Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 2 ]
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 2 ]
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 2 ] bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 2 - Quang Gấu [ Phần 2 ]
Quang Gấu là một Ma Thú hạng B.
Một trong nhiều những loài thường gặp ở khu vực phía bắc Đại Lục Trung Tâm.
Về ngoại hình, chúng là một loài gấu lớn với bộ lông trắng mượt và một đường sọc màu đen chạy dọc xuống thân.
Nhưng chúng khác biệt hơn những loài gấu thường ở vài điểm.
Mấy con Ma thú này di chuyển theo bầy đàn, và khi đông sang, chúng sẽ cùng nhau xây tổ ấm để dự trữ thức ăn. Vào thời gian đó, lũ này sẽ tấn công con người nhiều hơn bình thường.
Nghĩa là, Quang Gấu hoàn toàn vô hại vào mấy tháng mùa hè, khi chúng còn đi đến gần các nguồn nước để tìm bạn đời. Các mạo hiểm giả thường nhân lúc đó để ra tay tiễn cả đôi cẩu lương đi nghỉ mát ở miền cực lạc.
Cách để xử lý một đàn lớn như chúng theo tiêu chuẩn sẽ là đợi vào mùa giao phối rồi đột kích vào ban đêm.
“Được rồi…”
Sau khi trèo lên đỉnh ngọn đồi gần hồ KuKuru, chúng tôi phát hiện ra một đàn Quang Gấu nhung nhúc ở đó
Chúng tôi theo chân chúng và nấp sau những bụi cây.
Vị trí ở đây cũng xuôi gió nên xác xuất bị phát hiện khá là thấp.
Đặc biệt là khi chúng hết sinh khí sau khi giao phối vào buổi chiều tối.
Quang gấu không có thói quen đào hố để ngủ, nên chúng nằm ngay ra đất như đám hải cẩu vậy.
Chúng tôi thi triển hỏa ma pháp từ xa, với ý định giết một vài con trong số chúng và để đám còn lại hoảng loạn.
Một khi bọn Ma Thú đi đến khoảng cách thích hợp, thì chúng tôi sẽ để cho đội tiền tuyến tiến lên tấn công mà không lo vấn đề gì.
Dĩ nhiên mọi thứ vẫn đang đi theo đúng kế hoạch.
“Chúng có bao nhiêu, Sara?”
“Có vẻ là khoảng hai mươi con…”
Chúng tôi nằm trườn ở trên đồi, Sara chăm chú quan sát vị trí đám quái vật. Cũng chả ngạc nhiên gì khi biết cô ấy có đôi mắt tinh nhất tổ đội. Nên nếu cổ cho rằng chúng có hai mươi con, thì dám chắc là hai mươi con. Trong bóng tối, tất cả những gì tôi có thể làm là bắn ra vài cái đốm sáng bay xung quanh khoảng ba trăm mét.
Từ khoảng cách này, Ruijerd có thể đưa ra một số lượng chính xác ngay lập tức… nhưng anh ta đâu có ở đây, cho nên cũng không có gì để nghĩ về việc đó cả.
“Em nghĩ em hạ được chúng không?”
Suzanne lẩm bẩm.
“Chị yên tâm đi!!”
Sara nói, quay đầu lại nhìn với gương mặt đầy tự tin.
Bất ngờ, tất cả mọi người đều tập trung vào nhiệm vụ trước mặt. Hai mươi con Quang Gấu cũng chả phải số lượng quá lớn, nhưng như thế cũng không có nghĩa là được phép tự tin thái quá.
Tôi cầm chắc cây trượng trong tay và bắt đầu ẩn mình trong bóng đêm, như những người khác.
“Theo lệnh ta hãy bùng ra ngọn lửa thiêng! Hỡi ngọn lửa cuồng nộ, hãy ban cho chúng món quà của thịnh nộ! Đại Hỏa Cầu!”
“Đầm Lầy!”
Theo lời niệm chú hỏa thuật cấp Trung của Timothy, tôi biến một vùng lớn dưới mặt đất thành bãi bùn lún chặt.
Tôi cố để đặt chúng vừa với tầm bắn của Sara; Nếu như đám Quang gấu bị kẹt lại trong đó, thì cô ấy sẽ có thể dễ dàng bắn hạ chúng.
“Theo lệnh ta hãy bùng ra ngọn lửa thiêng! Hỡi ngọn lửa cuồng nộ, hãy ban cho chúng món quà của thịnh nộ! Đại Hỏa Cầu!”
Timothy bắn ra phát Đại Hỏa Cầu thứ hai và nhanh chóng thành công. Thứ đó có kích thước khoảng hai mét đường kính, nhưng nó bay trong không khí với tốc độ kinh ngạc.
Tôi nhìn nó bay vào đám Quang Gấu đằng kia.
Kể cả ở khoảng cách như vậy, đám quái vật vẫn bị hạ ngay tức khắc.
