Light Novel Mushoku tensei: Chương bên lề - Người mẹ của gia đình Greyrat
Baca Light Novel Mushoku tensei: Chương bên lề - Người mẹ của gia đình Greyrat
Baca Komik Light Novel Mushoku tensei: Chương bên lề - Người mẹ của gia đình Greyrat bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku tensei: Chương bên lề - Người mẹ của gia đình Greyrat
★ ★ ★
Tên tôi là Zenith Greyrat.
Cất tiếng khóc chào đời ở Thánh Quốc Milis. Đó là một đất nước có lịch sử lâu đời. Nếu phải dùng từ thích hợp để miêu tả thì đây quả là một đất nước sở hữu vẻ đẹp huyền diệu nhưng lại vô cùng cứng nhắc.
Tôi sinh ra là con gái thứ hai của một gia đình bá tước của đất nước đó.
Như một bông hoa trong nhà kính. Tôi coi tất cả những gì bản thân chứng kiến đều là cả thế giới. Nhưng không, tôi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Mặc dù tự khen thì cũng hơi xấu hổ xíu, nhưng tôi cảm thấy mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn ấy chứ.
Không bao giờ làm trái yêu cầu của cha mẹ và điểm số ở trường thì cao chót vót.
Luôn tuân thủ điều răn của giáo phái Milis, và cũng đã có một khoảng thời gian học tập phép tắc xã giao vô cùng bài bản.
Tôi thậm chí còn được gọi là 『Tiêu chuẩn của một quý tiểu thư giáo Milis』nữa kia.
Chắc hẳn bố mẹ cũng cảm thấy tự hào khi đẻ ra một đứa con mát lòng mát dạ thế này.
Nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển theo cách đó. Rồi một ngày đẹp trời, tôi sẽ phải tham gia buổi xem mắt, một cuộc hôn nhân được sắp đặt. Đó rất có thể sẽ là con trai cả trong một gia đình bá tước nào đó. Với một trái tim kiêu hãnh, hắn ắt hẳn sẽ coi lời dạy của Millis là hoàn toàn tuyệt đối,. Một ví dụ điển hình trong gia giáo quý tộc Milis.
Tôi sẽ kết hôn với một ai đó như thế. Sinh con đẻ cái. Và tôi sẽ là vợ của một bá tước, một mẫu người luôn luôn có thể ngẩng cao đầu dù có bước chân tới đâu đi chăng nữa, và được khắc ghi vào dòng dõi dòng tộc cao quý của Thánh Quốc Uy Nghiêm.
Đó là cuộc đời của tôi. Một [Con đường] được vạch ra sẵn cho con gái của quý tộc Milis.
Nhưng tôi sẽ nhất quyết không bước dù chỉ một BƯỚC CHÂN xuống con đường đó.
Thế là vào ngày lễ trưởng thành, khi vừa tròn 15 tuổi.
Tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa với cha mẹ mình. Nổi loạn chống lại hai người và bỏ nhà ra đi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà tôi làm trái ý bọn họ.
Một phần vì quá mệt mỏi trở thành con rối trong tay hai người đó.
Một phần tôi cảm thấy ghen tị với người chị gái được tự do bay nhảy đó đây.
Với nhiều lý do khác nhau, bản thân đã quay lưng đi ngược với [con đường] được vạch sẵn của mình.
Quả thật trên thực tế, rất khó để tiếp tục sống yên ổn nếu các quý tộc quay lưng lại với [Con đường] của họ.
Nhưng may mắn thay, tôi đã được học Ma Pháp Chữa Trị trong một ngôi trường quý tộc.
Và trình độ cũng phải ngang mức Trung Cấp rồi.
Mặc dù thánh quốc Milis là một quốc gia rất tiên tiến trong Ma Pháp Chữa Trị và Ma thuật Yểm Bùa, hầu hết mọi người sẽ chỉ học Ma Pháp Chữa Trị cho đến bậc sơ cấp. Nếu một người tôi luyện đến tận hạng trung cấp, kẻ đó có thể làm việc trong Bệnh Viện của Giáo Phái Milis, và được coi là kẻ đặc biệt.
