Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 1 ]
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 1 ]

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 1 ]

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 1 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 1 ]

Sáng hôm sau, tôi đi tới cổng bắc với tâm thế ‘’tràn đầy trách nhiệm’’. Tuy rằng bản thân chả thấy hăng hái trong chuyến thám hiểm này cho lắm, nhưng cơ thể tôi thì cứ di chuyển như được lập trình sẵn vậy.

Tôi thật sự đã tìm kiếm kha khá thông tin về Quang Gấu và Hồ KuKuKu trước khi đi ngủ. Có lẽ tôi vẫn còn bị thôi thúc từ thói quen trong hành trình tại Ma Đại Lục.

Tôi nhìn quanh con phố vẫn đang chìm trong bóng tối tĩnh lặng.

Suzanne không hề đưa ra một thời gian gặp mặt nhất định, cho nên tôi nghĩ mình nên có mặt sớm nhất có thể. Trông không có vẻ gì như họ đang ở đây cả.

Thật khó để có thể xác định được thời gian khi không có đồng hồ, nhưng có lẽ đâu đó khoảng bốn giờ sáng. Nên chắc họ vẫn đang ngủ say giấc nồng. Tôi đã đến sớm quá rồi chăng?

Thật lòng mà nói, tối qua tôi không có nghỉ ngơi được nhiều cho lắm. Một phần là do thời tiết ở đây quá lạnh lẽo. Và một phần là tôi có hơi lo lắng khi nghĩ sẽ phải phối hợp với những con người mà tôi vẫn chưa quen biết rõ.

“Lề mề thật đấy…”

Khi một đội mạo hiểm giả chuẩn bị thực hiện một yêu cầu nào đó, việc tụ tập vào lúc gà còn chưa gáy là quy luật bất thành văn rồi. Nhưng có lẽ tôi đã đến quá sớm so với bình thường, nhưng thà thế còn hơn là đến muộn để rồi bị bỏ lại đằng sau, rồi trở về trọ trong hậm hực.

Mà có vẻ như tôi không phải là người duy nhất đang đứng co ro cúm rúm ngoài đường hiện giờ.

Gần cổng cũng đang có một tổ đội khác ở đó.

Có lẽ là họ đang đợi người dậy muộn còn lại.

Dù sao thì, phải chăng là mình hiểu sai thời điểm gặp mặt rồi? Có lẽ đến trưa thì họ mới tới nhỉ?

Hay là họ đã lên sẵn thời điểm khởi hành, rồi đúng vào lúc đó họ mới xuất hiện?

Thế thì lạ quá, tôi đã nói cho họ nhà trọ mà tôi đang ở hiện tại rồi kia mà?

Nếu họ định khởi hành vào một giờ nào đó cụ thể, thì chắc chắn họ sẽ báo với tôi một tiếng chứ?

“Ồ.”

Suy nghĩ của tôi đang rối như mớ bòng bong thì thoắt ẩn thoắt hiện vài bóng người phía xa xa.

Một nhóm người đang đi đến đây xuyên qua màn sương sớm.

“Hế lô!”

Suzanne cất tiếng gọi từ vị trí đầu trong đoàn họ.

“Cậu đến sớm quá đó. Vì hôm qua trông cậu không có vẻ hăng hái cho lắm, nên bọn này tưởng sẽ phải đợi một lúc cơ.”

“…Chỉ là hôm nay tôi dậy có hơi sớm thôi ạ.”

“Ồ……”

Suzanne tỏ vẻ thích thú. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi tới đây sớm như vậy là bởi tôi đang cực kì cô đơn và đang khao khát được nói chuyện với ai đó hay gì đấy…

Tuy rằng nó không có đúng, nhưng mà… tôi cũng chả thể phủ nhận điều đó hoàn toàn được.

“Vậy thì giờ….”

Tôi nói, rồi bỏ tay ra khỏi túi áo rồi hạ thấp mình xuống

“Cảm ơn vì đã cho phép tôi được là một thành viên tạm thời trong đội. Tên tôi là Rudeus Greyrat. Chức nghiệp của tôi là Ma Pháp Sư và là một Mạo Hiểm Giả hạng A. Như đã nói từ trước, tôi khá giỏi trong khoản ma pháp hỗ trợ ạ.”

