Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Một Ma Pháp Sư đang tan nát.
Bookmark

Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Một Ma Pháp Sư đang tan nát.

Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Một Ma Pháp Sư đang tan nát.

Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Một Ma Pháp Sư đang tan nát. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Light Novel Mushoku tensei: Chương 1 - Một Ma Pháp Sư đang tan nát.

Thành phố Rosenburg, được thành lập tại phía bắc và mất khoảng hai tháng nếu đi từ Asura, thỉnh thoảng nó còn được gọi là “Cánh cổng của Lãnh địa phía Bắc.” Nếu thành phố này không phải là lớn nhất Công quốc Basherant, thì nó cũng phải lớn thứ hai. Ma đạo cụ được xuất khẩu từ đây tới Asura phải bằng một nửa các quốc gia khác cộng lại.

“Vậy ra là nơi này sao…?”

Tôi rời khỏi chiếc xe kéo và dừng lại để ngắm nhin xung quanh.

Bầu trời phía trên được bao phủ bởi những tầng mây trắng toát, con đường thì được nhộn nhịp với các mạo hiểm giả và thương nhân, tất cả họ đều trông thật bận rộn.

Hai chiếc xe thồ chất đầy hàng hóa đây chắc hẳn rất có giá trị đối với thành phố này lắm.

Mọi thương nhân từ Vương Đô Asura đều đổ dồn về nơi này để có thể bán được chúng với giá hời.

“ …Lạnh quá đi mất.”

Những dòng người tấp nập và sinh sống tại nơi đây đều mặc trên mình chiếc áo dày bằng lông thú. Cũng dễ hiểu thôi, việc này là cần thiết để có thể tránh khỏi cái giá rét mà.

Khi mùa đông đến, tuyết lại rơi dày đặc trắng xoá cả một vùng. Nên tôi cần phải đi kiếm đồ gì chống lạnh càng sớm càng tốt mới được.

Có lẽ tôi sẽ làm việc đó cơ, nhưng mà…

Trước tiên phải kiếm được một quán trọ đã. Mặc dù hành lý của tôi không nhiều nhặn gì, nhưng bất kỳ mạo hiểm gia kỳ cựu nào cũng đều hiểu rằng: Ổn định chỗ ăn chỗ ngủ là vấn đề cần phải đặt lên hàng đầu. Với quyết định đó, tôi liền đi dọc theo con phố nhộp nhịp của Rosenburg.

Không có quá nhiều bãi để ngựa ở gần chỗ tôi cho lắm. Điều này khá là lạ. Phải chăng là xe ngựa thì phải đi qua một cổng vào khác với những cái của mạo hiểm giả ư? Hay là do trời tối sớm quá nhỉ? Ở một nơi lạnh giá như này, cũng chẳng ngạc nhiên gì nếu như các thương nhân dọn hàng của mình trước khi mặt trời lặn xuống đâu.

Trước đó không lâu, tôi đã tìm được một dãy nhà trọ. Tuy rằng tôi đã lượn ngang dọc ở đó một hồi lâu trong khi dán mắt vào các con số được đặt bên ngoài, nhưng sau cùng vẫn phải bốc bừa lấy một cái có tên là “Nhà trọ khiên tròn,”nào đó.

Nơi này dành cho các mạo hiểm giả hạng B. Cái tên này nghe lạ thật đấy. Tôi suýt chút nữa đã nhầm rằng nó là cửa hàng giáp trụ vì cái biển bên ngoài được thiết kế như một cái lá chắn.

Thường thì, tôi sẽ đến những mấy nơi dành cho hạng C hay D, nhưng theo như Suzanne nói, mấy cái nhà trọ giá bèo nhèo như vậy không hề trang bị lò sưởi. Thế nên việc bị đóng băng chỉ là vấn đề một sớm một chiều thôi, vậy thì ít nhất nên chọn nhà trọ Hạng B ở cho sướng cái thân, tội gì.

Tuy chỉ nghe được một nửa những gì cô ấy nói, nhưng những thông tin cô ấy đưa ra đều rất là cần thiết. Nên chắc tôi cần phải nghiêm túc một chút trong việc “thu thập thông tin” này thôi nhỉ.

“Hửm?”

Khi bước vào trong, tôi thấy một gã đàn ông đang đứng quét dọn – hẳn đó là chủ nhà trọ này. Người đó hướng con mắt nhìn tôi rồi nhăn mặt như thể vừa thấy một gián đang bò trên sàn vậy. Đúng là một con người hiếu khách mà.

“Cho cháu thuê một phòng trọ trong… ê tô … một tháng, làm ơn ạ.”

“…Được thôi. Tôi sẽ cần đến chữ ký và dấu vân tay của cậu đấy. Khi thủ tục hoàn tất, thì nhóc có thể nhận căn phòng cuối cùng trên tầng ba.”

