Long đang trên đường tới thay vì đi xuyên qua như trước thì bị bắn khựng lại.

“Làm thôi, Patrice!”

“Ừ!”

Suzanne chạy qua tôi, bảo vệ phía sau gồm có Patrice và Mimir. Bất ngờ, một đội hình ba hộ vệ phía trước, và ba ở phía sau được thành lập. Còn tôi thì đứng ở giữa.

“Chúng không có đuổi theo chúng ta nữa! Hãy bắn vào thứ gì đó trên đường và để nó rơi vào bọn chúng.”

“Đã rõ!”

“Một đàn nữa đang đến từ bên trái nhé!”

Mỗi người đều đang báo cáo tình hình cho nhau, đội hộ vệ chụm lại xung quanh, cố gắng chống lại đàn Tuyết Long hung dữ. Sara bắn ra vun vút những mũi tên, và Timothy niệm phép Hỏa Bộc ở tất cả mọi hướng.

Họ quay trở lại vì tôi ư? Tại sao chứ? Tôi còn chẳng phải thành viên trong đội hay gì cơ mà.

Thấy tôi đừng đờ đẫn như thế, Timothy quay người lại rồi vỗ mạnh vào lưng tôi.

[Họ thật sự đã… quay lại cứu mình.] Cái khoảnh khắc mà tôi nhận ra điều đó, thì trong tôi có gì đó như đang nóng rực lên.

“…Hự!”

Tôi cần phải kìm nén cảm giác đó lại nhanh nhất có thể. Tôi không rõ lý do tại sao. Tôi chỉ đơn giản là không thể chịu được nó bây giờ. Tôi chỉ… chưa sẵn sàng.

“Đừng có đứng đực ra đó nữa, đồ ngốc!”

Sara tát một cú đưa tôi trở về với trái đất.

“Cậu cũng phải chiến đấu nữa!”

“R-Rõ!”

Tôi đưa cây trượng ra đám bọn Tuyết Long và bắt đầu truyền mana vào nó. Vào lúc này tôi đã được bảo vệ bởi dàn tiền tuyến. Tôi ép bản thân mình điềm tĩnh lại. Đúng như Suzanne nói, Tuyết Long không tự dưng mà tấn công chúng tôi. Chúng chỉ đang coi bọn tôi như những mối đe dọa, nên phần đông trong số chúng đang cố né tránh chúng tôi bằng cách trèo lên trần nhà hay lên tường.

Nói cách khác, chúng tôi không nhất quyết phải đánh lại đàn Ma Thú này.

Tất cả những gì mà chúng tôi cần phải lo lắng bây giờ đó là có thể vài ba con sẽ tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào. Và hơn nữa, chả có lý do gì để giết chúng cả. Nếu chúng tôi gây ra một chút tổn thương lên chúng, thì bọn chúng sẽ thay đổi tư thế nhanh chóng. Vài loài động vật thường sẽ tấn công và trở nên hung hãn khi chúng bị tác động, nhưng may thay, đám thằn lằn này lại chọn cách bỏ chạy.

Tên của Sara không thể xuyên qua lớp vảy của chúng, và phép thuật của Timothy cũng không đủ mạnh để giết được mấy con quái hung ác này.

Đòn tấn công của Suzanne hay Patrice cũng không gây ra cho lũ Ma thú bất kì sát thương nào.

Nhưng nếu tất cả những gì chúng ta cần là xua bọn kia đi, thì có lẽ sẽ có cơ may sống sót.

“Nham Đạn Pháo!”

Tôi bắn ma pháp liên tục vào từng con Tuyết Long trước mặt, cố làm thay đổi quỹ đạo của chúng. Một phát thạch pháo chuẩn xác của tôi có thể đủ mạnh để phá vỡ lớp vảy của Tuyết Long và đâm xuyên qua thịt chúng, nhưng như thế thì cũng không đủ để giết hoàn toàn. Tôi không chắc đó là do khoảng cách, hay chúng dùng một cách nào đó để uốn éo cơ thể nhằm giảm thiểu sát thương nữa.

Dù sao thì nó cũng không phải là vấn đề. Tất cả những gì tôi quan tâm đó là dọa chúng bỏ chạy. Miễn là có thể khiến chúng đổi hướng, thì chúng tôi sẽ có cơ hội để thoát khỏi nơi chết tiệt này.

“Được rồi!” Suzanne hét lên.

“Hãy tự tạo lối ra trong bức tường nào.”

Từng chút một, chúng tôi đào một cái lỗ từ rìa của hành lang. Cứ mỗi lần chúng tôi đào được một chút, thì đám Tuyết Long cũng càng ngày càng gần hơn. Và nếu như bọn tôi quay lại để lùa chúng đi, thì cũng chẳng còn thời gian để tạo được lối ra nữa.

Mặc dù thật bất khả thi để biết được còn bao nhiêu đợt Tuyết Long sẽ ập đến nữa, nhưng cho dù thế chúng tôi ít nhất cũng có thể thoát ra được khỏi nơi này.

“Graaaa!”

Bất ngờ, tôi thấy một đường máu tóe lên trên không từ nơi nào đó trong cơn sóng Tuyết Long kia.

Thứ gì đó – không, ai đó - đã lướt xuyên qua chiến trận, liên tục triệt hạ từng con Tuyết Long một.

Không chỉ một mình người đó tấn công. Một bóng dáng khác ở rất sâu đằng sau hành lang cũng bắt đầu thi triển những hỏa pháp thuật mạnh mẽ về phía đám thằn lằn. Chết đứng trong sợ hãi, đám Tuyết Long sau đó hoảng loạn chạy lung tung ra tất cả mọi hướng trong pháo đài. Cái khung cảnh hỗn loạn này còn hơn cả đợt trước nữa.

“Gì cơ, Tụi mày chỉ có thế thôi à?!” Người đàn ông đứng trước nhóm đó – người mà trước đó đã gầm lên – chặt đầu từng con Tuyết Long một, và một người khác đi theo sau giúp đỡ anh ta.

Thật may mắn, đoàn kị sĩ đã tới.

Tôi liếc sang Timothy. Anh ấy gật đầu trước những lời của tôi.

“Được rồi, mọi người! Hãy phản công thôi nào!”