Suzanne nháy mắt ngạc nhiên. Tại trong chuyến đi trước tôi không có thân thiện cho lắm, nên cô ấy đã không thể ngờ được là giờ tôi lại lịch sự đến vậy. Tôi không hề có ý định gì về việc này cả; chỉ là ít nhất tôi nghĩ mình nên giới thiệu bản thân một cách tử tế mà thôi.

“Ừm, tên tôi là Suzanne. Phó Đội Trưởng của [Nghịch Tiễn], Chức nghiệp của tôi là [Chiến binh]. Vị trí của tôi là ở tiền tuyến.”

“Phó đội trưởng ư? Cô không phải Đội trưởng sao?”

“thỉnh thoảng thì tôi có lên lãnh đạo khi cần, nhưng bọn tôi cũng có một đội trưởng thực thụ đấy.”

Suzanne hất cằm về phía người đàn ông đằng sau cô, sau đó người ấy gật đầu rồi tiến lên phía trước. Ấn tượng đầu tiên của tôi với anh ta là hơi… khó ở. Quàng trên vai chiếc áo choàng nâu váng đỏ và cầm một chiếc trượng, có lẽ anh ta cũng là một Ma Pháp Sư giống tôi.

“Thật vinh dự khi được gặp cậu. Tôi tên Timothy, một Ma Pháp Sư. Ma pháp của tôi thiên về tấn công, và tôi chiến đấu ở hậu tuyến. Về cơ bản, thì tôi đồng thời cũng là đội trưởng của tổ đội này.”

“Rất vui khi được gặp anh.”

Tôi có cảm giác Suzanne có lẽ mới là người thật sự điều hành đội này.

Tôi cũng thường nghe nói có câu rằng: ‘’Thay vì để đội trưởng không có thực lực, thà để người thứ hai có thực lực đứng ra lãnh đạo’’

Cũng không phải là tệ khi để một ai đó thay mặt mình chỉ tay ra lệnh đâu, phải chứ?

Ý tôi là, chẳng phải cô ấy sẽ không định để một tên lười biếng, đần độn lên ra lệnh hay gì đâu, chắc thế nhỉ? À tất nhiên tôi không có bảo anh ta là tên ngốc đâu…

Một chuỗi mệnh lệnh nghiêm ngặt cũng có thể sẽ rất mong manh. Một khi ai đó mà phản đối yêu cầu nào trên, thì mọi thứ sau đó sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng bằng việc sắp xếp như này, thì Timothy có thể trở thành một con tốt cho Suzanne nếu như mọi thứ không như dự tính.

Hay phải chăng chính Timothy là người quyết định kế hoạch này, còn Suzanne chỉ làm theo các chỉ dẫn chăng?

Rồi khi cô ấy đưa mọi thứ vào hoạt động, thì anh ta có thể quan sát một bức tranh lớn hơn và dễ dàng sửa chữa nếu họ có đi ra xa khỏi quán tính.

Dù sao thì, hai người bọn họ đã hoàn toàn tìm ra được cách để có thể phối hợp mượt mà.

[Khác hoàn toàn so với tôi và Eris…sụt sịt…]

“Hử!? Ch-Chuyện gì với cậu vậy?!”

“Tôi xin lỗi. Chỉ là một vài ký ức xưa cũ vừa dội về trong đầu thôi, không có gì đâu.”

“Tôi hiểu rồi… Cho tôi gửi lời chia buồn, Rudeus. Người lãnh đạo tổ đội của cậu hẳn phải tuyệt vời lắm nhỉ?”

“Uh, không hẳn ạ…”

Đội trưởng của [Dead end] chỉ là một tên ngu ngốc vô dụng từ đầu đến cuối thôi.

Cái người mà chúng tôi lấy tên anh ta để đặt mới là một người tuyệt vời thật sự

“Dù sao thì…sụt sịt…. tôi sẽ cố hết sức để không ảnh hưởng gì tới mọi người.”