Do đó, tôi kiêu ngạo tin rằng bản thân có thể tiếp tục sống rất tốt dù có ở bất cứ phương trời nào.
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Cuộc sống không giống như cuộc đời.
Tôi thậm chí không biết cách sắp xếp một nơi để ở, thế là ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của kẻ xấu.
Bọn chúng mời mọc rằng [Hiện giờ chúng tôi đang cần thuê một người biết chữa bệnh bằng phép thuật], và thuê một kẻ không biết giá thị trường gia nhập tổ đội chúng.
Giá tiền mà bọn chúng thương lượng còn thấp hơn nhiều so với Trị Liệu Sư sơ cấp, nhưng lại một mực khăng khăng rằng chúng đã trả tiền giá cao hơn.
Tôi đã ngu ngốc đến mức tin tưởng vào sự chân thành với cái miệng lưỡi tinh ranh của chúng. Do tin tưởng rằng vẫn còn nhiều người tốt trên thế giới này.
Tôi đã răm rắp tin lời những con người đó, và được yêu cầu làm những công việc vô cùng tồi tệ. Bị sử dụng làm lá chắn chống lại lũ Ma Vật, hoặc bị ép tiếp tục sử dụng Ma Pháp cho đến khi sức tàn lực kiệt. Thậm chí còn bị ép phải bán đi ‘’thân thể’’ mình.
Và người ngăn cản tất cả điều này là một Kiếm Sỹ trẻ tuổi Paul Greyrat.
Sau khi dạy cho lũ kẻ xấu một bài học, anh ta cưỡng bức tôi gia nhập Tổ Đội của mình.
Nếu thành viên Elinalize của họ không giải thích rõ ngọn ngành, thì chắc đến tận bây giờ tôi hẵn vẫn sẽ nghĩ anh ta là kẻ xấu.
Dù sao. Đây là cách tôi và Paul gặp nhau.
Lúc đầu, quả thật tôi ghét cay ghét đắng anh chàng này lắm.
Paul rõ ràng là một cựu quý tộc Asura, nhưng cách anh ta hành xử lại giống hệt như một tên côn đồ vậy.
Thường xuyên thất hứa và dễ nổi nóng. Hay tỏ thái độ trịch thượng với tôi, và thích sờ mông người khác nữa chứ, tên khốn đó hoàn toàn không che giấu những suy nghĩ biến thái của mình.
Nhưng tôi cũng biết anh ấy không phải là một kẻ xấu.
Mặc dù thường hay coi thường và chế giễu tôi vì không hiểu thế giới vận hành như thế nào, anh ấy luôn nói rằng [ Ôi trời, chẳng qua là với tình hình đó nên thằng này chả còn cách nào khác ngoài việc chìa tay ra giúp đỡ người hoạn nạn thôi.]
Paul hoàn toàn trái ngược với tôi, anh hoang dã và cực kỳ phong độ.
Không mất nhiều thời gian cho đến khi tôi yêu con người đó say đắm.
Nhưng xung quanh anh ấy lại có nhiều phụ nữ quyến rũ, và tôi lại là tín đồ của Milis.
Giáo lý của Milis nêu cao tinh thần [Chỉ được phép một vợ một chồng yêu nhau.] mà thôi.
Mặc dù tôi đã rời bỏ căn nhà đó, nhưng bản thân đã lớn lên với những lời dạy nghiêm khắc đó. Một thứ giáo lý được dạy trong trường như một lẽ thường tình. Do đó, nó đã được khắc ghi sâu trong trái tim tôi từ thưở nào.
Rồi vào một đêm tối muộn nọ, cuối cùng tôi đã phải nói ra thứ cảm xúc của mình.
‘’Nếu anh hứa rằng từ giờ về sau không ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào khác, thì tôi sẽ đồng ý ngủ với anh.’’