“Đã rõ, thưa sếp!”

Suzanne bước lên phía trước với một nụ cười, và cuộc phản công chính thức bắt đầu.

***

Tôi là người cuối cùng triệt hạ những con Tuyết Long còn lại.

Nham Đạn Pháo của tôi bay chính xác vào đầu của thứ sinh vật ấy, phá nát hộp sọ và những mảnh thịt văng đi tứ tung.

“…Vậy là kết thúc rồi sao?”

Để chắc chắn, tôi quan sát kĩ lưỡng xung quanh khu vực. Xác của Tuyết Long nằm giải rác xung quanh cái sảnh lớn. Một số lượng lớn bọn chúng đã bị giết bởi một tổ đội tham gia lúc giữa chừng, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng bắt tay làm quen sau đó. Quan trọng hơn, không một sinh vật nào trong số chúng còn ở quanh đây nữa. Tôi cẩn thận kiểm tra lại bên mái, trên đỉnh bức tường và tất cả những chỗ có thể trốn được tại đó, nhưng tôi không tìm được thứ gì có thể coi là mối đe dọa cả.

Cuối cùng, mắt tôi dán lại vào tổ đội đã kéo chúng tôi dậy từ dưới vực thẳm của phế tích. Nhóm người đó cũng nhìn lại chúng tôi. Một vài người mang kiếm, một vài thì mang khiên và trượng phép. Chắn chắn họ là những mạo hiểm giả rồi. Cái người đàn ông đang mặc chiếc áo khoác xanh đậm đứng ở giữa trung tâm của nhóm đó đích thị là một kiếm sĩ. Và dựa vào màn thể hiện vừa rồi, anh ta là một người rất giỏi.

Và sau đó, người đó rời khỏi tổ đội và đi nhanh tới phía chúng tôi. Khuôn mặt hắn không có vẻ thân thiện cho lắm, và cái hào quang xung quanh anh ta cũng chả khiến cho vẻ mặt đó đỡ hơn. Có lẽ người đó vẫn còn bùng cháy sau trận chiến vừa rồi.

Dù sao đi nữa, kẻ này đã cứu mạng chúng tôi. Nên chúng tôi phải bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Tôi lùi mình lại. Vào lúc này, thì người đứng đầu tổ đội sẽ thay mặt cả nhóm nói chuyện. Có vẻ như tôi có lỗi trong việc không lùi về với những người khác, cũng bởi tôi tránh ra quá chậm, nhưng như thế thì cũng chả đáng để giải thích làm gì.

“Xin chào, tôi là Timothy của [Nghịch Tiễn],”

Timothy nói, đi đến phía người đàn ông với một nụ cười thân thiện.

“Cảm ơn rất nhiều vì đã--- Á!”

Chuyện đó xảy ra trong nháy mắt.

Với thái độ cau có, quyết liệt, người đàn ông lướt tới và đấm thẳng mặt Timothy, vùi cái thân anh ta đến với mặt đất. Suzanne và Sara rút vũ khí ra trong khi gào lên tức giận.

“Đừng có nở cái nụ cười đần độn đó trước mặt ta, thằng chó!”

Người đàn ông thét lên.

“Gan ngươi phải to lắm khi dám cướp con mồi của bọn ta như thế!”

Anh ta lườm Timothy, và sau đó liếc ánh mắt hung dữ đó sang chúng tôi. Sát khí trong con mắt anh ta trông giống như thể muốn giết người vậy.

“Cướp con mồi ư?!” Suzanne hét lên.

“Cậu đùa đấy à? Chúng từ đâu tới tấn công bọn ta! Và cậu là người đã cứu lấy bọn ta đó!”

Người đàn ông kia nở một nụ cười giễu cợt.

“Ôi cho ta xin đi! Các ngươi lẻn vào đằng sau và cố nhặt lấy mớ vảy trong khi bọn ta đang quằn mình đánh chúng!”

“Chúng tôi không biết có ai khác đang làm yêu cầu ở đây cả!”

“Bọn ta đã nói cho cả cái thị trấn chết tiệt đó là mình ở đây cơ mà!”

“Nhưng chúng tôi chưa hề biết thông tin gì về chuyện này!”

Hắn ta tỏ thái độ hung dữ, và những người đằng sau hắn thì có vẻ thất vọng. Có vẻ như là vì chuyện mà chúng tôi đang nói ở đây.

Giờ thì tôi thử quan sát họ kĩ hơn, và rồi cuối cùng cũng nhận ra được bọn họ. Đó là [Lãnh Bước], một tổ đội mạo hiểm hạng S. Họ là những thành viên trong Bang Hội [Thiên Lôi]. Tôi được nghe nói rằng họ là tổ đội mạnh nhất trong toàn bộ thành phố Rosenburg.

Còn theo lẽ tự nhiên thì cái tên bốc đồng này là nhóm trưởng rồi. Như tôi được biết, thì tên anh ta là Soldat Heckler. Anh ta được cho là một kiếm sĩ có kỹ năng bậc cao của Phái Kiếm Thần.

“Ồ…”

Đó là những gì mà tôi có thể nhớ được, rồi một thứ gì đó đã khiến tôi lấy lại thần hồn.

Suzanne quay lại sau khi nghe một tiếng của tôi. Và tất cả những người còn lại cũng vậy. Tất cả bọn họ không thể không tỏ ra nao núng.

“Rudeus, cậu biết được gì đó sao?”

“Ừ…Thì, nghĩ lại thì, tôi đã nghe được gì đó về đội [Lãnh Bước] đã nhận một yêu cầu hạng S ở trong hội quán hôm trước.”

[Nghịch Tiễn] lúc đó cũng đang đi làm một yêu cầu khác, nhưng mà… Soldat đã đi xung quanh và thông báo về nhiệm vụ tiếp theo của họ, và sau đó sẽ hứa quay trở lại kể cho họ nghe về chuyến khám phá sau khi quay về.

Từ những gì mà tôi nhớ lại thì…

“Tôi nghĩ họ đang đi tiêu diệt một lượng lớn Long Tuyết xuất hiện ở hang Ilbron…”

“Hang Ilbron ư?! Cái gì cơ?! Từ đó đến đây mất một ngày cơ mà!”

Suzanne hét lên.