“Ừm, được rồi… tôi đang rất mong chờ được làm việc với cậu đấy.”

Timothy lùi lại, sau đó các thành viên khác trong đội bắt đầu tiến lên tự giới thiệu bản thân.

“Xin chào. Tôi tên Mimir, và là một pháp sư chữa trị. Phép hồi phục của tôi ở mức Trung Cấp còn phép giải độc của tôi thì ở mức Sơ cấp.”

Mimir là một cậu trai có chiều cao, cân nặng trung bình và quàng trên mình một cái áo choàng trắng.

“Tôi là ma pháp chiến binh, Patrice. À cậu đừng trông chờ gì từ cái ‘ma pháp’ ở trước tên tôi nhé. Tôi chỉ biết vài phép sơ cấp hệ phong mà thôi.”

Còn Patrice thì là người đứng đầu tiền tuyến với cơ thể lực lưỡng và đeo bên hông một thanh kiếm cùng một cây gậy phép tân thủ ở một bên tay.

Hai bọn họ trông đều ở khoảng tuổi hai mươi, ngang với Timothy. Tôi không biết là họ đã phiêu lưu được bao lâu, nhưng nếu họ đạt được hạng B, thì chắc họ hẳn phải là những chiến binh kỳ cựu rồi.

Và cuối cùng là thành viên còn lại ở trong tổ đội…

“Tôi là Sara. Một Cung thủ. Tôi chiến đấu ở vị trí trung tuyến.”

…Một người, mà vì lý do nào đó, lại đang trừng mắt nhìn tôi.

Sara trông cũng không trẻ hơn các thành viên khác trong đội là bao. Cô ấy hẳn đang trong giữa tuổi thanh niên – ngay bên rìa của tuổi trưởng thành theo tiêu chuẩn của thế giới này. Tôi không biết là do cái thái độ sắc bén ấy, hay bởi cô là một người Asura… nhưng tôi cảm thấy cô ta khá giống với Eris. Ít nhất là một chút gì đó giống.

“Gì? Cậu muốn ý kiến gì sao?”

“Không có. Tôi xin lỗi. Không có gì đâu…”

Cô ta càng ngày càng lườm tôi sâu hơn, nên tôi buộc phải liếc đi chỗ khác.

“Chỉ để cho cậu có thêm thông tin thôi, chứ tôi chả mặn mà gì về việc này cả đâu. Tôi chỉ đơn giản là bị kéo chung với cậu bởi Suzanne thôi, hiểu chứ? Nếu cậu phá đám và khiến cho ai đó ở đây bị giết, thì tôi hứa là cậu sẽ phải hối hận vì điều đó đấy.”

“…Vâng.”

Tôi cũng không phiền nếu phải cố làm vừa ý cô ta.

Dĩ nhiên là tốt hơn nên hòa thuận với động đội của mình rồi. Nhưng có vẻ chúng tôi sẽ không có làm việc với nhau được lâu.

Mà nếu con nhỏ đó cứ tỏ ra hiềm khích thế này, thì có lẽ tốt nhất tôi nên giữ khoảng cách với cô ta thì hơn.

“Đủ rồi, Sara.”

“Nhưng mà chị Suzanne—”

“Nghe này. Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải xa cách, hiểu chứ? Rồi em sẽ phải gia nhập một tổ đội mới với hàng tá con người xa lạ.”

“Khoan đã, sao cơ? Chị định đuổi em khỏi đội hay gì ư?”

“Đó sẽ là chuyện sớm muộn thôi. Và nếu một trong số chúng ta mà chết đi. Thì em nên biết rằng chúng ta sẽ mang một người khác vào để thay thế, hiểu không?”

Suzzane thở dài rồi gõ vào đầu cô gái.

“Ở Asura, em có thể rời khỏi đội nếu như họ khiến em thấy phiền phức. Nhưng từ giờ trở đi, thì chả còn lựa chọn nào khác đâu. Em sẽ phải dành thời gian ra để học cách làm việc với người khác ngoài bọn chị đấy.”

À. Mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lý hơn rồi này.