Vẻ mặt của chủ trọ trông có vẻ không được chào đón cho lắm, nhưng ông ấy không tỏ ra do dự gì khi đưa chìa khóa và tờ hợp đồng cho tôi. Sau đó tôi điền đủ các yêu cầu cần thiết rồi trả trước phí trọ này nọ. May thay, tiền tệ của Asura vẫn dùng được tốt tại nơi này. Đúng là nên đổi lại thành tiền nội địa vào lúc nào đó, nhưng cứ để chuyện đấy sau vậy. Vì theo như Suzanne nói, thì đồng Asura nhận được nhiều sự tin dùng hơn hẳn.

Ông chủ trọ tròn xoe mắt khi tôi đặt xuống bàn vài đồng bạc Asura. Ông ta có thể không ưa gì mặt tôi, nhưng ít ra thì tiền của tôi đã làm ông ta hạnh phúc.

Tôi vẫn đang cầm hầu như toàn bộ số tiền mà tổ đội đã nhận được trên chuyến du hành từ Ma Đại Lục tới Asura. Chúng tôi đã định chia số tiền ra làm ba, nhưng cuối cùng lại không thể thực hiện được. Ngoài ra, tôi cũng giữ được một ít tiền mà Alphonse đưa nhờ việc giúp đỡ những trại tị nạn tại Thành Fittoa. Một tháng ở lại căn trọ này thật sự không rẻ rúng tẹo nào, nhưng về mặt tài chính thì tôi đã có thể kiểm soát được tương đối tốt. Tất nhiên, tôi vẫn sẽ cần phải bắt đầu đi kiếm thêm tiền rồi.

Tôi đi lên tầng ba, rồi quan sát một lượt căn phòng. Nó có một chiếc giường, một tủ quần áo, một cái bàn cùng với ghế.

Chỉ duy nhất một thứ mà căn phòng này thật sự thu hút ánh mắt của tôi chính là nền gạch, một thứ hoàn toàn không thể được thấy ở các đất nước khác, và cái lò sưởi cũng được xây bằng loại gạch tương tự. Bên cạnh chiếc lò là một vài khúc gỗ kèm theo một ít đá lửa. Thứ này có lẽ được dùng để đốt lên nếu cảm thấy lạnh. Tuy không biết về cách nó hoạt động của nó lắm, nhưng lát nữa tôi sẽ hỏi ông chủ trọ sau cũng được.

“Hà…”

Tôi vứt hành lý của mình xuống sàn rồi ngả lưng ra giường với một tiếng thở dài thoải mái. Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn một màu trắng xóa. Có lẽ khung trời với mây che phủ kín mít như vậy là một điều bình thường tại những quốc gia tuyết phủ này.

Trở lại với Asura, bầu trời ở đó thường rất trong xanh. Thỉnh thoảng ta có thể nhìn từ chân trời này đến chân trời khác mà không thấy bất kỳ một áng mây nào.

Tôi thường nhìn vào khoảng trời xanh ấy trong suốt hành trình đi đến đây; đó là một màu thật đẹp đẽ. Nhưng nếu tôi nghĩ tới sắc màu nào đối lập lại với nó thì sẽ là – đỏ – giống như mái tóc của cô ấ- …

“…!”

Mà thôi quên xừ nó đi.

Mấy cái màu sắc này thì để sau cũng được.

Giờ thì xuống phố đi dạo loanh quanh chút thôi.

Tôi quyết định sẽ ngắm nhìn con phố nơi này thay vì chỉ suy tư vờ vật. Tôi rời khỏi giường, đi tới cửa sổ và vung tầm mắt ra Rosenburg. Từ tầng ba của nhà trọ, ta có thể nhìn thấy được toàn bộ thành phố.

Ngoài kia, cây cối thật nhiều màu sắc. Gần đây Công quốc Basherant đã ra quyết định trồng rải khắp con đường bằng những hàng cây xanh. Tôi được nghe rằng nó được dùng để chắc chắn cho việc mọi người có đủ lượng gỗ dự trữ khi cần thiết, nhưng mà tính thẩm mỹ của nó cũng không tệ cho lắm. Nó đồng thời gợi nhắc cho tôi về cánh rừng chúng tôi đã đi qua khi bỏ lại Asura đằng sau. Nơi đó thật đẹp, những cây Đại Thụ có ở khắp mọi nơi… Những tán lá rung rinh trước gió…

[Ôi là trời. Cây cối xanh tươi quá đi!! Thiên nhiên đúng là số zách!!]

Nó không gì khác ngoài một cánh cửa lớn dẫn ta quên đi mọi ưu phiền trên cái thế giới này. Ngâm mình đủ lâu trong cái xanh ấy. Thì ta có thể gội rửa được mọi cái cặn bã trong trái tim mình.

“Eris…”

Một từ vừa tự bật ra khỏi miệng tôi như thể nó có ý thức, và rồi tâm trạng tôi lại lần nữa chìm xuống đáy sâu của tuyệt vọng. Ta có thể gội rửa trái tim bao nhiêu lần nữa cũng được, nhưng nó sẽ không thể giúp một trái tim mỏng manh đã vỡ tan ra hàng ngàn mảnh gắn liền lại được.