Dù tôi đã được chứng kiến Timothy dùng thuật này rất nhiều từ lúc chúng tôi đi tới đây, nhưng Đại Hỏa Cầu của anh ta vẫn luôn giữ được tốc độ, sức mạnh và kích thước vốn có. Có thể nói, anh ta có kinh nghiệm rất dày dặn trong việc niệm phép thuật ấy.
“Chúng phát hiện ra rồi!”
Từng con một, chúng gào lên những tiếng inh ỏi, đám Quang Gấu hung dữ bắt đầu lao thẳng đến chỗ chúng tôi như bầy ong vỡ tổ.
Một vài phát hỏa cầu của Timothy đã trượt khỏi tầm ngắm nên giờ chúng đang bắt đầu sôi máu, nhưng anh ấy vẫn đủ bình tĩnh để hạ gục vài con trong số chúng cho dù đám ấy đang phi đến ngày một gần hơn.
Mọi thứ diễn ra mượt mà ngoài sức tưởng tượng.
Ngay khi chúng đi đến đúng vị trí mà tôi đã thi triển phép [Đầm Lầy], một nửa đám Quang Gấu đã hít mùi đất.
Sara đã hoàn thành tốt công việc của mình từ vị trí này, có lẽ việc chúng tôi có thể xóa sổ chúng trước khi kịp đi đến quá gần là hoàn toàn khả thi.
[Thật sự quá dễ đối với một yêu cầu hạng A nhở…]
…Hoặc đó những gì tôi đã nghĩ.
“Hử?!”
Vẫn là câu chuyện đàn Quang Gấu dẫm phải [Đầm Lầy] của tôi, rồi một trong số các quả hỏa cầu của Timothy bắn ra soi sáng khu vực xung quanh chúng.
Có một số bóng dáng khác đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm. Một vài con trong số chúng lọt vào trong vũng bùn mà tôi đã tạo.
Cho dù chúng là gì, thì chúng cũng chỉ như mấy con màu đen… có kích cỡ ngang với cả Quang Gấu mà thôi.
“Cái gì?! Chúng chẳng phải là Hắc Gấu ư?
Sara hét lên.
Khi tôi nghe thấy con hắc hắc gì đó, có gì đó như đụng vào tâm trí tôi.
Hình dáng đó chắc chắn là Quang Gấu rồi. Mấy con Ma Thú đang bị bao phủ bởi lớp bùn. Chúng chắc chỉ đang cố để hóa trang mà thôi.
Đó không phải là bùn từ [Đầm lầy].
Đấy có lẽ là một đàn khác ở chỗ cái hồ, đang ngủ say sưa ở một vũng lầy không quá xa từ chỗ chúng tôi đặt cứ điểm. Khi đàn bên cạnh chúng bị tấn công, chủng tỉnh giấc nồng rồi lên cơn cuồng nộ
“Chúng đông như kiến ấy!”
“Rút lui! Rút lui!”
Timothy hét lên ra lệnh trong hoảng sợ.
Cái phản ứng đó cũng khá dễ hiểu. Cái đàn thứ hai khá [đông], nếu đếm thì phải hơn sáu mươi con.
Tất cả chúng đang phi thẳng tới chỗ chúng tôi một cách điên cuồng.
Nhờ có một ít hỏa pháp thuật bập bùng của Timothy mà chúng tôi đã lấy lại một ít tầm nhìn.
Trong đầu anh ta hiện tại không có suy nghĩ gì về việc chống lại được chúng cả…
Nhưng thật lòng mà nói, cũng đã muộn để cả bọn rút lui rồi.
Cũng có thể chúng đã rình bọn tôi trước khi chúng tôi tấn công đám Quang Gấu. Đây thật sự là một sai lầm nghiêm trọng khi không do thám khu vực xung quanh trong lúc trời còn sáng.
“Chúng ta không thể đánh được chúng bây giờ!”
Suzanne hét lên từ đâu đó trong bóng tối.
“Quay lại chỗ ban đầu nhanh lên!”
Phán đoán của cô ấy là chính xác. Trước đó, chúng tôi đã tìm ra được một điểm chặn tự nhiên để lùa được đám Quang Gấu tới trong trường hợp lũ Ma Thú quá đông để có thể xử lý một lượt.
Vì vậy, chúng tôi sẽ trở lại đó để xây dựng kế hoạch tác chiến mới.
Nhưng… đã quá muộn để làm điều đó rồi. Để tới được điểm chặn, thì khoảng cách giữa chúng tôi và đám quái vật phải xa hơn thế này, sau đó cần có một phép [Đầm Lầy] cực rộng để làm chậm chúng lại.
Không có cách nào đó để tránh khỏi cái đám Quang Gấu đang lao hết tốc lực mà không có vật cản gì phía trước cả.
Không còn lại một lựa chọn nào khác. Đây là một tình huống tuyệt vọng.
“Không ổn chút nào!! Chúng sẽ đạp chết chúng ta mất!”
“Chậc! Tôi sẽ chặn chúng lại! Các cậu nhân cơ hội chạy khỏi đây nhanh lên!”
“Suzanne!”