Suzanne không hẳn mời tôi vào nhóm chỉ vì lòng thương hại. Mà cô ấy còn dùng tôi như một công cụ giảng dạy nữa. Nó có thể giải thích vì sao cô ta lại kiên trì lôi kéo tôi đến như vậy.

Cũng lý tưởng nếu như chọn một cậu nhóc như tôi nếu cô ấy muốn nghĩ về việc duy trì bài học trong năm hoặc mười năm nữa.

Đến lúc đó, thì Sara đã là người trưởng thành , có thể quen với việc phối hợp với vài đứa nhóc trẻ hơn cô ấy, và thiếu kinh nghiệm tương tự. Ngoài ra, một khi mà cô ấy có thể làm việc được với một thằng kỳ quặc khó ưa như tôi, thì sau này mọi thứ sẽ còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Rõ ràng là mình đang bị lợi dụng mà nhỉ? Thật lòng mà nói tôi cũng chả biết mình nên cảm thấy gì về điều này nữa… nhưng cũng chả vấn đề gì đâu. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đúng chứ? Việc này cũng chả ảnh hưởng gì đến mục đích của tôi cả.

“Cậu nắm được rồi phải không? Tốt lắm. Chúng ta đã xong phần giới thiệu rồi, giờ thì xuất phát thôi.”

Với câu nói đó, sáu người chúng tôi khởi hành trên chuyến đi tiêu diệu Quang Gấu của mình.

***

Ba ngày sau.

Khi đã đặt chân được đến một nơi thích hợp tại phía bắc của Rosenburg.

Chúng tôi liền dựng một lều trại cạnh địa điểm được yêu cầu. Hồ KuKuru, nơi mà có thế dễ dàng tìm ra hàng tá Ma Thú kiểu này sau đó vài giờ.

Mắt của Quang Gấu nhìn không được tốt lắm trong bóng tối, và di chuyển khá chậm chạp vào ban đêm. Kế hoạch của chúng tôi là sẽ đợi đến khi mặt trời lặn xuống trước khi bắt đầu đột kích.

Vào lúc này, chúng tôi tổ chức một cuộc họp nhóm để bàn luận về kế hoạch tác chiến.

Nhìn thế nào đi nữa thì [Nghịch Tiễn] cũng không phải là một tổ đội tệ.

Với hai tiên phong, một xạ thủ, và hai thủ hộ tuyến sau.

Cảm giác như họ là một nhóm khá là cân bằng.

Họ đặt tôi vào vị trí hỗ trợ tầm xa, nghĩa là sẽ thi triển [Đầm Lầy] ngay khi chúng tôi dụ được kẻ thù đến đúng chỗ. Sau khi làm chậm chúng lại, Timothy sẽ sử dụng hỏa thuật để tiêu diện hàng tầm xa. Một khi đã cô lập được đám còn lại, Suzanne và Patrice sẽ tiến lên tấn công, và Sara sẽ hạ chúng từ tầm trung. Khi một trong số các tiền tuyến bị thương, thì Mimir sẽ ngay lập tức hồi máu chữa trị.

Chúng tôi đã tiêu diệt vài đàn quái thú khi trên đường đến phía bắc, và chiến thuật này vẫn luôn hoạt động mượt mà. Cả Suzanne, Timothy, Mimir và Patrice đều biết họ phải làm gì. Dĩ nhiên là họ vẫn chưa đạt được đến cảnh giới của Ruijerd rồi, nhưng khi bắt đầu phải phối hợp, thì bọn họ y hệt như Eris vậy.

Điều đó nói rằng… tôi không được hữu dụng cho lắm nếu cứ hành động theo kế hoạch này, chỉ làm mỗi một việc là niệm ma pháp [Đầm Lầy] thì nhàn rỗi quá. Vậy nên tôi quyết định sẽ đưa ra vài ý kiến.

“Um, liệu tôi có thể chuyển sang hỗ trợ đội tiền tuyến được không ạ?”

Không may, Sara đã ngay lập tức vứt từng cái ý kiến của tôi vào sọt rác.

“Cậu vẫn chưa biết Suzanne và Patrice chiến đấu thế nào đâu! Chúng tôi không muốn cậu gây ra bất kì tai nạn nào cho họ cả! Chỉ cần ở yên đó là được rồi!”