Thật lòng mà nói, mọi chuyện kết thúc nhanh đến chóng mặt.

Tôi đã hình dung rằng mình và Eris là một cặp trời sinh. Tôi đã đắm chìm trong cái ảo tưởng rằng hai chúng ta sẽ yêu nhau suốt đời suốt kiếp.

Tôi đã định rằng mình sẽ cùng sinh sống với nhau trên Vương Đô Asura;

Tôi sẽ xoa dịu đi nỗi đau mất gia đình của cô ấy nếu cô ấy cần chỗ để dựa dẫm. Tôi đã sẵn lòng nguyện dâng hiến mọi thứ cho cô ấy. Có lẽ nó không phải một vấn đề quá to tát lắm, nhưng…

Eris là mối tình đầu của tôi, và tôi muốn làm tất cả vì cô ấy.

Tôi muốn được ở bên cô ấy.

Gia đình Greyrat tuy vẫn là quý tộc, cho nên sẽ có rất nhiều trở ngại sẽ ập tới trên con đường của chúng tôi. Nhưng tôi đã nhất quyết rằng sẽ bảo vệ cô ấy bằng được, dù cho điều đó nghĩa là phải đứng lên chống lại kẻ thù hay cùng em ấy bỏ trốn mãi mãi.

Đáng lẽ mọi chuyện sẽ là như vậy, Nhưng rồi, Eris lại không hề suy nghĩ giống tôi. Tôi chả là cái thá gì đối với cổ cả.

Những giọt nước mắt cứ chực chờ tuôn ra. Một cảm giác nóng ẩm trên đôi gò má, nghẹn lại, chặn ngang sống mũi.

“Mình nên dừng nghĩ về việc này thôi.”

Đã được vài tháng từ khi bị Eris bỏ rơi. Nhưng đã bao nhiêu lần những ảo tưởng đó vọng lại trong tâm trí rồi?

Người con gái tôi yêu ngày nào giờ đã biến mất không một dấu vết. Cô ấy đã đá tôi.

Hai kẻ chúng tôi đều đã tìm thấy mục đích của mình, con đường mà chúng tôi đi cũng hoàn toàn đối lập., chả phải rất tuyệt vời sao?

Nhưng như thế thì cũng chả có gì đặc biệt cả. Chẳng có ai trên đời này từng rơi vào lưới tình của tôi hết. Tôi cần phải biết trân trọng mọi khoảnh khắc hạnh phúc mà mình đã được trao cho… Cho dù nó có thật ngắn ngủi.

[ Như vậy là quá đủ. Hãy quay lại với mục đích chính thôi nào. Mày biết mình tới đây làm gì mà, phải chứ?]

Tôi tới đây để tìm mẹ của mình, Zenith Greyrat. Các người nghĩ tôi chuẩn bị một chuyến hành trình đến nơi xa xôi này để có thể vơi đi nỗi buồn sâu thẳm của mình hay gì đấy ư?

Không, sai lầm to rồi. Cái quyết định mà bỏ lại Asura phía sau KHÔNG hề liên quan gì đến việc mỗi ngày tôi lôi cái thân tều tụy này ra để dày vò vì bị đá bởi một đứa con gái cả! Tôi tới đây để tìm kiếm những thành viên trong gia đình được cho là vẫn còn sống của mình.

Bà ấy tuy đã mất tích được nhiều năm, nhưng con hứa với cha, Paul à, rằng con sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể mang được bà ấy trở về nhà.

Nói là thế, nhưng đến giờ tôi vẫn chả có kế hoạch gì cả. Tôi cần làm gì để tìm được bà ấy đây? Mà rốt cuộc thì “tìm kiếm” ở đâu mới được chứ

“Haaaaaaaa…”

Cuối cùng tôi chỉ có thể thở dài. Và tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ được hiện tại, là cái khoảnh khắc bên nhau cuối cùng giữa tôi và Eris. Tôi thật sự đã rất hạnh phúc vào đêm đó, thế mà..

“Khốn kiếp, dừng lại đi, quá đủ rồi!!”

Tôi đẩy toàn bộ mớ suy nghĩ ấy vào trong góc tối nhất của tâm trí và cố để tập trung vào những chuyện cần làm. Tuy bộ não tôi thì không có vẻ gì muốn hợp tác, nhưng tôi không thể cứ trả treo với nó mãi được. [Được rồi.Trước tiên, hãy thử hình dung những gì cần phải làm đã.]

Nhiều năm trôi qua kể từ Sự cố Dịch chuyển. Trông không có vẻ gì giống như Zenith đã ở một nơi nào đó dễ để có người tìm thấy. Thành phố này thì rộng lớn tới mức thật uể oải để nghĩ rằng bà ấy có thể ở đâu quanh đây, nhưng nếu như thật sự là thế, thì hẳn đã phải có ai đó tìm ra từ rất lâu rồi chứ.

Cho dù, nó vẫn sẽ khá hợp lý rằng tôi nên nỗ lực tập trung vào những nơi nổi tiếng.