Suzanne đang cố ngăn cái chết phi tới. Sara chặn lại, khuôn mặt cô ấy tràn ngập sự sợ hãi.
“Không! Em sẽ giúp chị! Đây là lỗi của em! Em là người đã khiến chúng chú ý!”
“Em không thể ngăn chúng lại được đâu nhóc!”
“Đừng làm trò ngu ngốc nữa, Suzanne!”
Patrice nói.
“Chúng quá đông để BẤT KỲ MỘT AI có thể tự mình chặn lại! Nếu cậu không chạy được! Thì không một ai ở đây có thể!”
“Được! Vậy hãy cho chúng biết ta có gì nào!” Mimir hô vang.
Tất cả mọi người từ bỏ việc rút lui và lôi vũ khí ra để chuẩn bị chiến đấu. Đám Quang Gấu thì vẫn lao tới chúng tôi với tốc độ kinh hồn, âm thanh xé toạc không khí và chấn động như đất lở. Cho dù có đang ở trong bóng tối, thì nó vẫn là một cảnh tượng kinh hoàng.
Đôi chân Sara bắt đầu run rẩy. Nhưng cô ấy không phải là người duy nhất. Cả Suzanne, Mimir, Patrice và Timothy đều mang khuôn mặt tái nhợt như thấy thần chết đang lái lambogini tới vậy.
Nhưng không một ai trong số họ đang cố bỏ chạy cả.
Khi tôi nhìn năm người bọn họ, tôi cảm thấy tim mình đang đập tung lên như trống đồng.
Là bởi lũ Quang Gấu đang đến gần ư? Không. Chắc chắn đó không phải là lý do. Lũ nhãi nhép đó còn chả đáng để tôi bận tâm kia
Đó là bởi Suzanne và Sara và Timothy, Mimir và Patrice.
Vì lý do nào đó, nhìn họ khiến trong tôi trở nên dao động. Hơi thở của tôi trở nên nặng nề hơn.
Tôi thật sự không biết cái cảm xúc này là gì nữa, nó thật mãnh liệt.
Cái cách họ cùng nhau đối mặt với đám quái vật ấy… thật sự đã khuấy động trái tim tôi.
“À...”
Sau đó, tôi cho tay vào túi để nắm lấy một thứ gì đó.
“Cậu đang làm cái quái gì thế, Rudeus?!” Patrice hét lên.
Tất cả họ đều hướng mắt về phía tôi. Và lập tức, tôi nhìn lại bọn họ.
Không một sự tuyệt vọng nào hiện lên từ những người ấy. Kể cả Sara. Tất cả họ đều không tách nhau ra và đang quyết tâm tìm một cách cơ hội để sống sót. Kể cả bây giờ, không một ai trong số họ bỏ cuộc cả. Không ai trong số họ chấp nhận định mệnh đang lao tới.
Ngay tức khắc tôi hiểu rằng, tại sao họ lại chọn đứng lại và chiến đấu.
Tôi đã đọc ra đáp án trên khuôn mặt họ. Tôi cảm nhận được nó bên trong túi áo. Và rồi một ký ức xoẹt qua tâm trí tôi.
Tôi đã biết được câu trả lời từ rất lâu về trước rồi.
Và giờ tôi đã nhớ ra nó…
“Sẽ ổn thôi. Để tôi gánh vụ này.” Tôi nói câu đó một cách điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc.
Tôi cố kìm nén cảm xúc hết mức có thể, Và chĩa cây trượng về phía đám Quang Gấu đang phủ đầy bùn đất lao đến kia.
“Ngục Viêm Hỏa Đạn.”
Một đợt sóng lửa phi thẳng đến, lướt nhẹ nhàng qua đám Quang Gấu như một lưỡi dao ấn lên bìa đậu phụ.
***
Một giờ sau.
Toàn bộ khu vực xung quanh cái hồ bị thiêu cháy thành than.
Xác của đàn Quang Gấu la liệt khắp mọi nơi.
Đa phần chúng bị cháy thành tro, một số thì vẫn còn sót lại hình dạng. Lúc đó, chúng tôi đang lột hết da chúng nhiều nhất có thể để bán với giá hời.
Hỏa ma pháp của tôi đã xóa sổ gần hết đám Quang Gấu.
Sau đó, chúng chạy tán loạn mỗi đứa một nơi.
Một vài con thì vẫn cố đấm ăn xôi, lao thẳng vào chúng tôi như đám xác sống, nhưng Suzanne và những người còn lại đã xử lý gọn ghẽ, và tôi làm gỏi nốt con đang cố bỏ chạy bằng Thạch Pháo.
Khi con cuối cùng bị giết, tất cả mọi người đứng khựng lại im lặng trong vài phút, cho đến khi tôi nghĩ ra phương án phải làm gì với xác của chúng cho có lời nhất.
Bọn tôi cần mang đuôi của Quang Gấu về để xác nhận đã hoàn thành yêu cầu, và lông của chúng thì đem đi bán.
Thường thì, lông của Quang Gấu có giá khá cao.