“Ừm được rồi. Vậy tại sao tôi không được giúp Tinmothy giải quyết vài con sau khi tôi làm chậm chúng lại chứ?”

“Ma pháp sư là phải giữ lượng mana của mình duy trì trong trận chiến dài đấy, đồ đần! Cậu chỉ cần giữ chúng lại thôi. Đó là tất cả những gì chúng tôi cần!”

“Ừm… Vậy liệu tôi có thể yểm trợ khi bọn chúng đến gần với chúng ta quá được không?”

“Bộ muốn tôi sút cậu đi khỏi đây hay gì?”

Tôi chính thức bất lực.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy như mình còn chả phải đụng đến tay chân. Nếu tôi tham gia được vào trận chiến với Timothy, thì chúng ta đã có thể xóa sổ đám quái vật từ khoảng cách rất xa, thay vì cứ để bọn chúng lấn áp rồi đánh trọng thương các tiền tuyến. Thậm chí có nhiều trường hợp, tôi có thể ngay lập tức giải quyết vấn đề ngay khi bọn chúng áp sát.

Dù sao thì, nhiệt tình quá cũng chả để làm gì cả. Đằng nào thì cũng để cho Sara tích được thêm kinh nghiệm thôi mà. Tôi cũng từng tự làm mấy việc như này hồi còn ở Ma Đại Lục.

Mặt khác, tôi cũng chỉ là một thành viên tạm thời trong tổ đội.

Nên cũng chả thể làm gì hơn ngoài ngậm miệng lại mà ngồi xem họ làm này làm kia.

Miễn là tôi có thể ra tay được vào lúc nguy cấp, thì như thế sẽ hợp lý hơn là cứ cầm đèn chạy trước ô tô làm gì cả.

Sau cùng thì phối hợp là một kỹ năng cần được rèn luyện bằng thực chiến mà.

Mặc dù tôi không chắc là liệu mình có thể xử lý kịp thời khi ‘chúng’ ập đến không nữa.

“Được rồi.”

Bản thân Sara cũng không có hứng thú gì trong việc học cách phối hợp với tôi.

Chắc đó làm cái cảm giác mà ghét ai đó tận xương tủy nhỉ–

Có lẽ là bởi tôi đã làm vài điều khó ưa trong lần đầu gặp mặt.

Mà tôi có kết bạn với cô ta thì cũng chả để làm gì cả, nhưng việc mà cứ thù hằn nhau như này thật sự khiến tôi khó chịu. Khi mà lần đầu tôi đến kèm cho Eris, cô ấy cũng đối xử với tôi theo cùng một kiểu như này trong khoảng thời gian ngắn.

“Sara này, chị thấy thế này,” Suzanne nói. “Sao em cứ cố tỏ ra thù hằn với cậu ấy vậy?”

“Chỉ là… Em không biết nữa! Cậu ta trẻ hơn em, nhưng thái độ của cậu ta thật không thể chấp nhận được…”

“Điều này hoàn toàn bình thường với một mạo hiểm giả mà, em biết đấy. Bản thân em cũng hay tỏ ra ương ngạnh với bọn chị mà, phải không?”

“Vâng, em đoán vậy.”

“Thế thì, em hãy cố kìm nén cảm xúc lại đi. Chúng ta đang thực hiện một yêu cầu nghiêm túc đấy, nhớ chứ? Đây không phải là lúc để làm mấy điều đáng xấu hổ đâu.”

“Vâng, em xin lỗi…”

Sara hơi rùng mình sau trận mắng của Suzanne.

Qua cái ánh mắt hình viên đạn của cô ta tới chỗ tôi, hẳn là chả có vẻ gì như con nhỏ đó muốn xin lỗi cả.

Ngay khi chúng tôi vừa xong việc họp tác chiến, thì cô ta ngay lập tức chui vào trong lều rồi ngủ quên trời đất.

Tôi đoán cái biểu hiện đó người ta thường gọi là trẻ con

Tôi cũng quyết định đi ngủ sau khi để tâm mình tĩnh một lúc.