Soldat quát lên hung dữ.

“Cái quái gì cơ? Đây là Hang Ilbron cơ mà!”

“Ngươi ngáo à?! Chúng ta đang ở phế tích Galgau đấy!”

“Bình tĩnh đi, Suzanne,”

Timothy nói sau khi vực dậy.

“Timothy… cậu ổn chứ?”

“Ừm. Anh ta hẳn phải tốt tính lắm mới đấm tôi nhẹ như vậy. Sara, làm ơn đỡ anh một tay.”

Anh ta dùng một tay chống dậy, Timothy trở về với Sara và mọi người. Cô ấy kéo căng cây cung và trong tâm thế sẵn sàng nhả ra bất cứ lúc nào.

“Tôi nghĩ tôi biết một chút về lý do đang xảy ra ở đây,” anh ta tiếp tục với một hơi thở dài, nở nụ cười thân thiện với người vừa thúc vào mặt trước đó.

“Tôi từng nhớ rằng đã nghe về vụ có rất nhiều Ma Thú trong Hang Ilbron từ lâu về trước, và có một tổ đội được cử đến đó xong rồi đã bị xóa sổ. Người cuối cùng sống sót đã báo cáo rằng họ đã thấy một tổ Tuyết Long ở sâu trong cái hang đó.”

Phải rồi. Tôi vẫn nhớ phần đấy khá rõ.

Hang Ilbron mất một ngày đi từ Rosenburg. Ma Thú ẩn nấp trong đó thì cao nhất là hạng D hay E gì đó. Ta có thể tìm thấy rất nhiều tảng muối to bên trong, cho nên các mạo hiểm giả thỉnh thoảng sẽ đến đó và đào về một ít. Gần đây, có những tin tức đến với thành phố cho rằng nơi đó xuất hiện những Ma Thú hạng C chui ở trong. Ở gần đó có một thị trấn nhỏ, và nó cũng không xa từ Rosenburg cho lắm. Cho nên cũng chả mất nhiều thời gian để thông tin về một vị trí nguy hiểm như thế được chuyển về với Hội Quán.

Phế tích Galgau đã từng là một pháo đài của Ma Vương. Lâu đài này đã được xây nên để tổ chức quân sự… nên đã được đào rất nhiều đường hầm tới rất nhiều nơi, sử dụng chúng để tấn công loài người. Nếu Hang Ilbron mà là một trong số những đường hầm ấy, thì chuyện này nghe vẻ rất hợp lý. Con đường mà dẫn đến đây hẳn là được tạo ra trong cuộc chiến, hoặc là do các hang động thông nhau từ rất nhiều thế kỉ về trước.

Dù sao thì, một khi con đường mà đã được mở ra, thì những con Ma Thú sẽ đi theo rồi chui vào Hang Ilbron để săn những con mồi yếu hơn. Đó hẳn là lý do vì sao chúng ta gần như không thấy một thứ gì bên trong mê cung cả.

“Cái gì cơ? Các người nói rằng đã tới đây bởi một yêu cầu khác sao?”

“Đúng vậy. Cậu có thể xác nhận điều này ở Hội quán nếu muốn.”

Soldat nhăn nhó, lắc mạnh đầu, và rồi nhanh chóng quỳ xuống nền đất.

“Vậy thì, chết tiệt. Tôi xin lỗi vì vừa đấm oan các người, cho nên là…”

“Không sao đâu. Cậu hẳn đã mệt vì trận chiến vừa rồi, và cả hai chúng ta đã bất đồng tư tưởng. Cho nên tôi cũng xin lỗi.”

Tôi có cảm giác như thật ra chúng tôi chả có cái gì đáng để xin lỗi cả, nhưng dù sao thì Timothy cũng đã giảng hòa rồi. Đây là chiến thuật dẫn đến thành công của anh ta, và anh ấy cứ dựa vào nó mà thực hiện thôi.

“Dù sao thì, chúng là con mồi của bọn tôi. Các người lấy một con; Thế thôi. Hiểu chứ?!”

“Tất nhiên rồi.”

Timothy ngay lập tức đồng ý, nhưng Sara và Suzanne thì cau mày bực bội. Họ vẫn chưa thương lượng một tí gì cả. Dù sao thì, đây cũng là một luật rừng mà các Mạo hiểm giả đặt ra nên cũng chả thể nói gì hơn được.

Khi bạn cứu một tổ đội đang phải chống chọi lại với lũ Ma thú, thì cái tổ đội đó sẽ chỉ được nhận duy nhất một cái xác để làm kết quả. Đây là một cách thường được dùng để chống lại những cuộc ẩu đả không cần thiết giữa các tổ đội với nhau chỉ vì tranh giành phần thưởng.

“Một khi đã nhặt xong đống vảy, thì hãy để bọn tôi dọn dẹp chỗ này rồi trở về Rosenburg nhé. Đừng lo, chúng tôi sẽ lo việc phong ấn cái lỗ vào phế tích nhẹ nhàng sau đó thôi.”

Với những lời đó, Soldat quay đầu lại rồi bỏ đi. Những thành viên khác của [Lãnh Bước] cũng theo sau rồi tiến dần sâu vào trong phế tích. Có lẽ họ sẽ giải quyết mấy cái xác của đám Tuyết Long trước, sau đó quay trở lại đây thu thập tất cả các nguyên liệu có giá trị. Thật sự mà nói thì nó không hẳn không công bằng, nhưng cũng không phải là một cảm giác thích thú gì khi chúng tôi chỉ được nhận một trong số những phần thưởng mà đã phải oằn mình hạ gục. Một điều nữa, chúng tôi cũng sẽ chẳng rơi vào nguy hiểm thế này từ đầu nếu họ không có ở đây. Tôi cảm thấy như bọn tôi không đáng để nhận mấy phát đòn và cái thái độ khó chịu như vậy, nhưng sao cũng được.

Cuối cùng thì, việc tự dưng phải cãi nhau với đám đó thật sự không đáng chút nào. Cho nên thay vì vui mừng trở về thì chúng tôi lại phải mang trong mình một mớ cảm xúc hỗn độn. Tuyệt thật đấy chứ…

“Được rồi. Hãy nhặt lấy đống vảy rồi đi khỏi đây thôi.”