Nên các mạo hiểm giả khi có cơ hội thì lột càng nhiều càng tốt để mang về tuồng hàng ra thị trường.
Chúng tôi chia ra làm hai đội để thay phiên chuyển vật phẩm về.
Tôi thì cặp với Timothy, người bạn Ma thuật sư trong Tổ Đội.
Anh ta chỉ im lặng.
Anh ấy không biết mình phải nói gì với tôi nữa.
Không chỉ có Timothy. Mà tất cả mọi người cũng đều im bặt.
Cho dù, nó không có phải là sự im lặng kinh khủng nhất thế giới chăng nữa. Thì tôi cũng chả có ý định gì muốn phá vỡ tình trạng này.
Sau khi chúng tôi hoàn thành việc lột da Quang Gấu, nhặt lấy đuôi và lông, bắt đầu xiên chúng lên rồi nướng, thì mặt trời đã ló dạng thấp thoáng sau màn sương đêm.
Mùi thịt nướng phảng phất trong không khí.
Đó là thành quả của việc kết thúc yêu cầu tiêu diệt ma thú một cách thành công tốt đẹp.
Khi tôi đang quan sát ánh lửa tí tách, thì Suzanne đến bên cạnh tôi.
“Chúng tôi nợ cậu lần này rồi nhỉ?”
Cô nói, rồi nhún vai.
“Nếu lúc đó không có cậu, có lẽ chúng tôi đã chết cả rồi. Tôi tuy giờ không thể biết được nhiều về cậu, nhưng tôi chắc kèo rằng bản thân chưa từng nghĩ tới một màn thể hiện xuất chúng đến vậy từ cậu đâu.”
“Tôi chả biết nữa. Nếu không phải là vì tôi, thì mọi người cũng đã không nhận lấy yêu cầu này từ đầu, phải chứ? Có lẽ lúc đó mọi người đã bắt đầu với một yêu cầu hạng B hay C để có thể làm quen với nơi này rồi.”
“Ừm… thì… cũng đúng là như thế…”
Suzanne gãi má với khuôn mặt ngại ngùng, nhưng tôi thật sự rất trân trọng những lời đó.
Dù gì đi nữa, tôi cũng đã rất vui vì đã ở trong đội [Nghịch Tiễn]. Họ đã giúp tôi nhận ra điều gì đó ngay giữa trận chiến, việc này khiến tôi cảm tháy khá hơn đôi chút
“Tôi mừng vì đã được cô đưa đến đây, nên cho tôi cảm ơn lần nữa nhé.”
“…Bất cứ lúc nào cũng được thôi nhóc. Giờ thì sẵn sàng để quay về chưa?”
“Chắc chắn rồi ạ.”
Suzanne nhìn tôi một hồi rồi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ cái cột đang xiên mấy tấm da.
Bước tiếp theo bây giờ sẽ là vận chuyển chỗ này về Rosenburg, bán hết chỗ đó đi nhiều nhất có thể. Tuy lũ quái vật đã bị tiêu diệt, nhưng như thế không có nghĩa là việc chúng tôi đã xong. Nó vẫn chưa kết thúc cho đến khi chúng tôi mang được thành quả về và bán những món đã lụm được.
Một lúc sau, khi tôi đang phải nâng một mớ da thuộc ở trên vai, thì có một ai đó đã tới đứng trước mặt tôi.
Lần này không phải Suzanne; mà đó là một cô gái có chiều cao ngang tôi.
“…C..Cảm ơn vì đã cứu..u.”
Với những lời thật lòng ấy, Sara sau đó liền quay đầu lại rồi chạy tới chỗ Suzanne.
***
Khi sáu chúng tôi mang hết đống da thuộc trở về hội quán mạo hiểm Rosenburg, thì hàng tá con mắt từ vô số người xung quanh đổ dồn về chỗ chúng tôi.
Rất nhiều những mạo hiểm giả đã làm việc ở từng thành phố trong nhiều năm, có khi là cả đời họ.
Khi một kẻ từ bên ngoài xuất hiện từ nơi vô định mang theo một phần thưởng béo bở, thì kiểu gì bên trong họ ít nhất cũng bắt đầu nổi lên lòng đố kị.
Ở những thị trấn khó khăn hơn, thì thậm chí bạn kiểu gì cũng sẽ gặp một lũ đười ươi chạy tới chửi bới và yêu cầu phải được chia phần thưởng.
Tôi nhìn về phía Timothy, tự hỏi rằng anh ấy sẽ xử lý tình huống này như nào. Bất ngờ thay, tôi thấy anh ấy đang đi loanh quanh trong phòng với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cứ như thể ai ở đây cũng đều là bạn cũ của anh ta cả vậy.
“Tối nay, chúng ta sẽ tổ chức tiệc trở về tại Rosenburg!”
Anh ta hét lớn trước mặt đám đông.
“Tất cả hãy đến quán rượu đi, tôi khao hết!”
Một lúc sau những mạo hiểm giả khác cho dù chả biết phản ứng thế nào, nhưng khi họ nghe được một cái gì đó hấp dẫn. Thì tiếng reo hò vang lên khắp căn phòng.