Nên khi ra khỏi trại được một đoạn, tôi tìm được một chỗ kín đáo để đi vệ sinh. Rồi ngay khi tôi chuẩn bị ra chỗ để đi tiểu thì… có ai đó đi tới từ đằng sau.

Đó là Timothy. Anh ta đứng sang bên cạnh, cởi cái áo choàng, rồi để lộ ra một con phượng hoàng to đến kinh ngạc… và… ừm… và sau đó anh ta điềm đạm ‘’phóng’’ để làm trống rỗng đi nỗi lo âu của mình.

“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi, Rudeus,”

Anh ta đột nhiên mở lời

“…Về chuyện gì ạ?”

Tôi đang tự hỏi anh ta đang xin lỗi vì điều gì.

“Về Sara. Con bé không phải một đứa hư đốn, chỉ là cái tôi của con bé có hơi cao một chút, cậu biết đấy?”

“Dù sao thì cậu trách cứ con bé cũng được. Đằng nào thì thứ duy nhất nó giỏi là bắn cung mà thôi.”

Ừ đúng là bốn thành viên kia của [Nghịch Tiễn] đều là những chiến binh giàu kinh nghiệm, nhưng Sara thì vượt trội hơn hẳn trong số họ.

Tôi đã thấy những mũi tên được cô ấy bắn đi với độ chính xác tuyệt đối, bất kể khoảng cách có xa thế nào. Khả năng lăn xả chiến trường và sự linh hoạt của con bé đều thuộc hàng đỉnh của chóp, và chưa lần nào cô bị trượt chân hay gì cả.

Cho nên khi nói về mặt chiến đấu, thì trình độ cô ta đã phải đạt đến hạng A rồi.

Cung thủ thật sự không dễ để thấy được trên thế giới này. Bởi Ma pháp sư có thể tấn công ở tầm xa hơn và sát thương lớn hơn trong mỗi đòn đánh, Và khi ma pháp sư chỉ cần một giấc ngủ để khôi phục lại được năng lượng, thì một cung thủ lại bị giới hạn bởi số mũi tên mà họ có thể mang theo. Ta mang theo càng nhiều, thì cơ thể ta sẽ càng nặng nhọc do phải thồ một tá thứ đi loanh quanh. Đây không phải là game G.I nào đấy mà ta có thể bắn mũi tên ra bao nhiêu tùy ý. Cho nên thông thường, tốt nhất ta nên học ma thuật hơn là bắn cung.

Tuy nhiên, Nếu như một người mà có thiên bẩm, thì nó sẽ có thể loại trừ được những nhược điểm hiện hữu mà phải không?

Nếu ta có thể bắn 5 mũi tên mà cả 5 mũi tên đó đều trúng điểm chí mạng, hay là bắn liên hoàn với một tốc độ chóng mặt thì cũng đủ để Cung Thủ ăn đứt Ma Pháp Sư rồi. Ít nhất thì với những thứ kể trên, thì sẽ hoàn toàn ổn với việc trở thành một cung thủ.

Nhưng nếu bạn muốn trở thành một người mạnh nhất cả thế giới, thì nó lại là một câu chuyện khác.

Dù sao thì, Sara đã giữ cho mình một kỹ năng xuất sắc trong khi còn rất trẻ. Tài năng thiên phú ấy có thể so sánh ngang với cả Eris.

“Dù sao thì, cậu chắc cũng không phải gã tệ đâu nhỉ? Tôi có thể thấy được mà. Ý tôi là, cậu là một Vô Âm Niệm sư đầu tiên mà tôi gặp kể từ khi rời khỏi học viện đến giờ đấy.”

“…Nó vẫn không được tốt lắm đâu. Kể cả với khả năng này, tôi vẫn để vuột mất những người mà tôi trân quý’’

“À. Phải rồi. Tôi xin lỗi.”

Tất nhiên là Vô Âm Thuật là một kỹ năng rất hữu dụng, nhưng biết được vài cái mẹo vặt như thế cũng chả khiến tôi đặc biệt hơn người khác là bao. Ba cái đấy thì có là gì khi tôi còn không đủ để ‘’hài lòng’’ một người phụ nữ chứ?