Paul đồng ý với một nụ cười trên môi.
Tôi biết gã ta đang nói dối.
Nhưng tôi vẫn nghĩ đó không phải là vấn đề.
Nếu bị lừa dối, tôi chỉ cần dứt bỏ con người này hoàn toàn là xong.
Nhưng tôi vẫn còn quá khờ dại. Quá bất cẩn. Quá ngây thơ.
Chỉ sau một lần đánh đêm, tôi đã có thai.
Trong khi bản thân không biết phải làm gì. Tôi thấy trong lòng bất an vô cùng.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn, đó là việc một kẻ lăng nhăng như Paul sẽ thực sự nhận trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Và thắng bè đã chính thức cất tiếng khóc chào đời.
Chúng tôi đặt tên nó là Rudeus Greyrat.
-----------Là Rudi hiện giờ.
★★★
Rudi đang ngồi bên cạnh nôi tâm sự thủ thỉ với hai đứa em gái nhỏ bé của mình.
Vẻ mặt của thằng bé trông rất nghiêm túc.
Một khuôn mặt gợi nhớ đến cái bóng của Paul. Thằng bé mím chặt môi, liên tục đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai đứa em kháu khỉnh.
‘’Oe----oe------!’’
Khoảnh khắc Norn cất tiếng, nét mặt của Rudi đanh lại.
Và rồi ngay lập tức
‘’Burururu.’’
Rudi thè lưỡi và làm vẻ mặt vô cùng tức cười.
‘’A----a---hé hé hé!’’
Norn cười thật tươi khi nhìn vào biểu cảm của anh trai mình.
Rudi gật đầu với nụ cười của Norn, hài lòng và trở lại với vẻ mặt nghiêm túc
‘’Ư…ư…., Oaoaoa….!’’
Lần này là Aisha òa khòc.
Và Rudi ngay lập tức đến bên dỗ dành con bé.
‘A bububu.’’
Thằng bé tự bóp mặt rồi làm vài điệu bộ dị hợm.
‘’Iyaa..Há hé hén hé….’’
Và Aisha cũng mỉm cười hạnh phúc.
Rudi nở một nụ cười giống như khi nó làm điều đó với Norn.
Rudi tiếp tục lặp lại những động tác đó.
‘’Hee…hee….hee..’’
Tôi khẽ cười khi nhìn thấy nụ cười của Rudi.
Đó là bởi vì Rudi không hay cười nhiều.
Thằng bé dường như luôn luôn không hài lòng với một cái gì đó. Bất chấp việc học ma thuật hay kiếm pháp, Rudi luôn làm điều gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Thắng bé thậm chí chưa bao giờ cười trước mặt cha mẹ mình.
Ngay cả khi mỉm cười, nó lại được thực hiện có chủ đích.
Thế mà giờ đây, Rudi đang mỉm cười hài lòng một cách vô thức ngay sau khi nhìn khuôn mặt bụ bẫm của mấy đứa nhỏ.
Tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ khi nhìn vào ánh mắt thằng bé.
Nó rất khác so với trước đây.
‘’Phù .....’’
Tôi thở dài khi hồi tưởng đến khoảng thời gian thằng bé còn ấu thơ.
Dù đã vui mừng khôn xiết khi thấy tài năng Ma Pháp của Rudi, nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu Rudi có coi thường cha mẹ mình, có thực sự yêu thương chúng ta hay không.
Bởi vì Rudi không thân thiết với tôi một chút nào cả.
‘’...... Nhưng đó không phải là sự thật.’’
Điều thay đổi suy nghĩ của tôi là vào thời điểm sự cố mang thai.
Lilia bụng mang dạ chửa và Paul đã thừa nhận rằng đó là giọt máu của hắn ta.
Lần đó tôi cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc
Bị Paul phản bội. Thậm chí còn bị Lilia lừa dối.