Thật khó để nghĩ rằng Zenith đang cắm trại trong một khu rừng hay gì đấy. Cũng có khả năng bà ấy bị mắc kẹt tại một nơi mà Đội Tìm kiếm và Giải cứu không thể truy ra được. Nếu tôi muốn tìm những ứng viên nào đó phù hợp cho việc tìm kiếm, thì tôi cần phải hướng mắt về một thành phố như nơi này.

Dù cho có tỉnh táo hết đến mức nào đi chăng nữa, Dẫu cho có cố gắng bao nhiêu lần, nhưng việc tìm kiếm cũng chả có chút tiến triển gì. Rốt cuộc tôi đã mắc sai lầm ở đâu vậy chứ?

“Thay vì thế thì nên để bà ấy tìm mình thì hơn nhỉ?”

Tôi nằm bệt ra giường và đưa ra một ý tưởng đã được suy nghĩ thấu đáo. Và giờ thì tôi thật sự đã có thể nói được nó ra, kế hoạch nghe vẻ ổn đấy.

Thế giới này cực kỳ rộng lớn, nên việc tìm một người mà có thể ở bất cứ nơi đâu là một điều thật sự rất khó khăn. Việc đi tìm Zenith nghe cứ như kiểu là… đi tìm một người thuận tay trái giữa hàng ngàn người thuận tay phải vậy. Nó sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Nhưng nếu như ta kể cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, thay vì kiểm tra từng người một thì sao?

Nếu như ta hét lên là “Này, ở đây có ai thuận tay trái không?” vào cái đám đông ấy, có lẽ cái người mà ta đang tìm sẽ giơ tay trái lên và bước lên đằng trước.

Có nghĩa là, nếu như tôi đủ nổi tiếng, thì sẽ có khả năng Zenith sẽ nhận ra và tìm được tôi.

Cho dù bà ấy mất tích trong bao lâu, và cũng có khả năng bà ấy đang mắc kẹt tại một nơi nào đó, giống như Lilia và Aisha vậy. Nhưng nếu mẹ biết được là tôi đang ở đâu đó rất gần bà ấy, thì ít nhất mẹ sẽ gửi một tin nhắn đến cho tôi, đúng chứ?

[Hợp lý!! Nhất định sẽ thành công thôi, phải tìm cách nào đấy để trở nên nổi tiếng, và sau đó Zenith sẽ có thể nắm được thông tin mà tìm tới mình. Được, bắt đầu tiến hành thôi nào.]

“Nhưng làm thế nào để mình có thể trở nên nổi tiếng bây giờ…?” Ít nhất, tôi cần phải được nhiều người biết đến. Nhưng nói thì dễ hơn làm.

[Hừm… để xem nào.] Trong hai năm vừa rồi, tôi đã hoàn thành được rất nhiều những việc tốt với Ruijerd để quảng bá danh tiếng cho anh ta. Tôi đơn giản đang cố để tạo một hình tượng tích cực làm tăng sức ảnh hưởng cho Ruijerd. Thật khó để nói liệu mọi chuyện có đang diễn ra êm đẹp hay không, nhưng ít nhất tôi có cảm giác như chúng tôi đã tạo ra được một chút tác động cho Ma Đại Lục rồi.

Nếu tôi cũng làm điều tương tự ở đây và tăng danh tiếng mình lên như một mạo hiểm giả tài ba, thì tôi chắc chắn sẽ có thể trở nên nổi tiếng sớm thôi. Không như Ruijerd, tôi không có mang theo bất kỳ lời nguyền nào trong mình cả. Tất cả những gì tôi cần làm là hưởng ké danh tiếng từ những kẻ đã nổi sẵn, và rồi mọi người sẽ muốn biết tôi là ai. Lần này tôi sẽ không cần phải quá bẻ cong sự thật làm gì. Mục đích sẽ là tạo ra một lời tương truyền trong khắp khu vực này đó là “Một cậu bé ma pháp sư tên Rudeus, đang tìm kiếm người mẹ Zenith của mình, người đã biến mất sau sự cố dịch chuyển.” Và đến lúc đó, nếu không phải Zenith thì cũng sẽ là một ai đó biết về bà ấy tới tìm gặp tôi.

Có lẽ tôi sẽ phải giải quyết cả những tin đồn thất thiệt, thứ mà sẽ ảnh hưởng đến công việc này. Nhưng tôi cũng không ngại việc thành thật công khai nếu như thấy cần thiết đâu.

“Trời ạ… Mình thật sự không muốn làm cái chuyện này chút nào…”

Ở một nơi lạnh lẽo, lẻ loi và đầy tuyết phủ như này thì việc tạo ra tên tuổi cứ như một trò đùa vậy. Mà kể cả nếu tôi có thể trở thành một nhân vật công chúng đi chăng nữa, thì cũng chả có cơ sở nào để khẳng định sẽ tìm được Zenith cả. Thật sự thì, càng nói chỉ càng thêm thất vọng. Ngay cả Đội tìm kiếm Fittoa hay Biệt đội Giải cứu tuy đã trở thành một tổ chứng lớn chăng nữa, thì đến bây giờ họ cũng chả thu được kết quả gì trong quá trình tìm kiếm Zenith cả. Thì liệu sự cố gắng của tôi sẽ có thể làm nên được điều gì đó không? Hay chỉ phí thời gian vô ích?