Timothy lần này nở một nụ cười mệt mỏi, và má anh ấy thì đang sưng lên.

Tất cả những gì mà tôi có thể làm chỉ là thở dài rồi gật đầu.

***

Vài ngày sau chúng tôi trở về Hội quán Mạo Hiểm, thì nhìn thấy một lượng lớn móng, vảy và răng nanh của Tuyết Long ở bên ngoài tòa nhà. Những thành viên khác của [Lãnh Bước] thì vẫn ở trong, khoe khoang cái chiến tích khám phá của mình.

“…Các bạn thấy đấy, Hang Ilbron và Phế tích Galgau thật sự đã liên kết lại với nhau đó! Nếu chúng tôi không ở đó, thì cái thị trấn này có lẽ đã phải chạy trốn bởi cuộc xâm lăng của bầy Long Tuyết rồi!”

Soldat, vẫn như thường ngày, có vẻ như đang thật sự cuốn sâu vào câu chuyện của anh ấy. Những Mạo hiểm giả khác trong phòng thì lắng nghe với một nụ cười mơ hồ trên mặt họ.

Vì một lý do nào đó mà nhìn anh ta khiến tôi nhớ đến Paul. Tuy họ trông chả giống nhau cho lắm, nhưng tôi có cảm giác rằng hồi còn trẻ cha của mình cũng có điểm gì đó giống với người này vậy.

“Tâm phải tĩnh… tâm phải tĩnh,” Suzanne lẩm bẩm, nhìn với một vẻ bất mãn.

Những thành viên khác của [Nghịch Tiễn] cũng không có vẻ gì như muốn nán lại. Chúng tôi đi thẳng tới bàn quầy của Hội quán, trả lại những vật phẩm yêu cầu để được xác nhận hoàn thành, rồi sau đó đi thẳng ra ngoài.

“Được rồi, Rudeus. Đây là phần của cậu. Nhớ kiểm tra cho kỹ nhé.”

“Chắc chắn rồi. Cảm ơn rất nhiều.”

Timothy đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ đựng đầy vảy Tuyết Long. Yêu cầu vừa rồi đã khiến cho miệng của chúng tôi như vừa uống một chén chè đặc, nhưng cuối cùng, thì chúng tôi vẫn rời đi với một khoản công xứng đáng. Mặc dù mọi thứ có đi hơi sai với dự tính, vì chúng tôi đã nghĩ rằng sẽ còn mang được nhiều vảy hơn cả thế này cơ.

Dựa vào số lượng mà đám Tuyết Long bị tiêu diệt, có vẻ như giá thị trường của đống vảy ấy sẽ tăng giá nhanh thôi. Tôi đang tính về việc giữ chúng cho đến khi giá của nó tăng lên cực đỉnh rồi bán đi một thể. Mong rằng sau sáu tháng nữa giá nó sẽ ngưng tăng để tôi còn xả hết chúng đi. Tuy hiện giờ thì tôi không có việc gì phải dùng tới tiền cho lắm, nhưng dù sao thì chuẩn bị trước cho những ngày tệ hại thì vẫn hơn ha.

“Được rồi, tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại lần sau nhé.”

“…Rudeus!”

Ngay khi tôi vừa định quay mặt bước đi, thì một ai đó gọi tôi từ đằng sau. Kì quặc thay, đó là Sara. Cô ấy đưa tay ra một chút về hướng của tôi; từ cái vẻ mặt ấy, tôi đoán là cô ta đang muốn nói gì đó.

Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ rằng cô ta sẽ giếu cợt tôi hay gì đó, nhưng…

“Cậu có muốn đi uống với chúng tôi không?”

“Hử…?”

“Cậu biết đấy, đi uống á. Chúng tôi đang định tới quán rượu đó.”

Dĩ nhiên là không phải tôi không hiểu ý cô ta. Tôi chỉ đang ngạc nhiên trước lời mời ấy thôi. Khi mà một tổ đội Mạo hiểm hoàn thành một yêu cầu mất vài ngày hoặc hơn, thì họ thường sẽ đi tới quán rượu và ăn uống, nói chuyện, tôn vinh những chiến công của nhau. Nhưng thật ra thì đó là một buổi ăn mừng cho việc sống sót trở về…

Tôi thường lảng tránh những sự kiện như vậy. Khi tôi hoàn thành một yêu cầu, thì thủ tục thông thường của tôi là sẽ lủi thủi về nhà trọ, cầu nguyện trước thánh địa, và sau đó ngủ thẳng cẳng.

Dĩ nhiên là các thành viên của [Nghịch Tiễn] đều biết điều đó. Họ biết là tôi hay từ chối. Vì tôi còn phải trở về và kể cho Roxy nghe những nỗ lực đến tận xương tủy của tôi ở đây nữa. Đó là việc mà tôi đã làm từ rất lâu rồi, và tôi không hề có ý định gì với việc thay đổi thói quen đó cả.

Nhưng vì lý do gì đó, mà tự cơ thể tôi gật đầu.

“Được rồi. Tôi sẽ theo mọi người vậy.”

“…Thật á?” Sara nhìn lại, cho dù cô ta lại vừa là người chìa tay ra mời tôi. Có lẽ cô ta đã đinh ninh rằng tôi sẽ thẳng thừng từ chối lời mời ấy rồi quay bước đi về nhỉ.

“Gì thế, cuối cùng là tôi vẫn không được chào đón à hay gì?”

“Đừng có giả đần nữa. Đi thôi, nhanh lên.”

Thay vì tổng xỉ vả tôi như mọi ngày, cô ấy chỉ lắc đầu với một sự ôn hòa đến rùng mình rồi dẫn tôi đi xuống phố. Theo sau là Mimir và Patrice, họ vỗ nhẹ vào vai tôi khi đang đi, và Suzanne và Timothy thì đẩy tôi từ phía sau, trông họ lúc này thật sự hạnh phúc.

Tại một quán rượu gần Hội quán Mạo hiểm, sáu người chúng tôi đụng cốc của mình vào nhau.

“Cạn Ly nào mọi người!”

“Cạn Ly!”