Đặc biệt là khi Paul đã thất hứa. Sự tức giận của tôi gần như đạt đến mức cực điểm. Nếu không thể kiềm chế dù chỉ một giây, tôi sẽ hét lên và ném thẳng Lilia ra ngoài nền tuyết giá lạnh, hoặc thậm chí có thể đã bỏ nhà ra đi.
Trước khi kết hôn, tôi tự nhủ thầm rằng một khi anh ấy lừa dối, tôi sẽ từ bỏ gia đình này.
Và rời khỏi tên khốn bội bạc đó.
Cảm xúc của tôi giờ đây đã chạm đáy, đến mức mà bản thân muốn một tay hủy hoại cả cái gia đình này.
Nhưng Rudi đã xua tan hoàn toàn suy nghĩ đó.
Thằng bé hành động như một đứa trẻ và giải quyết tình huống một cách gọn gàng.
Mặc dù những gì Rudues làm không được coi là đúng đắn.
Ngay cả khi bản thân hành động dựa trên bài phát biểu của Rudi, tôi vẫn không thể tha thứ cho Paul được.
Nhưng từ những lời nói đó, tôi có thể thấy sự chân thành bên trong thằng bé.
‘’Con không muốn nhìn thấy gia đình mình bị đổ vỡ đâu.’’
Khoảng khắc nghe những lời nói phát ra từ trái tim đấy, tôi đã hoàn toàn bừng tình.
Đứa trẻ này đang trân trọng gia đình theo những cách riêng của mình.
Khi nghĩ đến điều đó, cảm giác nghi ngờ về tình cảm thằng bé với gia đình này đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Và đồng thời, tôi cũng dễ dàng tha thứ cho Paul và Lilia.
Nếu Rudi không có ở đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ không như vậy.
‘’Ui trời trời, Norn-chan thật sự dễ thương quá đi à, Rồi em sẽ trở nên xinh đẹp như Mẹ của chúng ta vậy. Khi lớn thêm vài tuổi, chúng ta sẽ tắm cùng nhau nha =))’’
Rudi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Norn để dỗ dành con bé.
Rudi bình thường, người luôn nghiêm túc, đang chiều chuộng em gái của mình một cách vô thức như trẻ con vậy.
. Thực sự là——
(Quá thật là tuyệt vời .......)
Rudi thật tuyệt vời. Nhưng gần đây, thằng bé còn đáng tin cậy nữa.
Tôi đã có một khoảng thời gian mệt mỏi khi Norn và Aisha được sinh ra.
Hai bé quấy khóc ngày đêm, bú xong thì nôn thốc nôn tháo.
Khi rửa ráy cơ thể hai đứa ở bồn, chúng sẽ phóng uế trong đó.
Mặc dù Lilia nói rằng điều này là bình thường, rằng nó là lẽ dĩ nhiên, nhưng tôi vẫn không thể an giấc vào buổi tối, cơ thể đã hoàn toàn kiệt quệ rồi.
Và rồi Rudi xuất hiện và giúp đỡ rất nhiều việc.
Cách thằng bé làm rất điêu luyện.
Như thể đã từng thực hiện điều đó trước đây rồi vậy.
Không thể có chuyện thằng bé vẫn nhớ mình đã được chăm sóc như thế nào. Chắc Rudi đã chứng kiến Lilia làm rồi bắt chước theo.
Không hổ danh là Rudi nhỉ.
Mặc dù điều đó làm tôi có chút không hài lòng vì thằng bé còn làm điều đó tốt hơn cha mẹ mình, nhưng sự thật không thể chối cãi là việc này đã đỡ đần cho tôi rất là nhiều.
Tôi chưa từng nghe kể hoặc thấy bất kỳ đứa trẻ nào đáng tin cậy như Rudi, người có thể chăm sóc các em gái dù mới ở chừng này tuổi.
Nhìn Rudi, tôi nhớ đến anh trai mình ở Thánh Quốc Milis.