[Ừ thì, ít nhất thứ này vẫn có thể giúp tôi có được danh tiếng ]

Nhưng với khả năng này, tôi hay nhận phải vài ‘’sự chú ý không mong muốn’’. Nhưng Zenith cũng đã biết rằng tôi có thể niệm vô âm, cho nên việc quảng bá thương hiệu cũng khá là đáng.

“Dù sao thì, tôi xin lỗi vì chuyện này, Rudeus.”

“Không sao đâu ạ…”

Điều này thật sự khá thú vị.

Sau cùng thì có lẽ những thành viên lớn hơn của tổ đội đã nhận ra rằng tôi có nhiều khả năng hơn tôi nghĩ.

Tôi đoán là họ đã học cách làm sao để mở rộng số lượng thành viên trong suốt những năm qua. Đó là năng lực quan sát có một không hai của những chiến binh kỳ cựu.

Bốn người bọn họ đều rất giỏi trong việc sử dụng tất cả những dụng cụ và nguồn tài nguyên khan hiếm mà họ có.

Về khoản chiến lực thuần túy mà nói, Họ có lẽ được đánh giá ở mức C cao cấp trong hạng mạo hiểm.

Nhưng thông qua việc phối hợp nhuần nhuyễn và hiệu suất làm việc, thì họ hoàn toàn ổn ở hạng B. [Nghịch Tiễn] thực sự còn hơn cả một tổ đội bình thường.

Họ hiểu rõ khả năng của nhau, và họ có đã hoàn toàn giải quyết nhiệm vụ ăn ý từ đầu đến cuối.

Họ chả cần ‘’thặng dư’’ để bổ sung cho cái đội hình hoàn hảo đó.

Khi Sara bảo tôi cứ dính lấy cái việc cần giao và đừng ý kiến gì, thì họ đã mắng cái thái độ của ấy của cô, Nhưng cũng không thể phủ nhận được những gì cô ấy đã nói. Đó cũng là vì họ muốn cô phải trưởng thành hơn, nhưng cũng một phần là bởi sự phản ứng theo một hệ thống các giải pháp đã định của họ.

Có một nhược điểm trong phương pháp ấy. Bởi chúng tôi chưa từng thử nghiệm cái mới ngoại trừ những chiến thuật đã sắp đặt, nên họ không biết chính xác tôi có thể và không thể làm gì. Nó dẫn đến một vài vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt là nếu như họ đã đánh giá tôi quá cao đến vậy.

Dĩ nhiên là Timothy những người khác đã bắt đầu để ý đến tôi, nhưng họ cũng đang cố để biết được họ đã xử lý lũ quái vật tại vùng đất xa lạ này tốt như thế nào..

Tuy là tôi có thể kể cho họ về điểm mạnh và điểm yếu của mình, nhưng họ có thể sẽ ăn hôi những chiến công của tôi hay đạp tôi xuống vực vào một lúc nào đó. Ngay cả khi tôi tuyên bố mình có thể làm được nhiều thứ hơn thế, tôi vẫn chỉ là một kẻ chả đáng tin cậy chút nào

Hẳn bạn cũng sẽ phải tự hỏi tại sao họ phải mang cả tôi theo làm gì, ngay cả trong hoàn cảnh này… nhưng cái lý do “thương hại” cũng khá là liên quan đấy chứ.

Đằng nào con người thường không làm đúng như những gì họ nghĩ mà.

“Điều này thật sự chả phiền với tôi tẹo nào đâu.”

Còn giờ thì, tất cả những gì tôi thật sự phải làm là cứ dính lấy cái vai trò của một con rô bốt niệm [Đầm Lầy] và không nên cố nghĩ quá lên làm gì.

“Cảm ơn vì đã hiểu cho chúng tôi. Vậy ta sẽ khởi hành khi mặt trời lên, vậy nên hãy cố gắng nghỉ ngơi lâu nhất có thể nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Với cái gật đầu của Timothy, tôi quay trở lại lều và ngủ lấy vài tiếng.



--------------------------

Biên dịch: Salmonz

Rekomendasi