Lạ thay, đây không phải là quán rượu mà [Nghịch Tiễn] hay tới. Tôi đoán là họ đã đổi hướng ngay lập tức sau khi thấy hội [Lãnh Bước] ở trong đó. Có lẽ mấy tên đó đã tổ chức một cuộc ăn mừng sớm hơn chúng tôi.

“Ủa? Cậu không uống sao, Rudeus?” Sara nói trong khi đang nhìn vào cốc của tôi.

“…Ừm thì, tôi chỉ là nhân vật phụ trong mâm này thôi mà.”

‘’Xì, Vậy nó có liên quan gì đến chuyện này không?”

Mọi người quanh tôi đều đang quẩy hết sức mình, còn tôi là thằng duy nhất trong cái mâm đó uống nước ép. Vì nó là thứ đồ uống không cồn duy nhất ta có thể gọi ở trong mấy quán rượu quanh đây… trừ khi bản thân có khẩu vị độc đáo với sữa dê.

“Uống được hay không uống được thì cũng có liên quan đến việc ai nể ai đâu nào?”

Timothy, một người khác cũng ủng hộ cách uống của tôi nói.

“Vui là được chứ quan trọng gì việc đó.”

“Chậc, sao cũng được. Cậu chỉ là không biết uống thôi, phải không?”

“Không, tôi KHÔNG ĐƯỢC uống. Có một sự khác biệt lớn giữa hai việc này đấy, biết không.”

“Hahaha!”

Mimir phì cười trong khi Timothy ngại ngùng gãi cổ mình.

“Ôi, trời ạ…”

Có vẻ như vị thủ lĩnh yêu quý của đội [Nghịch Tiễn] là một người tửu lượng kém, và những người bạn đáng mến của anh ta sẽ không bao giờ để anh ta quên đi điều đó đâu nhỉ.

“Được rồi, dù sao thì. Hãy ăn mừng vì chúng ta đã hoàn thành được mớ hỗn độn ấy mà không mất đi một ai, phải không nào? Vì thường thì, kiểu gì cũng sẽ có ít nhất một trong số chúng ta được dùng tiền âm phủ mà.”

“Đúng đấy,” Sara nói với giọng có vẻ như hơi ngấm rượu. “Cậu quả thật may lắm đó, Rudeus.”

“Tôi không chắc như vậy có gọi là may không nữa. Chẳng phải mọi người đã bảo vệ tôi sao…”

“Ừm, may cho cậu vì chúng tôi đã làm thế đấy. Đa phần các tổ đội khác sẽ bỏ mặc cậu chết dí ở đấy cơ.”

Hừm. Hẳn ý cô ấy là muốn tôi thể hiện một chút trân trọng sao? Được rồi. Vậy tôi đã nợ họ một lần, phải không? Ừ, hẳn là vậy rồi.

“Tôi thật sự biết ơn mọi người” Tôi nói trong khi gật đầu nhẹ.

“Đừng cảm ơn tôi,” Sara bĩu môi, rồi nói sau khi tu một ngụm. “Hãy cảm ơn Timothy và Suzanne kia kìa.”

Suzanne cưởi khẩy rồi thúc nhẹ vào hông Sara.

“Ủa, gì, ai biết đâu. Em là người đã chạy ngược lại trước mà, phải không? Mimir nói là không thể cứu được nữa, nhưng em đã NÀI NỈ bọn chị quay lại cứu cậu ấy cơ mà…”

“Này! Đừng nói nữa, Suzanne!” Sara ngồi dậy và cố đẩy Suzanne đi; mỉa mai thay, Suzanne đã né được tay của cô ấy. “Nghe này, cậu đã cứu bọn tôi lần trước mà, phải không? Tôi không thích phải nợ người khác, chỉ thế thôi.”

Tôi gật đầu và cố ngoảnh mặt đi chỗ khác khỏi cái trừng mắt của Sara. Và thật trùng hợp, tôi đụng phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Mimir.

“Ừ, chào, tôi cũng rất vui… vì chuyện đó,” Anh ta nói với giọng hơi ngại ngùng. “Tôi không có muốn bỏ cậu lại hay gì, nhưng cậu biết đấy, tình huống lúc đó quá nan giải mà, phải chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Quyết định lúc đó của Mimir thật sự rất dễ hiểu mà. Cuối cùng thì, anh ấy cũng nhảy vào cuộc chiến để bảo vệ tôi khỏi đám Long Tuyết như bao người khác thôi. Đó còn hơn cả những gì mà tôi đã mong đợi nữa.

“Dù sao thì, chúng ta cũng đã rinh được thần tài về nhà mà, và trong túi ta giờ cũng đầy ắp tiền nữa. Đó mới là cái đáng nói!” Suzanne nói sau đó nở nụ cười với tất cả mọi người.

“Phải đấy… sẽ thật là nhục nhã nếu chúng tôi chạy như mấy thằng hèn lúc đó.”

“Mà họ có vấn đề gì vậy nhỉ? Tôi biết họ là tổ đội mạnh nhất hội quán, nhưng bọn họ thật sự quá tự cao rồi.”

“Họ bỏ một đống thời gian đi lòng vòng cái mê cung! Xong giờ thì họ hành động như kiểu là mấy vị anh hùng vậy. Nếu như một đàn Long Tuyết thật sự tiến tới Rosenburg, thì quân đội đã được cử đi để chiến đấu với chúng rồi!”

“Cá nhân tôi mà nói thì, tôi vẫn cáu vụ hắn ta đấm oan Timothy như vậy. Cái kiểu tổ đội gì mà chả buồn nghe một ma pháp sư giải thích mà đã đấm lấy được như vậy cơ chứ?”

Với lời qua tiếng lại, thế là tất cả mọi người chuyển từ chủ đề cứu tôi sang bàn luận về cái tổ đội [Lãnh Bước] kia. Có lẽ chuyện bẻ lái như này cũng chẳng có gì làm lạ. Timothy bằng cách nào đó đã làm yên ắng được mọi thứ; Điều duy nhất mà [Nghịch Tiễn] cần là tránh nổ ra giao tranh không cần thiết với Soldat và những người bạn của anh ta.

Điều đấy nghĩa là. Tôi không cảm thấy bản thân đang muốn nhập tâm vào cuộc bàn luận của họ cho lắm.

Tôi không phải là một người thích nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là khi tôi từng là một thằng rác rưởi ở kiếp trước nữa.