Anh ấy cũng nghiêm túc như Rudi. Học hành và tài năng, được cha khen ngợi là một ví dụ ‘’con nhà người ta’’ cho giới quý tộc, nhưng anh ấy quá lạnh lùng với gia đình và đối xử với em gái như không khí vậy.
Mặc dù ấn tượng anh như một quý tộc, nhưng tôi không thể yêu quý anh ấy như anh trai của mình được.
Nhưng Rudi có lẽ sẽ không như vậy.
Thậm chí Rudues còn lên kế hoạch sẵn rồi cơ. Thằng bé đã tuyên bố chắc nịch rằng [Mục tiêu của con là trở thành một người Onii-chan được em gái kính trọng].
Tôi nóng lòng muốn được xem Rudi, Norn và Aisha sẽ lớn lên như thế nào quá đi mất.
‘’U..ư…Oe oe…’’
Trong khi vẫn còn mải mê mơ mộng, thì Norn đã bắt đầu quấy khóc .
Cơ thể của Rudi run lên một chút, và ngay lập tức thè lưỡi với con bé.
‘’ÓE…..ÓE!!!’’
Nhưng Norn vẫn không ngừng rên rỉ.
Rudi chạm vào tã của con bé để kiểm tra xem Norn có tiểu ra hay chưa, rồi bế con bé lên kiểm tra có bị mầm ngứa hay gì không…. Nhưng con bé vẫn tiếp tục nức nở.
Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ hét lên để nhờ Lilia giúp đỡ. Nhưng sau khi chợt nhớ rằng Lilia đã đi ra ngoài để mua đồ. Tôi sẽ bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng Rudi thì không.
Sau khi ngoại trừ mọi phương án, thằng bé vỗ tay cái rụp rồi kêu tôi:
‘’Mẹ. Đã đến lúc cho em ấy ăn rồi đó ạ.’’
Sau khi được thằng bé nhắc nhở về vấn đề giờ giấc, tôi mới chợt tình giấc.
Nhìn Rudi chơi đùa với hai đứa em khiến thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa vậy.
‘’Được… Được rồi…’’
‘’Đây thưa mẹ, mẹ hãy ngồi ở đây đi ạ.’’
Tôi ngồi xuống ghế theo sự chỉ đạo của Rudi.
Tôi để lộ ngực của mình trong khi bế Norn đang khóc.
Đúng như dự đoán của Rudi, Norn đói và ngay lập tức bú lấy sữa mẹ. Và ngậm chặt ti một cách thích thú.
Mỗi lần tôi cho con ăn, cảm xúc mạnh mẽ của một người mẹ lại bắt đầu trỗi dậy.
‘’À rế…?’’
Đột nhiên, tôi nhận ra ánh mắt quái dị của Rudi.
Mỗi khi tôi cho con bé ăn, thằng bé luôn nhìn chằm chằm vào ngực tôi.
Và ánh mắt đó không giống như một đứa trẻ 7 tuổi chút nào, mà là một ánh mắt đầy sự dâm tà.
Nếu đặt Paul ra so sánh bây giờ, thì hẳn người ta sẽ thấy hai cha con giống nhau y sì đúc. Điều đó khiến tôi cảm thấy được an ủi, nhưng thằng bé đã như thế ở độ tuổi này, khiến bất giác trong lòng tôi cảm thấy không ổn cho tương lai Rudues. Liệu thằng bé sẽ trở thành Paul thứ hai? Khiến cho những người con gái phải đổ lệ?
‘’Nhìn gì vậy hở? Rudi~ Cũng muốn bú ti mẹ sao~’’
‘’Ể?’’
Tôi trêu chọc thằng bé chút chút, Rudi ngay lập tức xấu hổ rồi quay mặt đi hướng khác.
Sau đó, với khuôn mặt đỏ bừng, thằng bé cố gắng tìm một cái cớ để giải thích cho hành động của mình:
‘’ Không… Con đang nhìn Norn… thôi ạ.’’
‘’Hí hí hí….’’
Tôi không thể nhịn được cười khi thằng bé thể hiện một thái độ dễ thương như vậy.