“Này, thằng nhóc mới đến cuối cùng cũng tỏ ra thận thiện rồi kìa!”
“Hahaha! Ta khoái cậu rồi đó!”
“Rượu chùa kìa! Quá đã!”
Thật sự thì, tôi đã bị vây lại. Timothy thì cứ quăng số tiền mà chúng ta mất tận bảy ngày vật lộn mới kiếm được như không vậy à?
Suzanne thì nhìn tôi rồi cười, rồi nhìn sang vị đội trưởng mà tự hào rằng.
“Đây là cách mà Timothy hay làm. Nếu cậu khao mọi người một chầu rượu sau khi thu về thành công vang dội, thì sẽ chả có ai quay ra ghét cậu đâu, phải chứ? Đây là cái giá khá rẻ để có thể giữ được mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh.”
Ồ. Khi cô ấy nói ra điều này, thì nó nghe lại rất hợp lý.
Ta càng thành công và giàu có bao nhiêu, thì sẽ càng nhiều người ghen tị với ta bấy nhiêu. Đó là quy luật của tự nhiên.
Các mạo hiểm giả thì thường sống bằng số tiền họ kiếm được từ các nhiệm vụ, cho nên chắc chắn đây là thứ mà chả mấy khi ta sẽ làm được… nhưng nếu ta thể hiện một chút hào phòng trong những ngày đáng mừng như này, thì sẽ có thể giảm thiểu đi những hiềm khích không đáng có.
“Được rồi, tất cả mọi người! Hãy nhớ tới cái tên của chúng tôi, được chứ? Chúng tôi là [Nghịch Tiễn], còn cậu trai này là Rudeus Greyrat! Chúng tôi rất mong chờ được làm việc cùng các bạn!”
“Nghịch Tiễn! Nghịch Tiễn! Nghịch Tiễn!”
“Rudeus! Rudeus! Rudeus!”
Dựa theo tiếng hô vang rung động cả trái tim quanh đây. Timothy nhất định đã cho chúng tôi nhận được sự nổi tiếng. Tôi cũng đạt được mục đích của mình.
Nếu chiến thuật này của anh ta mà hiệu nghiệm, thì tôi sẽ thử làm theo xem sao. Sẽ thật tốt nếu tôi có thể tránh được những ẩu đả vô ích với những người như Sara.
Với suy nghĩ đó, tôi để cho đám đông nâng tôi đi đến tận quán rượu từ lúc nào không hay.
***
Sau khi quẩy nhiệt tình đến tận nửa đêm, cuối cùng tôi cũng về được đến quán trọ.
Mọi người nói chuyện với tôi trong khi nâng ly vài cốc rượu. Thật không may, tôi không quen được với đồ có cồn, nhưng thứ duy nhất mà họ có trong thành phố này lại là mấy thứ như rượu whishkey với nồng độ cực mạnh. Tôi bắt đầu cảm thấy như chuẩn bị nôn mửa và phải niệm thuật giải độc lên chính bản thân mình.
Lần sau phải uống ít hơn mới được.
Sử dụng một phép hồi phục cơ bản lên cái đầu đang choáng váng, tôi đi vào phòng và bắt đầu đốt lò sưởi.
“Phù…”
Sau đó, những ánh lửa nhỏ đang nhảy múa trên khúc gỗ kêu lách tách.
Sẽ mất một khoảng thời gian nữa để căn phòng có thể thật sự ấm cúng, nhưng chỉ cần nhìn vào ngọn lửa thôi cũng đã đủ để cảm thấy thoải mái rồi.
Tôi nhìn chăm chú vào ánh lửa bập bùng, rồi cho tay mình vào trong túi áo và nắm lấy thứ gì đó.
Đó là một mảnh vải trắng.
Dĩ nhiên nó không phải là một chiếc khăn tay rồi; nó là một thứ mà Lilia đã gửi lại cho tôi dẫu có kỳ quặc như thế nào đi chăng nữa, ngoại trừ tất cả mọi thứ mà bọn tôi đã mất trong tai nạn dịch chuyển.
Đây là “Thánh Vật” của tôi. Tôi đã giữ nó an toàn trong suốt chặng đường đến đây.
Tôi nâng niu nó bằng cả hai tay, rồi đặt nó lên mũi hít lấy hít để.
Khi tôi nhìn những thành viên của [Nghịch Tiễn] đứng lên chống lại đàn Quang Gấu, thì hỉnh ảnh của Roxy bỗng hiện lên thật chân thật trong tâm trí tôi.
Roxy là người mạnh mẽ nhất, quyết tâm nhất mà tôi từng được biết.
Dù tôi chưa từng được thấy cô ấy phải đối mặt với trường hợp thập tử nhất sinh lần nào, nhưng tôi biết rằng cô ấy đã tự mình trở thành một mạo hiểm giả.
Khi tổ đội của cô ấy gặp nguy hiểm, thì cô sẽ không ngần ngại mà đối mặt với chúng, giống như là những thành viên của [Nghịch Tiễn] vậy.