Để mà nói thì Soldat cũng có một nỗi niềm riêng mà. Anh có thể là một kẻ kì quặc, nhưng ít ra anh ta đã rất cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Đó là lý do vì sao mà những người còn lại trong đội anh ta có thể dễ dàng nhún vai bỏ qua và đồng hành cũng anh như vậy.

Anh ta nhất định là một tên khốn vào lúc đó, nhưng không thể cứ thế mà đánh giá anh ta là một tên rác rưởi chỉ vì một chút sai lầm nhỏ như vậy được.

Tất nhiên, cũng sẽ chẳng thông minh gì nếu cứ nói thẳng những điều trên ra bây giờ. Đây không phải là lúc để chơi trò biện hộ với quỷ dữ. Tuy tôi có ý kiến của mình, nhưng tốt hơn là không nên nói ra.

Thay vì tham gia vào cuộc trò chuyện, tôi chỉ im lặng ăn uống. Trên bàn giờ toàn món súp đậu và được nấu với những loại nguyên liệu mà tôi không thể nhận ra được. Nó khiến lưỡi của tôi hơi cay nhẹ, và sau đó thì bụng tôi cũng đã no căng.

“…Dù sao thì. Mong chúng ta sẽ lại được làm việc cùng nhau, Rudeus.”

“Ở đây vẫn luôn có chỗ cho cậu.”

“Tôi rất mong sẽ được hợp tác nhiều nữa ạ.”

Những người khác giờ đã say bét nhè rồi. Mặt họ đỏ bừng, và họ có vẻ như đang rất tận hưởng. Tôi cũng vui vì mình đã đi cùng. Mấy thứ như này thú vị đấy chứ. Và tôi cũng cần một chút niềm vui nhỏ bé như này để có thể sống tiếp.

Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ mình sẽ về chầu ông bà rồi cơ… nhưng tôi vẫn sống, ít nhất là thế. Nó là một thứ gì đó không thể diễn tả được.

“À…” Sau đó, cánh cửa quán rượu mở tung và ba người đàn ông đi vào trong. Tôi có thể dễ dàng nhận ra họ ngay lập tức. Một trong số họ có một gương mặt khá thân quen.

“Ồ.” Ngay lập tức, họ cũng đã phát hiện ra tôi.

Vị thủ lĩnh của nhóm đó tiến đến chỗ tôi với một khuôn mặt phấn khích. Hai má anh ta đỏ bừng, và anh ta bước đi không được vững lắm. Có vẻ như vừa rồi anh ta đã uống khá nhiều.

“Chao xìn!” Tên say xỉn ấy dừng lại trước bàn chúng tôi rồi đập mạnh tay mình xuống.

Đó là anh bạn “thân thiết” của chúng tôi Soldat Heckler đó.

“…Anh muốn gì?” Suzanne nói với giọng lạnh tanh.

Có vẻ như những người khác vẫn không để ý tới việc Soldat đã đi vào. Một cách dễ hiểu, không ai trong số họ cảm thấy vui tươi gì khi nhìn thấy một thanh niên mà họ đã mất ba mươi phút chỉ để né hắn cả.

“Nghe này, tôi đã… tự mình làm hết lúc trong hang mà, phải không? Cho nên tôi đã nghĩ là… mình phải tới và làm rõ trắng đen với các cậu.” Soldat nói với giọng giễu cợt, còn đôi mắt thì chả có gì lấy làm tập trung với chúng tôi cả.

“Tôi đoán là… Tôi đã mắc sai lầm. Xin lỗi vì điều đó. Do tôi không nhận ra… chuyện gì đang xảy ra cả, cậu biết đấy?”

Ngạc nhiên thay, những lời của anh ta thật sự có sự hối cải. Những thành viên khác của [Nghịch Tiễn] nhìn nhau trong sự khó hiểu.

Lúc này, Soldat cau mày rồi chỉ ngón tay vào người Timothy.

“Nghe này…! Tôi không thích cái mặt anh tí nào cả. Anh lúc quái nào cũng cười, mẹ nó chứ! Thật thảm hại! Anh chỉ nhận một đấm từ người khác mà không đánh lại sao, và anh còn chả buồn phàn nàn gì cả ư? Tôi ghét kiểu người như anh vãi cả lìn. Có thể anh chỉ đang cố để làm êm dịu mọi chuyện! Ừ thì ok thôi! Nhưng thỉnh thoảng, một thằng đàn ông phải biết dùng đến nắm đấm!”

“Ừ… vâng, tôi cho là anh nói đúng. Suzanne cũng hay nói thế với tôi, thật sự á. Tôi sẽ lưu ý điều đó.”

“Ừa! Nhớ lấy điều đó! Nhớ đấy!” Soldat vỗ khá mạnh vào vai Timothy;

Timothy thì cười trừ và ngãi sau gáy. Suzanne và những người khác thì chỉ nhìn, không làm gì khác.

Tôi không nghĩ là bất kì một ai ở đây nghĩ rằng anh ta sẽ hành động như vậy. Cả tôi cũng thế.

Gật đầu thỏa mãn, Soldat đột nhiên quay sang hướng tôi. “Đầm Lầy!”

Tôi ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên vì bị gọi đến. Phải chăng mình đã mắc nghiệp với tên này rồi sao?

“Ừm, vâng?”

“Timothy là một chuyện… nhưng tôi không thể chịu được cậu, nhóc ạ.”

Tên đó tiếp tục tổng xỉ vả tôi một hồi.

“Cậu bị cái quái gì thế hả? Sao cậu cứ nhún nhường trước việc người khác nghĩ gì về cậu thế?”

Và sau đó.

“Chúa ạ, và cái vẻ mặt của cậu thì trông sợ thấy mợ được! Kiểu như, có thật sự cần thiết là phải cười giả trân như thế không? Cố gắng hơn tí nữa đi nhóc! Bọn này có thể thấy được sự coi thường trong mắt cậu đấy!”

Và tiếp nữa…

“Cậu nghĩ cậu là thằng trầm cảm nhất trên thế giới này hay gì à? Hả?!”

Giọng của anh ta thì càng ngày càng như gào lên, rồi cứ thế, cuộc trò chuyện khiến cho quán rượu dần trở nên nặng nề hơn.