‘’Thứ này giờ thuộc về Norn nha, đừng giành phần của con bé chứ. Hồi bé chả phải Rudi đã giữ nó suốt ngày rồi sao?’’
‘’Tất nhiên là con không giành với em rồi!!’’
Ngay cả khi nói vậy, vẻ mặt của thắng bé kiểu như đang cảm thấy hối hận với những lời mình vừa thốt ra vậy.
Đây là khuôn mặt hiếm khi được trông thấy. Càng làm tôi muốn trêu chọc thằng bé hơn.
‘’Nếu con muốn đến thế, thì đợi đến khi lấy vợ rồi hỏi xin thử cô ấy xem sao.’’
‘’Vâng, con sẽ hỏi thử ạ.’’
Ồ ồ. Tôi đã nghĩ rằng thằng bé sẽ tức giận và nổi khùng lên cơ, nhưng Rudi chỉ thản nhiên đáp lại trong khi quay mặt đi.
Chả lẽ thằng bé phát hiện ra mình đang bị trêu chọc ư?
Mặc dù hơi thất vọng nhưng điều này thể hiện đúng chất của Rudi rồi.
‘’Rudy không được ép buộc cô ấy đâu nhé.’’
‘’Con biết ạ.’’
Phản ứng nghiêm túc này khiến tôi cảm thấy hơi cô đơn.
‘’Ợ….’’
Norn ợ hơi sau khi ăn xong, và tôi đặt con bé trở lại nôi.
Tôi dùng khăn để lau ngực, và Rudi lại nhìn chằm chằm vào nó.
Ôi trời. Xem ra người làm vợ của đứa trẻ này rồi sẽ rất vất vả cho mà xem.
Ứng cử viên nặng ký nhất là Sylphy, nhưng đứa trẻ đó lại luôn răm rắp nghe lời thằng bé mới chết.
Có vẻ như ngay cả khi con bé không sẵn lòng, thì cũng chẳng dám từ chối đâu.
Không ổn chút nào….
Tôi sẽ nghiêm túc dạy cho Rudi một bài học khi ngày đó đến…
Với tư cách là một người mẹ.
Paul chỉ dạy thằng bé cách chinh phục các cô gái. Và tôi sẽ dạy thằng bé những điều sau đó.
‘’Ư…ư…’
Sau khi Norn cho ăn, con bé thể hiện một khuôn mặt hài lòng và nhanh chóng rên rỉ nhỏ nhẹ.
Chắc con bé buồn ngủ rồi.
‘’Uống nhiều hơn, và ngủ nhiều hơn. Nhanh chóng lớn lên con nhé.’’’
Tôi xoa đầu Norn khi thủ thỉ vào tai con bé.
‘Ư…Ư..Oaoa’’
Sau khi nghe thấy tiếng khóc của Aisha, Rudi ngay lập tức vứt cái ánh mắt ra khỏi ngực tôi rồi hướng về phía con bé.
Thằng bé làm điều tương tự với Aisha, bế con bé lên, kiểm tra tã và xác nhận rằng không có phát ban hoặc vết muỗi cắn...
Cuối cùng, thằng bé bế Aisha và nhìn tôi với một biểu cảm bối rối.
Rudi hiếm khi thể hiện một biểu cảm như vậy.
Dù trong lòng như nhảy cờ khi thấy các kiểu biểu cảm khác nhau của thằng bé, nhưng tôi không thực sự mong muốn nhìn biểu cảm khi Rudi buồn lòng.
‘’Chuyện gì vậy con?’’
‘’Dạ… À nô… Thưa Mẫu Thân-sama, sao hôm nay cô Lilia về muộn thế nhở…’’
‘’Đúng thật nhỉ…’’
Cô ấy thường trở lại vào thời gian này nếu có đi ra ngoài để mua đồ.
Có điều gì đó đã xảy ra chăng?
....... À Không. Có một nhóm thương nhân mới đến từ thành phố Roa.