Càng nghĩ về điều đó bao nhiêu, tôi càng chán nản bấy nhiêu. Nhưng đây không phải là điều gì đó để phô trương bản thân như những kẻ khác hay làm, và tôi cũng không thể ngồi liệt ở đây mà không làm gì cả. Nếu như cố gắng tận dụng mọi cơ hội đến với mình, có lẽ sẽ tạo ra được một điều kỳ diệu nào đấy.

“Mình nghĩ mình nên ngủ một chút…”

Khi cho rằng bản thân dã suy nghĩ quá đủ cho một ngày, tôi quyết định nhắm nghiền đôi mắt lại. Tôi tưởng rằng mình đã quen được với việc du hành, nhưng sau quãng thời gian ngồi trên xe ngựa thì có vẻ nó còn kiệt sức hơn mình nghĩ. Sau đó, tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

★ ★ ★

Ngày hôm sau, khi đi tới Hội quán Mạo hiểm của Rosenburg. Cũng như bao nơi khác, nó được đặt tại một vị trí lý tưởng ngay giữa cổng vào thành phố và đường đến dãy nhà trọ. Có lẽ họ đã tính toán rất kỹ về vấn đề đó… Nhưng tôi thật sự không quan tâm cho lắm.

“Hử…”

Khi tôi bước chân qua cánh cửa đôi, thì có rất nhiều cái đầu quay lại nhìn về hướng này. Tôi tưởng rằng mình đã quen với việc bị mọi người nhìn chằm chằm khi du hành trên Lục Địa Trung Tâm, nhưng rõ ràng là đó là câu truyện khác khi tôi vẫn còn tự tin vào chính mình. Suốt thời gian đó, tôi đã luôn có Ruijerd và Er---

[Thôi, hãy dừng cái suy nghĩ này đi trước khi quá muộn.]

“Êy, nhìn kìa. Có thằng nhóc vừa bước vào này.”

“Ồ hố? Nó là lính mới à…?”

“Chắc nó muốn thể hiện ta đây ấy mà.”

Kể cả đứng từ đây, tôi vẫn có thể nghe được tiếng chế nhạo từ chúng. Những lời đó bình thường với tôi chỉ như gió thoảng bên tai, nhưng giờ không hiểu sao lại đau thấu tim gan đến vậy.

Dù sao thì… ai mà thấy một thằng nhóc như tôi bước tới hội quán một mình thì chả dính cả con  mắt vào. Cần phải học cách làm quen dần với nó thôi.

Kiên nhẫn nào. Một khi đã trở nên nổi tiếng, dù muốn hay không cũng sẽ thu hút được sự chú ý của người khác.

Phải rồi. Trước khi tìm việc thì phải giải quyết một số chuyện đã.

Tôi bước chậm rãi và lặng lẽ tới khu vực lễ tân. Người phụ nữ đằng sau quầy tuy không được xinh cho lắm, nhưng mà cái trang phục mà cô ấy đang mặc thì có những đường cổ viền thấp và rộng, rõ là không phù hợp với dáng người đó.

Nó khiến tôi cảm thấy như họ chỉ thuê những cô gái có kích cỡ ngực khủng cho công việc này vậy.

Tôi đặt tờ thẻ mạo hiểm giả lên bàn và nói.

“Um… cô có thể… làm thủ tục giải tán tổ đội giúp tôi được không ạ?”

Hai từ “Dead end” khắc ở bên dưới tấm thẻ. Đó là tên tổ đội cũ của tôi… Lần đầu tiên mà tôi đồng hành cùng Ruijerd và Eris. Nhưng cả hai bọn họ giờ đã rời đi, cho nên với tất cả thành ý, thì nhóm “Dead End” đã kết thúc rồi.

Tôi cần phải giải thể cái nhóm này đi thôi. Bởi vì một tổ đội như vậy không còn tồn tại nữa rồi

Nước mắt chực trào ra, tôi không thể kìm lại được mà sụt sịt. Một lúc sau, tôi nhận ra rằng nước mắt đã tuôn lã chã trên khuôn mặt. Dù cho tôi không hề có ý định khóc, nhưng tôi cũng không thể ngăn bản thân lại được.

Ruijerd và Eris đã không còn ở bên cạnh tôi nữa rồi. Giờ chỉ còn lại một thân một mình. Và sự thật đó khiến trái tim tôi trở nên vỡ vụn.

“Tất nhiên, Tôi sẽ làm nó ngay đây.”