“GÌ? Muốn đánh nhau à?”

“Ha Ha! Đánh đi nhóc!”

“Im đi, mấy thằng ngu!” Soldat gào lên, khiễn mọi thứ xung quanh chìm trong tĩnh lặng. “Giờ thì nghe đây Đầm Lầy. Chú mày chả là cái gì ngoài một---”

“Thôi nào Sol. Để họ yên đi.” Trong khi Soldat vẫn đang cố để chửi bới, thì một trong số những người bạn của hắn nắm lấy vai rồi kéo hắn lại.

“Khốn nạn! Thằng oắt này nghĩ rằng không ai trên thế giới này tệ được hơn nó cả! Tao không biết chuyện quái gì đã diễn ra với mày, Đầm Lầy, nhưng mày là một thằng sầu đời chết tiệt! Mày còn chả có gan để đối mặt với vấn đề của mình! Mày lấy đâu ra cái cử chỉ như một con sói đơn độc vậy? Mày nghĩ rằng thế giới này đang chơi đùa với mi hay gì? Vậy thì, để tao nói thẳng câu này với mày này! Mày khiến tao buồn nôn vãi cả cứt!”

Từng lời của hắn ta như những con dao đâm thẳng vào ngực tôi.

Lúc này, chân tôi bắt đầu rủn rẩy; Tôi ôm chặt bụng của mình. Toàn thân tôi không ngừng run bần bật. Cổ họng tôi khô khốc. Nhưng khi tôi mở miệng, thì giọng nói của tôi vẫn điềm tĩnh một cách Kì quặc.

“Xin lỗi vì điều đó. Tôi không biết là sự hiện diện mình đã làm anh khó chịu đến vậy. Tôi sẽ cố gắng để không gặp anh thêm một lần nào nữa.”

Vì vài lý do nào đó, mà nắm đấm của Soldat đập mạnh xuống bàn tới mức như thể nó muốn gãy làm đôi. Vài mảnh gỗ và những bát thức ăn dang dở bay ra khỏi bàn. Và bát súp đậu đỏ đổ ập lên bụng tôi.

“Ý mày là cái đéo gì chứ? Mày định cố để tránh mặt tao á nhóc? Mày luôn như thế này! Tất cả những gì mày làm là quảng bá bản thân, và sau đó vung tiền như thể chả cần đến! Mày cảm thấy vui khi tỏ ra là mình giàu có sao hả? Bọn tao luôn cần cái thứ đấy để sống đó, khốn kiếp!”

Tôi không phản đáp. Im lặng có lẽ là lựa chọn duy nhất tôi có hiện tại. Không có cách nào để có thể ngồi nói chuyện điềm đạm với mấy thể loại như này được cả.

“Bỏ mẹ. Tôi xin lỗi, anh ta có uống hơi quá… Đi thôi, Sol!”

“Im đi! Để tao yên! Thôi nào, Đầm Lầy! Lao vào đấm tao đi chứ? Mày muốn được yên đúng không? Thế thì tung cú đấm vào tao đi! Đừng có ngồi ề mông ở đó và ăng ẳng về việc mày buồn như thế nào nữa! Cư xử như một thằng đàn ông đi xem nào!’’

Tôi vẫn cúi đầu xuống cho đến khi cơn giông qua đi. Chả có lý do gì để đánh nhau ở đây hết.

Để cho Soldat khiêu khích tôi cũng chả giải quyết được điều gì cả. Cách duy nhất để đối mặt với một thằng say đó là cứ lơ hắn đi. Tôi chỉ đơn giản là cứ để mọi thứ qua đi, thật sự đơn giản chỉ thế thôi.

“Sol, đi thôi! Cậu đi xa quá rồi đó!”

“Để tao yên, chết tiệt! Ê, Đầm Lầy! Mày đang cười tao đúng không hả? Nếu mày chán đời đến thế, thì kiếm cái bãi đất nào đấy rồi chết quách đi cho xong! Ít nhất thì tao sẽ không phải thấy cái mặt khỉ gió của mày ở đây thêm nữa!”

Bạn của Soldat cứ thế lôi hắn ta ra khỏi cửa, nhưng tôi không có nhìn lên để thấy. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bát súp đang loang lổ trên bụng, nắm chặt thánh vật trong túi áo, và để tâm của tôi tĩnh lặng. Tôi cứ như thế cho đến khi hắn ta đi mất và Sara lau vết súp trên áo tôi.

“Tên đó hẳn còn hơn cả rác rưởi,” cô ấy lẩm bẩm.

Tất cả những gì tôi làm tiếp theo chỉ là gật đầu chậm rãi.

★ Từ góc nhìn của Sara ★

Tôi tức đến phát điên khi trở lại phòng của mình. Khi bước đến trong, tôi vứt cây cung và mấy mũi tên lên bàn, cởi quần áo ra, và quăng bản thân lên giường.

“Hắn ta là một tên rác rưởi!”

Tôi có thể cảm thấy mặt mình giận đỏ cả mặt vì Soldat. [Thỉnh thoảng đàn ông phải dùng nắm đấm ư? Thât nhảm nhí!] Hắn ta không biết một tí gì về sự cố gắng đấu tranh từng ngày vì chúng tôi của Timothy cả! Nụ cười là một vũ khí của anh ấy. Suzanne đã nói như thế từ lâu về trước. Tên đó chẳng buồn hiểu lấy. Rốt cục hắn ta đi chỉ trích mọi người làm cái gì cơ chứ?

Một lúc nào đó ta sẽ phải đứng dậy và đấu tranh ư.

Ừ thì đúng đấy Nhưng chẳng phải đấy là cách mà một tên thủ lĩnh làm để giả vờ là đang bảo vệ mọi người sao?

Soldat chắc kèo là thủ khoa cái chuyên môn đấy rồi. Hắn ta sẽ làm gì nếu lúc đó chúng tôi lao vào đánh lại lúc ở phế tích cơ chứ? Hắn nghĩ rằng hắn có thể dễ giàng giết chết chúng tôi và bỏ đi sao? Nếu đúng thế thì tên đó quả thực thật ngu dốt. Nơi đó là một tòa thành kiểu mê cung, và hắn ta còn chả buồn giải bất kì một câu đố nào để thoát khỏi đó cả.