Cô ấy nói rằng sẽ mua nhiều thứ hơn bình thường, vì vậy Lilia sẽ chi tiêu nhiều. sẽ dành nhiều thời gian hơn cho hôm nay.
‘’Thì… là chuyện về Aisha đó ạ…’’
‘’Hửm…?’’
‘’Con bé… có vẻ cũng đói..’’
‘’Mẹ hiểu rồi.’’
Cũng đúng thôi nhỉ, vì Aisha thường được cho ăn cùng lúc với Norn vào khung giờ này, nên hai đứa cảm thấy đói cùng một lúc là lẽ đương nhiên.
Thông thường, tôi sẽ cho Norn ăn trong khi Lilia cho Aisha ăn.
Tôi nhận thấy vẻ mặt khó xử của Rudi lúc này.
Rudi sử dụng biểu cảm đó và nói với vẻ lo lắng.
‘’Về chuyện đó ấy ạ, thưa Mẫu Thân-sama, con không chắc khi nào Lilia sẽ trở lại. Để Aisha đợi một chút cũng được thôi, nhưng nếu Aisha tiếp tục khóc, Norn cũng sẽ quấy khóc…. Nên là.....]
Tôi là một tín đồ Millis sùng đạo.
Và vì thế, tôi luôn cảm thấy bất mãn với Lilia và Paul, vù họ đã phá bỏ giới luật một vợ một chồng. Dù biết họ không phải là tín đồ của Milis, nhưng tôi không muốn bóp méo suy nghĩ của chính mình.
Rudi hẳn đã nhận thức được rõ điều đó. Nên thằng bé mới khó xử không biết mở lời thế nào.
Rudi sợ rằng lời nói của nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quan điểm của tôi.
Rằng liệu tôi sẽ gây hại quá đáng đến em gái thằng bé vì suy nghĩ này không.
Thằng bé chắc hẳn đang mang trong mình nỗi bất an như thế.
Với Rudi. Bất kể Norn, Aisha và tôi. Thằng bé đều coi là gia đình của mình.
Và ......, Vì mọi thứ đã thành ra như thế này, vậy nên tôi sẽ chấp nhận.
Nhưng, cái thứ cảm xúc này có thực sự đúng không như vậy không?
Liệu tôi có cảm thấy không vui khi cho Aisha ăn không?
Và nếu thấy biểu cảm chấn ghét đó, thằng bé sẽ nhìn tôi với ánh mắt phẫn nộ hay khinh thường?
‘’Ui trời ạ. Rudi cứ ấp a ấp úng gì vậy chứ? Mau đưa Aisha cho mẹ nào.''
Tôi xua đuổi nỗi sợ hãi của chính mình, sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để đáp lại Rudi.
‘’Được thật không ạ?’’
Rudi rón rén đưa Aisha cho tôi ẵm.
Tôi bế Aisha, và để con bé ngậm bên đầu ti còn lại.
Nếu Aisha không sẵn lòng, tôi có lẽ sẽ cảm thấy không vui. Nhưng Aisha không để tâm và mút từng ngụm lớn.
‘’..... Phù.’’
Tôi thở dài nhẹ nhõm, với một âm lượng mà Rudi không thể nghe thấy được.
Và cảm giác chán ghét không hề ập tới, thay vào đó là cảm xúc tương tự khi cho Norn ăn vậy.
Cảm giác ĐƯỢC LÀM MẸ.
Thật không thể tin được.
Tại sao tôi nghĩ rằng mình sẽ không sẵn sàng cho Aisha ăn vậy chứ?
Tại sao tôi nghĩ rằng bản thân sẽ không hạnh phúc khi cho con bé bú sữa?
Tại sao tôi nghĩ rằng tôi cần phải chịu đựng điều đó?
Câu trả lời thực ra rất đỗi đơn giản. Và trong thâm tâm tôi luôn biết rõ chứ.
Bởi vì tôi là MỘT NGƯỜI MẸ.