Cô ấy dũng cảm bảo vệ bạn bè của mình, và cũng được bảo vệ ngược lại. Và đã sống sót.
Sau đó… cô trở thành giáo viên của tôi.
Cô ấy dạy cho tôi tất cả những gì cô ấy học được trên đường đời làm mạo hiểm giả.
Cô ấy đã dạy cho tôi biết ý nghĩa của cuộc sống là gì.
Nhưng không phải tự dưng Roxy sinh ra mà biết được điều đó. Mà là cô đã tự mình giác ngộ sau những năm tháng sát cánh chiến đấu cùng những người khác.
“Tất nhiên mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng nếu em chết đấy, đồ ngốc…” Tôi nhẹ nhàng đặt tấm vải trắng lên ngực.
“Em đã mất tất cả mọi thứ mà mình yêu quý ư? Có thật là thế không?!”
Tôi để tấm vải màu trắng ấy lên trán mình để nước mắt không làm ướt nó. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống từng dòng.
Sau một lúc òa khóc, người tôi giật nảy lên sau một cái nấc cụt đầy đau đớn, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tôi vẫn chưa mất tất cả mọi thứ. Không hẳn là thế.
Nhưng tôi đã mất những thứ mà tôi trân quý nhất.
Thật sự là vậy. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là tôi chẳng còn gì để níu mình sống tiếp.
[Hãy nhớ về lúc mày lần đầu tiên tới thế giới này. Hãy nhớ về Roxy. Hãy nhớ về cái ngày mà cô ấy đưa mày ra với thế giới. Mày đã học được tất cả từ cô ấy. Cô ấy đã dạy mày rất nhiều. Thế nên mày không được phép phản bội cô ấy.]
Roxy cũng không phải là người duy nhất ban tặng tôi thứ gì đó.
Tôi cầm lấy cái vòng dây chuyền mà mình luôn đeo bên cổ. Cái đó là món quà của Lilia – một thứ mà có lẽ cô ấy đã tự mình làm lấy.
Lilia luôn tỏ ra tốt bụng và ủng hộ tôi. Cô ấy vẫn luôn đợi tới ngày có thể gặp lại mọi người lần nữa.
Và ở đâu đó tại Millis, Paul vẫn đang làm hết sức để có thể tái hợp gia đình mình.
Tuy có thể chúng tôi đang ở cách xa nhau. Nhưng, cho dù thế, thì tôi vẫn không lẻ loi trên thế giới này.
“Roxy… làm ơn hãy cho em biết mình phải làm gì đi…”
Tôi không thể nào cứ chán chường rồi chết ở cái xó vô định nào đấy được.
Ừ thì tôi vẫn đau đấy. Chả có gì để mà phải giấu diếm cả.
Nhưng tôi đã từng phải trải qua chuyện tồi tệ hơn nhiều từ lâu về trước rồi cơ.
[Mày không thể bỏ cuộc ở đây được, đồ khốn. Hãy tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục bước đi. Cố gắng làm những gì mà mày phải làm.]
“…Được rồi.”
Tôi mở hành lý ra rồi lấy ra một mảnh vải nhỏ khác từ trong đó.
Tôi đã mang bên mình trong suốt cuộc hành trình. Nó là thứ mà Eris bỏ lại. Đây là một món đồ đầy ắp kỷ niệm xưa.
Tôi vứt thẳng chúng vào trong lò sưởi, không một lời nào được thốt lên.
.……………………………………………………..
★ Góc nhìn của Sara ★
Thật lòng mà nói, tôi rất coi thường cậu ta.
Điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi khi tôi nghe đến cái tên “Greyrat” đó là nhà quý tộc đã cai trị thị trấn kể từ khi tôi lọt lòng.
Gia tộc Notos Greyrat đã điều hành toàn bộ khu vực Milbotts.
Tôi đã được một lần nhìn thấy lãnh chúa khi còn rất nhỏ.
Ông ta đi đến ngồi làng chúng tôi với một đoàn binh lính để tiêu diệt những con Ma Thú ở gần đây.
Tuy rằng ký ức về lúc đó đa phần khá mờ hồ, nhưng tôi vẫn còn nhớ được khuôn mặt xảo trá của hắn rất rõ ràng.
Và Rudeus thì trông giống gã y hệt.
Dĩ nhiên là “Greyrat” không phải là một cái họ hiếm ở Vương Đô Asura.
Nhưng đa phần những người có cái tên đó đều là những quý tộc bậc thấp hay bậc trung.
Ta sẽ không thể tìm được một ai trong số các ngôi làng hay thị trấn cả.
Thật ra, những người dân thông thường không sử dụng tới tên họ. Và cả tôi cũng vậy.
Tôi được sinh ra bởi một gia đình thợ săn, và cái tên “Sara” là tất cả những gì họ đặt cho tôi. Cả bố và mẹ tôi cũng chỉ dùng mỗi tên của mình.
Từ đó suy ra, tên “Rudeus Greyrat” này hẳn phải là một thiếu gia.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng rẻ tiền và để tóc mình mọc xù xì cũng chỉ để cải trang bản thân thành một tên mạo hiểm giả thông thường, nhưng cái cây trường trông rất đắt tiền mà hắn mang theo đã chứng minh tất cả.
Ta chắc chắn sẽ ngửi thấy được mùi giàu sang trên người của hắn.
Tại sao một đứa con của quý tộc Asura lại bỏ đất nước phía sau và đi đến lãnh thổ phía Bắc mà không phải chỗ khác?
Cái nhìn của hắn tuy đủ tử tế. Cả cái cách nói chuyện lịch sự cũng thế, nhưng trông hắn lúc nào cũng ủ rũ như sắp chết vậy, và cả cái thái độ như kiểu đang hét rằng “Hãy để tôi yên” nữa.
Thằng nhóc ấy hẳn đã xích mích chuyện thiếu gia học đường gì đấy, hay đã xảy ra cãi vã với cả gia đình. Nói cách khác, hắn ta đang bỏ nhà ra đi.
Điều này cũng không hẳn là hiếm gặp, thật đấy. Tôi tuy không thể hiểu được, nhưng thường những thiếu gia Asura chắc hẳn đã chán cái cảnh ngậm thìa vàng, gọi gì có đó. Và sau vài vụ ẩu đả trong dinh thự hay trường học, chúng thường sẽ thử trở thành mạo hiểm giả.
Những đứa thiếu gia thường được học từ lúc nhỏ. Những cái cơ bản thường tập trung tới như là đọc, viết và lễ nghi. Nhưng cũng có rất nhiều gia đình muốn con cái học cả kiếm thuật nữa. Vài nhà quý tộc tuy cho rằng pháp thuật không quan trọng, nhưng rất nhiều những học viện cũng yêu cầu học sinh phải học phép thuật sơ cấp nữa.
Vậy giờ thì các ông có mấy thằng quý tử vừa học được một ít kỹ năng chiến đấu căn bản, vào sau đó được biết vài cái rỉ mũi về thế giới bên ngoài trong kiến thức của học viện. Rồi sau đó, bất kể lý do gì, rất nhiều trong số chúng bắt đầu ảo tưởng rằng ra đời trải sẽ dễ như trở bàn tay vậy.
Nó là cái tư duy khá phổ biến ở mấy thằng nhóc cùng độ tuổi Rudeus.
Tôi đã từng có trách nhiệm trông mấy thằng nhóc như cậu ta trước đây, mặc dù không đứa nào trong số chúng đủ tự tin để thử rời khỏi Asura.
Đa phần chúng chỉ chịu được một đến hai yêu cầu là sợ tái mét cả mặt rồi cắp chân chạy về nơi sinh ra ngay lập tức.
Dĩ nhiên là, cứ thỉnh thoảng một lần, một trong số chúng thể hiện ra một vài tài năng thiên bẩm và trở thành một mạo hiểm giả thực thụ, nhưng tôi chưa từng được thấy lần nào cả.
Tôi đã cho rằng Rudeus cũng chỉ như mấy đứa quý tử đó. Và tôi luôn GHÉT chúng. Chúng được sinh ra trong mái nhà ấm cúng và được ăn học đầy đủ. Chúng có thể sống trong xa hoa mà chả phải lo làm gì cả. Cho nên cái suy nghĩ kiểu “chán cơm thèm phở” mà đi làm mạo hiểm giả của chúng thật sự khiến tôi điên hết cả tiết.
Có lẽ nó sẽ chả vấn đề gì quá lắm với tôi nếu như chúng thật sự có tiềm năng. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi mà nói, thì chúng chưa từng phải trải cảm giác phải mạo hiểm mạng sống chỉ để sống sót mỗi ngày giống như tôi. Khi vài con quái vật vung cú đánh vào chúng, hay một thành viên khác trong đội gặp nguy hiểm, thì lũ quý tử ấy chỉ biết cắp đuôi và chạy bán sống bán chết.
Cái lý do giải thích cũng rất đơn giản: Bọn chúng còn có nơi để có thể đi về. Khi thứ gì đó quá xấu xí hay đáng sợ, chúng chỉ cần quay đầu về nhà.
Kể cả nếu chúng có trở thành mạo hiểm giả chăng nữa, một góc trong cái bộ não của chúng sẽ luôn luôn chuẩn bị sẵn việc ấy như một kế hoạch dự phòng.
Chuyện này còn chẳng bao giờ đến cho dù bọn tôi chả có lựa chọn nào khác như chúng.
Chúng không hề nhận ra rằng có những người như chúng tôi phải bỏ cả đời mình chỉ để sống như mạo hiểm giả. Và chúng chỉ nghĩ rằng mình đang chơi một trò chơi, chưa bao giờ dành một lần để ngồi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho những con người như bọn tôi nếu như gặp chấn thương nặng tới mức mất đi công cụ để kiếm sống.
Tôi đã cho rằng Rudeus cũng chỉ như cái lũ chuột nhắt đó.
Cái câu chuyện về việc cậu ta mất mẹ ban đầu khiến tôi khá sốc, nhưng sau một hồi, thì tôi bắt đầu nghĩ rằng nó chỉ là một lời nói dối.
Trông có vẻ như thằng nhóc chỉ đang cố tỏ ra “khác biệt” và “đặc biệt” khi chơi cái trò chơi du hành đến Lãnh thổ phía Bắc thay vì Asura.
Tôi đã hình dung tới việc thằng nhóc sẽ chạy cong đuôi khi mọi chuyện diễn ra không theo ý muốn của nó.
Cho nên tôi muốn giữ thằng nhóc ở một vai trò duy nhất trong tổ đội để ít nhất khiến nó không làm ảnh hưởng đến chúng tôi.
Thật lòng mà nói, tôi vô cùng coi thường hắn.
Thay vì chạy thục mạng, thì cậu ta lại thổi bay một đàn Quang Gấu đông khủng khiếp chỉ với phẩy một đòn nhẹ như cái búng tay. Cậu ta hẳn đã đạt tới Cao Cấp hay thậm chí là Thánh Cấp Ma pháp sư; và vì lý do nào đó, mà cậu ta lại giấu chúng tôi.
Nó thậm chí còn khiến tôi khó chịu hơn gấp bội. Mặc dù không thể chối bỏ rằng cậu ta đã cứu lấy tổ đội này, cho nên tôi đã nói lời cảm ơn. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn không thể cảm thấy tôn trọng cậu ta được.
“Thôi nào, Sara. Em còn định giận dỗi đến bao giờ nữa?”
“Ai bảo em đang dỗi cơ chứ?!”
Cái cảm xúc ấy vẫn không hề phai nhòa kể cả đến khi chúng tôi đã quay trở lại nhà trọ. Tôi không muốn thừa nhận cậu quý tử này có gì đó khác so với những đứa còn lại. Vì cậu ta là một quý tộc, và tôi GHÉT quý tộc.
“Chuyện gì với chị vậy Suzanne? Tại sao chị cứ phải quan tâm với thằng nhóc đó làm gì chứ?”
“Thôi nào Sara, thử hỏi xem chị nên làm gì giờ? Một đứa nhóc trẻ như thế thì không thể nào du hành một mình được, phải không? Nếu cậu ta mà bị giết hay gì đấy thì chắc phần đời còn lại chị không thể nào ăn ngon ngủ yên được mất. Ý chị là, tuy có vẻ như cậu ta có thể tự chăm sóc được bản thân, nhưng vẫn chỉ là…”
“Ai quan tâm cơ chứ? Nếu như thằng nhóc mà để bản thân bị giết, thì đó là do sự ngu dốt của nói! Dù sao thì cậu chuyện về mẹ cậu ta chỉ là bịa đặt. Thằng nhóc chắc chỉ bất mãn mà bỏ nhà đi hay gì đấy thôi.”
“Sara, chị biết là em không muốn phải thừa nhận, nhưng cậu ấy hoàn toàn nói thật đấy. Đừng có vờ như em không biết nữa đi.”
Suzanne nói không sai. Nếu Rudeus nói dối, thì cậu ta sẽ chả có lý do gì để tham gia ra với chúng tôi cả. Cậu ta cũng sẽ không tự dưng đau khổ và òa khóc ở ngay giữa hội quán mạo hiểm như vậy. Tôi thật sự biết điều đó mà.
Tôi hiểu rằng điều cậu ta nói là sự thật.
Rằng cậu thật sự là một nạn nhân của Sự cố dịch chuyển thành Fittoa.
Cậu ấy thật sự đã bỏ ra rất nhiều năm để học ma thuật và tìm đường trở về nhà, cho đến khi biết được mái nhà mình đã hoàn toàn biến mất. Cậu đã khởi hành để đi tìm người mẹ mất tích của mình.
Đó không phải chỉ là một câu chuyện sinh ra để lấy lệ; mà nó thật sự đã xảy ra.
Và giờ thì tôi đang đồng hành cùng cậu nhóc đó, tôi khá là chắc chắn với điều này.
Cho dù, một phần trong tôi vẫn rất muốn gọi cậu ta là một tên xảo trá.
Có gì đó về Rudeus mà bản thân không thể nào tha thứ được. Hoặc có lẽ chỉ là do cái tôi của tôi quá cao để đối diện một sự thật rằng một cậu quý tử ấy vừa cứu mạng mình.
“Hứ. Dù sao thì trông không có vẻ gì như yêu cầu đó quá là khó khăn với cậu ta. Kiểu gì thằng nhóc cũng sẽ chạy thục mạng trong lần sau nếu cậu ta gặp một nguy hiểm thực sự.”
Tôi chối bỏ việc Suzanne đang cố chế lại nội tâm của mình, rồi vùi mình lên giường, nằm quay lưng lại về phía cô ấy.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy vô cùng bực bội.
------------------------------
Biên dịch: Salmonz
Nhận xét (0)