Cô nhân viên cầm lấy tấm thẻ của tôi và bắt đầu làm việc với một vẻ u buồn hiện lên trên khuôn mặt. Tôi chắc chắn rằng việc mà một tên nào đó đến rồi khóc bù lu bù loa trước mặt như thế thật sự sẽ khá là đáng sợ, nhưng rồi cô vẫn giữ được sự chuyên nghiệp của mình.

“Của cậu đây.”

“…Cảm ơn.” Tôi lấy áo choàng lau đi nước mắt nước mũi tèm nhem, rồi lấy lại thẻ của mình. Cái tên “Dead End” đã biến mất, để lại đằng sau một khoảng trống rỗng

Lần tiếp theo họ mang tấm thẻ của mình tới chi nhánh hội quán, thì Eris và Ruijerd sẽ biết rằng tôi đã giải thể tổ đội. [Họ sẽ phản ứng thế nào khi thấy cái tên đó biến mất nhỉ? Có thể Ruijerd sẽ hơi tiếc nuối. Nhưng còn Eris…]

[Tao xin mày đấy, làm ơn dừng lại đi mà!! Đừng suy nghĩ nữa!! Không có vấn đề gì hết!! Mọi chuyện, mọi chuyện đã kết thúc rồi ]

“…”

Khi tôi quay mặt khỏi bàn quầy, thì nhận ra rằng nửa số người ở trong hội quán đang nhìn về phía tôi. Họ nhìn gì vậy chứ? Bộ chưa ai từng nhìn thấy một thằng nhóc mít ướt bao giờ à?

“Ủa, sao cậu ta lại khóc vậy?”

“…Tôi cá là tổ đội của cậu nhóc đã bị xóa sổ.”

“Cậu bé đáng thương. Chắc cậu ta là người sống sót duy nhất…”

Và rồi, tôi nhận ra mình đã hiểu nhầm. Đó là những ánh mắt thương hại. Mọi người đều đang cho rằng những thành viên trong tổ đội tôi đã bị giết trên chiến trường hay gì đấy. Tôi chắc rằng không một ai trong số họ nghĩ rằng tôi đang khóc chỉ vì bị đá bởi một cô gái đâu.

…Thật sự thảm hại. Nếu như tổ đội của tôi mà mất thật. Thì ít nhất tôi còn có một lý do cụ thể để gào khóc như một đứa bé. À dĩ nhiên là tôi không có trù ẻo gì tới hai người Rujerd hay Eris đâu…

Tôi quay đầu và đi tới bảng tin trung tâm trong im lặng.

Nó bị che lại gần như hoàn toàn bởi một mớ giấy tờ. Ở hội quán tại Ma Đại Lục, thật sự khá khó để có thể tìm thấy một yêu cầu nào đó, nhưng ở Vương Đô Asura thì lại có hàng tá những thể loại khác nhau. Các mạo hiểm giả có lẽ được đánh giá khá cao tại đây, và những yêu cầu hạng B và C có vẻ như là phổ biến nhất.

Tại Asura, đa phần các yêu cầu đều có độ khó khá thấp, và càng ngày các yêu cầu càng ít dần khi thứ hạng bạn cao hơn. Và theo đó, những mạo hiểm giả mà lên được thứ hạng cao nhất thì sẽ có xu hướng đi sang các nước đằng sau, như về phía nam tới Cõi Long Vương hay đi lên phía bắc đến quốc gia của Liên Minh Ma Pháp.

“Được rồi, để xem nào…” Tôi hiện đang là một mạo hiểm giả hạng A, và chủ hội quán cũng cho phép tôi nhận yêu cầu cấp bậc thấp hoặc cao hơn nó. Lúc này thật sự không có quá nhiều những yêu cầu hạng S, cho nên tôi phải chọn vài cái từ hạng A và B. May mắn thay, có rất nhiều công việc tốt ở mức độ này. Trong khi lại rất hiếm ở Đại Lục Trung Tâm. Vậy là cũng đủ để nói cuộc sống ở đây dễ dàng đến thế nào rồi.

***

A: Tiêu diệt đám Quang Gấu ở hồ Cucuru.

B: Bảo vệ một đoàn khai thác gỗ tại Rừng Hadra.

B: Hộ tống một đoàn thương nhân tới Công quốc Nerris.

***

[Hừm… Thôi thì, sao cũng được. Cái nào trong số chúng cũng không vấn đề gì.]

Các vấn đề đưa ra không quá khó cho lắm. Tôi tháo cái tờ giấy yêu cầu hạng A ở trên đầu xuống. Đám “Quang Gấu” ấy có lẽ là một loài gấu, nhưng những miêu tả của nó lại khá mơ hồ. Mà cũng chẳng bận tâm lắm, và tôi cũng chẳng muốn phải lết xác đi xung quanh và hỏi về thông tin của chúng nữa.

Tôi quay trở lại quầy lễ tân với tờ yêu cầu trong tay.

“Xin lỗi. Tôi có thể nhận nhiệm vụ này được không ạ?”

Cô phục vụ cầm lấy tờ giấy cùng tấm thẻ của tôi, quan sát tỉ mỉ, và sau đó chớp mắt ngạc nhiên.

“Hả? Ưm… tổ đội của cậu đâu?”

“Ồ. À thì, ừm… tôi nghĩ là mình sẽ tự tay giải quyết vụ này, thật đấy.”

“Cái gì cơ?”

Vì lý do nào đó mà người phụ nữ ấy tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Tôi vừa mới giải thể cái tổ đội ngay tại cùng một chỗ cơ mà, tôi không hiểu vì sao cô ấy lại có thể nghĩ rằng ngay lập tức tôi có được một đội khác nữa.

“Ể, tôi nghĩ như này có hơi khó đối với một ma thuật sư… Cậu biết đấy, những yêu cầu ở hạng A thật sự cần phải đi theo một tổ đội mà…”

“Ừm, không sao đâu…”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi thật sự không nghĩ mình nên cho phép cậu nhận yêu cầu này.”

Người nhân viên đó nói cũng đúng. Tôi không thể một mình lao vào đám quái vật đó như mấy con thiêu thân được. Cho dù, nó cũng đáng để tôi mạo hiểm chăng nữa. Tôi sẽ không thể trở nên nổi tiếng nếu như không thể thúc ép bản thân mình mạnh lên một chút. 

Thật khó để nói rằng nhiệm vụ đặc biệt này thật sự nguy hiểm ra sao… Nhưng tôi thật sự chả quan tâm. 

Không phải là tôi đang định bùng cháy tuổi trẻ hay gì. Mà bởi Không cần biết tôi đã cố gắng đến đâu , nhưng những gì mà tôi yêu quý không sớm thì muộn cũng sẽ tuột khỏi tay tôi thôi. Tôi sẽ luôn đắm chìm trong đau khổ cho đến chết. Và không có thứ gì có thể thay đổi được điều đó cả.

Sống hay chết có ý nghĩa gì khi bản thân chẳng còn gì để bám víu?

Với những suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí, ngực tôi bỗng trở nên quặn đau.

Tôi cho tay vào trong túi áo, Nắm giữ một cái gì đấy như thế tôi đang giấu trong đó, và nghiến răng thật mạnh. Tuy cơn đau trong ngực vẫn không nguôi đi, nhưng khi tôi bóp chặt thứ vật thể ấy, nó khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.

“Này cậu kia. Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Có ai đó gọi tôi từ đằng sau. Nó đủ rõ để có thể đẩy tôi trở lại thực tại.

Tôi lầm bẩm.

“Không, không thể nào đâu.”

Rồi quay đầu lại… Và một khuôn mặt quen thuộc hiện lên. Cũng là chiến binh có làn da ngăm với mái tóc xoăn đã từng liên tục bắt chuyện với tôi trong chuyến đi trước. Cái cô gái mà quát tôi cũng đang đứng ở bên cạnh. Và theo như tôi nhớ, người phụ nữ tên là Suzanne, còn cô gái kia thì tên Sara.

Có hai gã thanh niên đang đứng ở đằng sau một quãng và tôi cũng đã nhận ra. Họ chắc là những người khác ở trong tổ đội, nhưng tôi không thể nhớ được tên ai trong số họ cả.

Tôi đã chạm mặt với tổ đội hạng B [Nghịch Tiễn.]

“Ừm thì, tôi biết nghe lén là điều không nên. Rằng tổ đội cũ của cậu đã bị xóa sổ, nhưng cậu lại đang cần tiền để tìm kiếm mẹ cậu, phải không? Đó là lý do mà cậu cố nhận một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy một mình? Thật đáng thương mà.”

Tôi chưa từng nói gì như thế cả, sự thật mà nói. Thì tổ đội tôi không có bị ‘’xóa sổ,” và tôi không có nghèo khó đến vậy. Ít nhất thì… đủ để có thể sống trong một khoảng thời gian nữa.

“Nhưng nghe này, nhóc… vẻ mặt của cậu thật sự có vấn đề đấy. Trông cậu không phải kiểu sẵn sàng môt mình cân cả thế giới. Cậu trông giống hơn là một người chả còn buồn để ý đến việc sống hay chết như nào cơ.”

“…”

Tôi chợt sờ lên mặt mình để kiểm tra. Có vẻ biểu cảm của tôi hiện tại thật sự đúng như những gì mà cô ấy nói.

“Về chuyện đó, tôi có một đề xuất. Cậu nghĩ sao về việc chúng ta cùng nhau hợp tác?”

“Cùng nhau ư?”

“Đúng thế. Chúng tôi cũng vừa tới đây mà, cậu biết phải không? Thường thì chúng tôi muốn tự mình xử lý mấy thứ như thế này, nhưng giờ chúng tôi đang ở một vùng đất xa lạ. Chẳng phải tốt hơn là chúng ta nên hợp tác với nhau ư, cậu nghĩ sao?”

“Uh, Tôi muốn mình được biết đến như một mạo hiểm giả độc hành… đó là một phần trong kế hoạch tìm mẹ của tôi…”

“Thôi nào. Chả có tên độc hành nào mà nổi tiếng được đâu nhóc. Nếu cậu muốn xây dựng lên uy tín cho riêng mình, thì cậu cậu phải gặp rất nhiều người để có thể lan truyền danh tiếng của cậu đi đấy. Điều đó nghĩa là cậu nên tham gia tổ đội và làm hết sức để sống sót. Tôi nói đúng không, mọi người?”

Hai người đàn ông trong nhóm gật đầu tán thành. Còn sara, mặt khác, thì chỉ bĩu môi. Tôi nghĩ là cô ấy chả mảy may cảm động trước ý kiến đó, mà tôi cũng không trách cứ gì đâu. Vì nếu ta muốn có thể giữ được vị trí trong trận hình, thì ta phải phối hợp với những đồng đội thân thuộc và có những hiểu biết nhất định về địa hình và quái vật, chứ không phải là một thằng nhóc trầm cảm, dốt nát như tôi đâu. Mà cũng không có vẻ gì như là tôi phải có trách nhiệm bảo vệ thứ gì đó như là trong chuyến đi trước nữa. Họ chắc thừa biết tôi là một ma pháp sư thông qua trang phục rồi, nhưng họ sẽ không thể nào biết được rõ kỹ năng, phép thuật nào mà tôi hay dùng, hay sức mạnh của tôi ra sao cả.

Chỉ đơn giản là Suzanne đang thương hại tôi. Cô ấy đang mời tôi gia nhập với tất cả lòng thương cảm, chỉ vậy thôi.

Dù sao, cô ấy cũng đã cho tôi biết một vài điều đúng. Không cần biết tôi đã tự mình làm được bao nhiêu thứ, nhưng thật khó để có thể tưởng tượng ra thứ gì nếu như xung quanh tôi bủa vây chỉ toàn những lời đồn mơ hồ thất thiệt. Các mạo hiểm giả thường không quan tâm đến những mạo hiểm giả khác cho lắm; họ sẽ chả ra ngoài rồi dạy thứ gì cho cho một thằng nhóc mà họ không quan tâm cả.

Tốt nhất thì có lẽ nên là tin đồn về một cậu ma pháp sư trẻ tuổi nào đấy có thể tự mình làm ra những điều thú vị. Nhưng tôi cần họ để có thể cung cấp thêm thông tin ra bên ngoài đại loại như là tôi được sinh ra tại Fittoa này, có thể dùng được Vô Âm Thuật này, và đang đi tìm người mẹ đang mất tích sau tai nạn dịch chuyển của mình.

Nếu tôi muốn họ chuyền nhau câu chuyện của tôi, thì tôi phải để họ biết về bản thân trước. Và cách dễ nhất để làm việc đó là tham gia một tổ đội.

Không chỉ một tổ đội duy nhất, thật lòng mà nói. Sẽ thật tốt nếu tôi được làm việc với càng nhiều tổ đội càng tốt.

Mặc dù rất nhiều các mạo hiểm giả thường quyết định sẽ chỉ ở lại một thành phố để hoạt động, thỉnh thoảng ta cũng sẽ gặp những nhóm đi kiếm tiền ở khắp mọi nơi, như cách chúng tôi đã làm ở Ma Đại Lục. Có lẽ tôi nên tập trung vào việc tìm hiểu những người như thế thì hơn…

“Tuy cậu trông rất trẻ, nhưng nếu cậu ở hạng A, thì tôi đoán cậu có thể tự đảm nhiệm vai trò chiến đấu rồi. Thế mạnh của cậu là gì?”

“Ừm thì… ở tổ đội cũ của tôi, tôi có trách nhiệm đi thu thập thông tin, Tôi cũng khá giỏi trong việc hỗ trợ tiền tuyến bằng các ma pháp của mình.”

“Nghe tuyệt đấy, vậy. Chúng tôi cũng đang nghĩ rằng đội này sẽ cần một ai đó khác ở hậu tuyến.”

Tóm lại thì, có lẽ lựa chọn thông minh nhất là nên chấp nhận yêu cầu của Suzanne nhỉ.

“Được rồi… vậy tôi sẽ đi theo, nếu mọi người chấp nhận.”

“Vậy chốt nhé. Hãy nghỉ ngơi hôm nay để chúng ta có thể chuẩn bị kĩ càng hơn nào. Cậu nghĩ sao về việc gặp lại nhau vào sáng ngày mai ở cổng bắc? Chúng tôi sẽ cho cậu biết thêm một số thứ trên đường đi sau.”

“Chắc chắn rồi.”

Mặc dù có cảm giác tôi chỉ để mặc bản thân mình trôi theo dòng chảy vậy, đến đâu thì đến. Nhưng nếu có kết quá thì được thôi.

Còn cái cô gái tên Sara kia chắc sẽ không bao giờ ngừng trưng ra cái vẻ mặt cau có đó với tôi đâu.



-------------------------------

Biên dịch: Salmonz.


Rekomendasi