Cuối cùng, không có sự khác biệt. Một người theo giáo Milis hoặc một ai đó khác cả..
‘’Nhìn con bé uống ngon lành chưa nè…’’
‘’Bởi vì sữa của Mẹ rất ngon ạ.’’
‘’Khỏi phải nịnh.’’
Rudi dường như đang bày ra vẻ mặt nhẹ nhõm, nhìn Aisha uống sữa rất ngon lành.
Chắc hẳn thằng bé tin rằng nhiệm vụ của một người anh trai là luôn bảo vệ cho em gái mình.
Thật đáng ngưỡng mộ.
Việc thằng bé muốn trở thành một người anh trai được những đứa em gái tôn trọng không phải là một lời nói dối.
‘”Con đâu có nịnh, vì con vẫn còn nhờ mùi vị của nó mà.’’
‘’Rudi nói thật đó hả?’’
Tôi cười khúc khích, trong khi xoa đầu Aisha.
Một lúc sau, Aisha cũng uống xong, và rời khỏi bầu ngực tôi.
Tôi đặt con bé trở lại nôi, và bắt đầu say giấc nồng y hệt Norn vậy.
Rudi dùng một biểu hiện dịu dàng hơn bình thường để nhìn tôi và Aisha.
‘’Rudi.’’
‘’Vâng, mẹ muốn nói gì ạ?’’
‘’Mẹ có thể chạm vào Rudi được không?’’
‘’Mẹ không cần phải hỏi đâu ạ, cứ tùy thích lúc nào mẹ muốn!!’’
Rudi từ từ ngồi xuống bên cạnh và giơ đầu mình ra.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu thằng bé.
Rudi chưa bao giờ làm tôi lo lắng kể từ khi thằng bé chào đời, vì vậy tôi không thực sự cảm thấy được làm mẹ đến tận khi sinh Norn ra, nhưng gần đây thì hoàn toàn khác.
Tôi cảm thấy từ tận đáy lòng mình rằng MÌNH LÀ MẸ CỦA ĐỨA TRẺ NÀY.
[........]
Đột ngột cảm thấy một luồng hơi ấm phảng phất qua, tôi ngó quanh xem nó đến từ đầu
Nắng xuân đã hắt qua ô cửa sổ.
Cánh đồng lúa mì vàng óng trải dài bất tận bên ngoài như bức tranh sơn mài.
Một buổi chiều xuân nhẹ nhàng yên bình đến lạ.
Tôi cảm thấy thực sự mãn nguyện.
‘Hy vọng khoảng khắc này có thể kéo dài mãi mãi.’’
‘’Vâng ạ.’’
Rudi gật đầu đồng ý với tôi.
Thằng bé có cảm thấy bình yên trong thời gian này chứ?
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc thật sự không phải là khung cảnh yên ả ngoài khung cửa đó, mà là vì Rudi đã ở đây với tôi.
Nếu đó không phải là Rudi, một kẻ sùng đạo Milis như tôi sẽ phàn nàn về sự thật rằng: Bản thân đã trở thành vợ cả, và có lẽ sẽ rời khỏi ngôi nhà này với Norn từ lâu rồi, hay đổ lỗi cho Aisha và Lilia.
May mắn thay, nhờ có Rudi ở đây.
Nếu thằng bé không phải là một đứa trẻ thông minh và khôn khéo, Có lẽ thứ cảm xúc mà tôi đang cảm nhận được hiện tại sẽ rất đỗi kỳ lạ.
‘’Rudi.’’
‘’Dạ?’’
‘’Cảm ơn vì con là con của mẹ.’’
Rudi bày ra một vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó, thằng bé gãi đầu rồi tỏ ra e thẹn.
‘’Con mới là người phải cảm ơn vì mẹ đã sinh ra con trên cõi đời này.’’
Nhìn thấy hành động đáng yêu của Rudi, tôi không thể ngừng bật ra tiếng cười sâu thẳm từ trái tim mình.
Nhận xét (0)