Từ những gì mà tôi thấy, thì thằng kì quặc đó mới là người nên học cách trở thành thủ lĩnh, chứ không phải Timothy.

Và mọi chuyện không chỉ như thế… Thế quái nào trong tất cả mọi người ở đó thì hắn ta lại lôi Rudeus vào chứ? Rudeus chiến đấu dũng cảm khi cậu ấy thấy cần. Cậu ấy đứng lại ngăn cản kẻ thù để câu giờ cho chúng tôi bỏ chạy. Soldat thì chả biết cái quái gì về chuyện đó cả. Hắn ta không được thấy việc làm của Rudeus. Hắn ta nghĩ gì mà lại đi chửi rủa một người như vậy chứ?

Ừ thì, thỉnh thoảng Rudeus có thể sẽ hơi gàn dở một chút. Không như Timothy, anh ấy sẽ không bao giờ đứng lên vì cái tôi của mình cả, và cái nụ cười giả dối anh ấy luôn dùng khiến tôi cảm thấy nhăn mặt mỗi lần tôi gặp anh ta. Nhưng kể cả thế đi nữa…

Mà nhân tiện, vì một lý do nào đấy mà giờ tôi lại đang bênh vực cho Rudeus. Tại sao mình lại làm thế? Chẳng phải mình ghét tên đó sao?

Có lẽ là không.

Không, nó không liên quan gì cả. Có lẽ đó chỉ là vì tôi ghét Soldat hơn cả cậu ta nữa. Ừ, đúng vậy.

Tôi có một lý do chính đáng để ghét lũ quý tộc. Và Rudeus thì là một trong số chúng, cho nên tôi cũng ghét cả cậu ta nữa.

Nếu không vì gì khác, thì Rudeus sẽ không bao giờ hạ thấp chúng tôi như thế cả. Cậu ấy luôn đối xử với Timothy và những người khác với tất cả sự kính trọng. Và cậu ấy cũng là một ma pháp sư tài năng đến đáng kinh ngạc nữa, nhưng cậu lại chưa bao giờ hành xử như kiểu đang quá tốt với chúng tôi. Cậu ấy luôn giúp đỡ những yêu cầu của chúng tôi, và còn câu giờ cho chúng tôi bỏ chạy khi gặp nguy hểm nữa…

“…Được rồi, khoan đã. Có gì đó không đúng.”

Rudeus sinh ra là một quý tộc. Tuy cậu ta không có hành xử như chúng, nhưng cũng như nhau cả thôi. Cậu ta sinh ra với cái thìa vàng trên miệng, và như thế là quá đủ. Tôi ghét mấy thằng quý tử cứ thích tỏ ra mình là một mạo hiểm giả. Nhưng tôi cũng ghét cả giới quý tộc nói chung nữa. Quê nhà của tôi đã bị hủy diệt chỉ vì sự ngu dốt của chúng. Chúng còn chả buồn nhấc ngón tay để giúp khi đám Ma thú lao vào tấn công mái nhà của tôi. Chúng chẳng bao giờ cử hiệp sĩ tới để cứu chúng tôi hết.

Cha mẹ tôi chết là do lỗi của chúng. Cái tên mà có trách nhiệm bảo vệ ngôi làng thì… chỉ đơn giản là kệ cho chúng tôi chết.

Tôi vẫn không thể quên được sự đau khổ mà mình đã phải trải. Tôi sẽ không bao giờ quên được.

[Phải rồi. Đúng thế.]

Tôi có một lý do chính đáng để ghét bọn quý tộc. Và Rudeus là một quý tộc, cho nên đó cũng là lý do mà tôi ghét cả cậu ta nữa.

“…Nhưng Rudeus đã chiến đấu vì chúng ta mà, phải không?”

Cậu ấy đã đánh bại bầy Quang Gấu. Cậu ta cũng đã chống lại bọn Tuyết Long. Cậu ấy chưa bao giờ bỏ chạy vì bản thân mình, cho dù cậu ấy đã có thể làm thế. Cậu ấy chả có nghĩa vụ gì là phải bảo vệ chúng tôi cả. Cậu ấy còn chẳng phải là một thành viên của [Nghịch Tiễn]. Dẫu vậy, cậu ấy vẫn cố để cứu chúng tôi. Cậu ấy vẫn cố để câu thời gian cho chúng tôi chạy thoát.

Và cái khoảnh khắc tôi nhận ra những nỗ lực ấy… Tôi đã quay lại để cứu cậu ta. Bởi vì tôi chỉ không muốn thấy cậu ấy chết.

Không phải tôi đã TỪNG muốn cậu ta chết hay gì. Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng… tôi vẫn kinh ngạc bản thân mình một chút khi đã quay lại để cứu lấy cậu ấy.

Nếu mình ghét cậu ta, chẳng phải mình sẽ nên để cậu ta lại đằng sau như vậy mới đúng sao?

“…Hừ. Xàm thật chứ.”

Và rồi, khi tôi nhìn vào Rudeus, thì cảm giác cứ như có một thứ gì đó đang kéo lấy chân của tôi từ dưới đất vậy. Tôi căm thù bọn quý tộc, nhưng tôi lại không thể để bản thân mình căm thù cậu ta tương tự được. Tôi không biết phải xử lý như nào với cái cảm xúc này nữa. Tôi còn chả chắc rằng mình có thật sự đang ghét hay không nữa. Mọi thứ không hợp lý một chút nào cả.

Nhưng cuối cùng thì…

[Ừm, được rồi. Được rồi. Mình đoán mình phải thừa nhận điều này. Là mình không có ghét Rudeus.]

Cậu ta có thể là một thiếu gia ngu ngốc, nhưng chả còn gì hơn nữa cả. Tôi chỉ không ghét cậu ta, Dù sao đi nữa, chỉ thế thôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm thấy. Mà tôi chắc chắn cũng không hề THÍCH cậu ta hay gì cả.

Không ghét một ai đó nó khác với việc thích một ai đó chứ. Hiển nhiên mà.

“Mình không thích Rudeus một chút nào.’’

Với một lời bộc bạch thật lòng đó, tôi để bản thân mình chìm trong giấc ngủ.

—————————————————————

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi