Web Novel Mushoku tensei: Chương 261 - 31 tu.ổi
Bookmark

Web Novel Mushoku tensei: Chương 261 - 31 tu.ổi

Baca Web Novel Mushoku tensei: Chương 261 - 31 tu.ổi

Baca Komik Web Novel Mushoku tensei: Chương 261 - 31 tu.ổi bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku tensei: Chương 261 - 31 tu.ổi

Phần 1.

Tôi thức dậy.

Tôi cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ kì lạ.

Đó quả là một giấc mộng quá đỗi yên bình.

Sylphy và Roxy đều đã ở đó.

Mặc dù Eris không còn, nhưng một đứa trẻ trông giống Eris thì lại đứng ở ngay đó.

Đó quả thực là một giấc mơ thanh thản. Tôi nhớ được mọi thứ một cách rõ ràng đến từng chi tiết.

Đó là giấc mộng về cái chết của tôi.

Nó rõ ràng đến mức chỉ cần khi ấy nhắm đôi mắt của mình lại, thì tôi cảm tưởng bản thân sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

Nhưng cảm giác đó cũng không tệ cho lắm.

“Hửm.”

Khi phóng tầm mắt ra xung quanh, thì tôi thấy một cô bé với biểu cảm giật mình đang nắm lấy tay tôi.

Với mái tóc xanh dương. Một bím tóc tết sau đầu đã buộc gọc hết tóc của con bé lại.

Tay phải của con bé thì đang nắm lấy tay tôi còn tay trái thì đang giữ chiếc vòng.

Biểu cảm của con bé như thể một con ếch đứng trước một rắn săn mồi vậy.

“……….Xin lỗi ạ.”

Đột nhiên cô bé ấy xin lỗi rối rít.

Nếu bản thân làm gì sai, thì phải xin lỗi. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là kết quả của nền tảng giáo dục tốt hay không nữa.

“Con muốn thứ này ư?”

“……Dạ khum. Con bảo Onee-chan rằng có một cái biểu tượng thật sự rất đẹp được xăm ở mặt sau chiếc vòng tay của cha… nên là...”

“Ồ.”

Dĩ nhiên, là chả có cái biểu tượng hay gì đấy như thế cả.

Vì tôi đâu phải là người được chọn.

Và rồi khi nhìn kĩ hơn, tôi có thể thấy được thứ gì đó lấp ló phía sau cô bé.

Ở trên mặt bàn, tôi có thể thấy một cái bút.

Đó là thứ mà đã không tồn tại ở đây trước khi tôi nhắm mắt đi ngủ.

“Con định tự vẽ cái biểu tượng đó lên chiếc vòng à?”

“……Con xin lỗi.”

Con bé đang cố biến lời nói dối của mình thành sự thật bằng cách tự vẽ thêm biểu tượng đó vào ư?

Tôi nên khen hay mắng con bé bây giờ nhỉ?

Không, tôi nên mắng con bé ở đây thì hơn.

Với tư cách là một người cha, đây là nghĩa vụ của tôi trong việc dạy dỗ nó lên người.

“Lara này, nói dối là điều xấu đó. Hãy đi và xin lỗi Onee-chan của con đi.”

“Vâng ạ……”

Khi tôi gõ nhẹ vào đầu con bé, thì Lara rời khỏi phòng với một vẻ mặt chán nản.

Khi con bé mở cửa ra, thì tôi có thể thấy một cục bông trắng muốt.

Có vẻ như Leo đang canh chừng ở bên ngoài căn phòng.

Ngay khi tôi đeo lại chiếc vòng tay của mình lên, thì mắt tôi đột nhiên chú ý vào cây bút.

Rồi tôi tự vẽ biểu tượng của tộc Migurd lên mặt sau của chiếc vòng xong rồi rời khỏi giường.

“Hừ…đầu mình đau quá……lỡ uống quá chén mất rồi.”

Tôi đang trong tình trạng đau nhức nửa phần đầu bởi dư chấn từ bữa tiệc ngày hôm qua.

Phần 2.

Khoảng mười năm đã trôi qua kể từ trận chiến ở Vương Quốc Bihelril.

Giờ tôi đã gần 34 tuổi rồi.

Mười năm vừa rồi quả thực là bình yên.

Trong suốt khoảng thời gian đó, chả có bất kỳ một sự can thiệp nào bởi Hitogami cả.

Hắn ta đã thật sự dừng việc tung hoành của mình lại.

Những năm tháng ấy cứ thế trôi qua, và trong khoảng thời gian đó không hề nghe thấy từ ‘’Hitogami’’ thốt ra từ miệng bất kỳ một kẻ xa lạ nào.

Dĩ nhiên, bản thân tôi vẫn chưa hề mất cảnh giác.

Trong khi đang đề phòng trước bất kỳ đợt tấn công nào của gã, thì tôi vẫn tiếp tục chuẩn bị cho sự trở lại của Laplace như trước đây.

Do không còn bị Hitogami can thiệp, nên mọi thứ diễn ra khá là mượt mà êm xuôi.

Chúng tôi đã có thể kêu gọi thương lượng được với tất cả các quốc gia trong suốt vài năm diễn ra sau trận chiến.

Mặc dù có một số nơi thì không được ổn thoả cho lắm, nhưng đa phần các đất nước thì đã chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi rồi.

Vì vậy, bản thân đã có chút thời gian nỗ lực tập trung vào việc nghiên cứu và huấn luyện Vô Niệm Ma Pháp ở Vương Quốc Asura và Đại Học Ma Pháp.

Thêm nữa, chúng tôi cũng đã huấn luyện các nhà chức trách quân sự của các quốc gia khác nhau về các biện pháp đối phó nên được thực hiện để chống lại các chiến thuật mà Laplace sẽ bày ra.

Và chúng tôi đang che giấu cái tên {Rudeus} trong khi khiến cái tên {Thất Tinh Tĩnh Hương} trở nên nổi tiếng.

Tôi không rõ liệu giả thuyết mà Nanahoshi đang nói đến có đúng hay không.

Tuy nhiên, Nanahoshi có yêu cầu: {Nếu một người bạn tới từ thế giới cũ của chúng ta bị dịch chuyển tới đây, thì hãy làm điều gì đó để anh ta có thể tìm thấy tôi.} Để thành toàn cho nguyện vọng đó của cô ấy, nên giờ chúng tôi giờ đang lan truyền cái tên của cô ấy vang danh khắp toàn thế giới.

Mặc dù vẫn có một vài lời đồn vất vưởng không hay xung quanh, nhưng chúng tôi buộc phải chấp nhận nó, đó là điều khó có thể tránh khỏi.

Thứ cần được ưu tiên hiện tại đó là gia tăng danh tiếng của cô ấy, và nếu có ai đấy từ thế giới cũ đến đây, thì chắc hẳn người đó sẽ sớm liên hệ lại mà thôi.

Mấy ngày gần đây, chúng tôi đang nghiên cứu một loại dược phẩm hồi phục ma lực với mong muốn có thể gia tăng khả năng hồi phục ma lực của Orsted.

Mặc dù chúng tôi đã từng tạo ra được một bình thuốc nhưng vì vài lý do gì đấy, mà lượng ma lực của Orsted lại không hề hồi phục được.

Liệu đó có phải là vì sự khác biệt ‘’sức chứa’’ của ma lực giữa Nhân Tộc và Long Tộc, hay là vì lý do gì đó khác hay không.

Chúng tôi sẽ nghiên cứu vấn đề này thêm một chút nữa, nhưng có vẻ chuyện này sẽ chả đi tới đâu cả.

Ừm thì, bản thân bình thuốc ấy đã gây được một tiếng vang lớn trong giới các Mạo hiểm giả nên nó cũng không hoàn toàn là vô ích cho lắm.

Vẫn còn có rất nhiều thứ cần phải hoàn thành.

Vẫn còn vài nơi nữa để đi trước khi tôi có thể hoàn hoàn được nghỉ ngơi.

Những đứa trẻ nhà tôi thì đang dần trưởng thành.

Lucy thì đang 17 tuổi.

Lara thì sắp 14, Ars thì đã 13.

Còn Sieg thì sẽ lên 11 trong năm nay nhỉ?

Tất cả chúng đều đang lớn nhanh như thổi vậy.

Sau đó, gia đình tôi đón chào thêm hai thành viên nữa.

Với con cả Roxy là Lily Greyrat.

Còn con của Eris thì là Christina Greyrat.

Cả hai đứa đều là con gái.

Tổng là có sáu anh chị em.

Quả thực là một đại gia đình lớn nhỉ.

Nhưng tỉ lệ nữ đang cao hơn so với nam trong gia đình này. Có lẽ Dòng dõi nhà Greyrat là một gia đình mẫu hệ.

Khi Lucy lên 7, con bé đã bắt đầu tham gia vào cuộc họp gia đình, và đã quyết định lập nên một kế hoạch học tập mới.

Con bé đã tự mình nhập học vào Đại Học Ma Pháp. Sau khi tốt nghiệp và tổ chức lễ trưởng thành, thì con bé đã theo học Học viện Ma Pháp Asura trong ba năm.

Mặc dù tư tưởng của tôi là không ép buộc con cái, nhưng tôi nghĩ rằng cần phải hướng dẫn chúng theo hướng giáo dục của mình.

Đó là bởi lời yêu cầu tha thiết của Ariel muốn để con của tôi nhập học vào Học viện Ma Pháp của Vương Quốc Asura.

Tôi có một món nợ rất lớn với Ariel đấy.

‘Tôi muốn thông gia với gia đình cậu nên hãy để một trong những đứa con của tôi thành con dâu hay con rể nhà cậu đi nhé!”

Nếu cô ấy mà nói điều gì đó như vậy, thì tôi hiển nhiên sẽ khước từ rồi, nhưng tôi chả thể nói ‘không’ nếu cô ấy chỉ muốn được ghi danh các con tôi vào trong trường đó được.

Tôi muốn trả nợ của mình từng chút, từng chút một.

Tình cờ thay, Ariel lại sinh con ngay sau trận chiến tại Vương Quốc Biheiril.

Vì có thể bạn đời của cô ấy sẽ nắm quá nhiều quyền lực nên cô ấy đã không kết hôn.

Nhưng… cô ấy đã có khá nhiều tình nhân.

Ariel hiện có năm đứa con, trong khi đó bốn người cha của chúng thì không rõ danh tính, Luke tường thuật lại một vẻ mặt vô cùng xanh xao, bối rối.

Rồi một câu hỏi chợt hiện lên rằng rốt cục thì làm thế nào mà anh ta lại biết về danh tính một trong những người cha của chúng… nhưng nếu giờ tôi nghĩ về chuyện này, thì có lẽ người cha được đề cập đến có thể là Luke.

Có vẻ như đó là một phần của kế hoạch tiếp theo của cô Nữ Hoàng ấy, Ariel đang tính tới chuyện chọn một trong bốn đứa đó để kết hôn với con nhà tôi đây.

Tôi sẽ không đồng ý nếu cô ấy làm việc đó chỉ vì lý do chính trị, nhưng tôi sẽ cho phép điều đó nếu bọn trẻ tự nảy sinh tình cảm với nhau.

Tuy hiện giờ những đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhưng rồi cũng sẽ trưởng thành dần theo năm tháng thôi.

Thực ra, Lucy giờ đã trưởng thành nên có thể đánh giá mọi việc một cách khách quan. Con bé không phải chỉ lớn tuổi hơn mà không trưởng thành gì về mặt lí trí đâu, khác hoàn toàn với Rudeus này ở kiếp trước.

Thật lòng mà nói, đến cả tôi cũng không hiểu được về sự thay đổi này mà.

Cái khoảnh khắc mà ta nghĩ rằng vấn đề đã được sửa chữa, thì một vấn đề khác lại có thể xuất hiện.

Và rồi cái mà mình vừa sửa chữa sẽ lại trở nên hư hỏng dần đi.

Đó là cảm giác khi mà ta cứ tiếp tục già đi trong khi mãi chỉ nghĩ đi nghĩ lại về một thứ.

Chỉ có khuôn mặt của tôi là có thể thấy rằng đang già đi theo năm tháng.

Những ngày gần đây, khuôn mặt của tôi đã bắt đầu có những nếp nhăn.

Dù Sylphy thì nói ‘Nếp nhăn trên mặt là lẽ tự nhiên mà anh.’ Nhưng Sylphy trông vẫn khá trẻ so với tuổi của em ấy nên tôi có cảm thấy một chút ghen tỵ.

Sylphy cũng đang già đi. Nhưng mặc dù em ấy bằng tuổi tôi nhưng ngoại hình của em ấy thì lại thay đổi chậm hơn nhiều.

Vì em ấy bằng tuổi tôi, nên hẳn em cũng đã đến tuổi tam tuần rồi, nhưng cơ thể của em ấy thì trông vẫn trong khoảng đôi mươi vậy.

Làn da của Sylphy vẫn còn căng mịn, và kể cả đã hạ sinh hai đứa, thì vòng 3 của em ấy vẫn còn gợi cảm và quyến rũ lắm.

Đánh đêm với em ấy vẫn khoái như mọi khi.

Chỉ là tính cách của em ấy đã hoàn toàn trở thành một bà mẹ già rồi, vậy nên những lời mắng nhiếc của em cũng tăng dần theo tần suất.

Roxy thì chả thay đổi gì so với trước đây.

Kể cả ngoại hình lẫn tính cách của em vẫn không có chút đổi khác.

Nhưng khi tôi nói thế với em ấy, thì tôi lại bị mắng té tát, kể cả khi chúng chỉ là những lời mắng yêu.

Vẫn như mọi khi, em ấy vẫn như một người sư phụ đang chỉ bảo tận tình cho học trò của mình vậy, bất cứ khi nào tôi làm việc gì đấy xấu xa.

Mặc dù em ấy vẫn hơi vụng về như mọi khi, nhưng đó là những thăng trầm của cuộc sống. Con người ai mà chả mắc sai lầm.

Có lẽ Eris là người thay đổi nhiều nhất về mặt ngoại hình.

Cô ấy cũng đang già đi như tôi vậy.

Nhưng bởi kết quả của việc không bỏ qua bất cứ thời gian luyện tập nào, nên cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với tôi. Cơ thể của cổ hẳn ở đâu đó tầm tuổi quá 20 thì phải.

Mặc dù số lần làm chuyện đó có vẻ đã giảm xuống một chút sau khi sinh hai đứa con, nhưng thỉnh thoảng thì cô ấy vẫn tấn công tôi.

Trái ngược với Sylphy, tính cách của cô ấy không có thay đổi gì quá nhiều cả.

Tuy nhiên, Eris đang bắt đầu dạy kiếm thuật cho bọn trẻ, nên cảm giác như sự hung dữ của cô ấy đã giảm đi phần nào. Cô ấy đã trở nên kiên nhẫn hơn.

Mặc dù tôi vẫn bị cho ăn đấm nếu dám chạm vào mông hay ngực của cổ mà không có sự cho phép, ừm… chỉ ngoài trừ việc đấy ra thôi.

Lilia và Zenith cũng đã già đi trông thấy.

Mặc dù cả hai người họ đều vẫn tràn đầy sức sống nhưng bởi tình trạng chân mà Lilia mắc phải từ lâu, nên giờ bà ấy đang có những triệu chứng như đau lưng dưới và cứng vai nữa.

Mặc dù nó đã được chữa bởi ma pháp hồi phục, nhưng nó lại tái phát sau khoảng một năm.

Khả năng hồi phục hoàn toàn của bà ấy có vẻ khó khăn đây.

Những người khác cũng đang già đi kha khá.

Zanoba và Cliff đều đã trở thành những người đàn ông chững chạc rồi.

Cả hai người họ đều có một gia đình và công việc của riêng mình, và trông khá là bận bịu.

Và họ cũng giúp đỡ lẫn nhau mỗi khi gặp khó khăn nữa.

Aisha và Norn, cả hai em ấy đều đã kết hôn.

Còn chồng của hai đứa chúng thì….. có hơi phức tạp một tẹo.

Đối phương là.... à thôi, câu chuyện này tôi sẽ kể vào một dịp nào đó khác. Nhưng điều rõ ràng là, hai chàng trai đó đều đã nhận được sự đồng thuận của tôi rồi.

“………”

Cơ mà, 34 tuổi rồi hử…?

Tôi có một tình cảm gắn bó với độ tuổi này đấy. Vì đó là tuổi của tôi ở kiếp trước.

Phần 3.

Buổi chiều, tôi đến thăm một nơi ở ngoại ô thành phố.

Trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, có một nơi mà những bia đá hình vòng cung được đặt thành một hàng.

Đó là nghĩa trang.

‘’Buổi chiều tốt lành, cảm ơn rất nhiều vì đã làm việc chăm chỉ như mọi khi ạ.”

Tôi cảm tạ người gác mộ ở chỗ cổng vào với vài lời khách khí như mọi khi, rồi tiến vào trong nghĩa địa.

Cả cái nghĩa trang này nữa, cũng có thể thấy được nhiều ngôi mộ mới trong suốt mười năm qua.

Dù sinh linh này được chào đời thì cũng có kẻ khác phải chết đi, kể cả như thế, nhưng những bia mộ vẫn sừng sững ở nơi đó, chỉ có tăng lên không có giảm đi, là điểm đánh dấu cho nơi an nghỉ cuối cùng của những con người này.

Chà, không phải lúc nào cũng vậy. Tại các nghĩa trang khác, khi cả một dòng họ không còn ai sống sót nữa, thì bia mộ của họ sẽ bị phá dỡ, trừ mồ mả dành cho các nhà quý tộc ra.phần mộ của các quý tộc sẽ được để lại để tưởng nhớ những đóng góp công lao của họ khi còn sống.

Và giờ đây, Vương Quốc Ranoa và Thành phố Ma pháp Sharia đang xây dựng sức mạnh của mình một cách chậm rãi.

Thêm nữa, thì các gia đình quý tộc đều đang tăng dần lên, vì vậy nên những cái bia mộ đó cũng được tăng lên nữa.

Tôi ngồi trước một trong số những cái bia mộ được dựng lên nơi đây từ rất lâu về trước.

Cái tên Paul Greyrat được khắc lên chiếc bia mộ đó.

Tuổi của ngôi mộ này khá lâu đời rồi.

Với một vài dụng cụ lau dọn mà tôi đã mua theo mình, tôi liền sửa sang xung quanh và đánh bóng lại cho bia mộ.

Sau đó, tôi đưa rượu lên trước bia mộ và rồi đan hai tay của mình lại vào nhau.

Đã được một khoảng thời gian kể từ khi tôi tới đây.

Mặc dù tôi liên tục tới thăm bất cứ khi nào có cơ hội và nói về những điều tôi đã trải qua trong cuộc đời mình, nhưng rồi số lần tới viếng thăm lại ít dần đi.

Tuy vậy, ít nhất tôi vẫn đến thăm nơi này mỗi năm một lần với gia đình của mình…

Tôi tự hỏi liệu vấn đề ở đâu mà tôi đang ngày càng ít hành hương?

Thay vì tôi đến để gặp Paul để hàn thuyên tâm sự như trước đây, thì hiện giờ tôi lại cảm thấy đây giống như một ‘’nghĩa vụ’’ mà mình phải hoàn thành vậy.

Có vẻ như tôi đang dần thiếu đi sự biết ơn đối với cậu ấy.

“Cha à, mọi người vẫn khoẻ mạnh và đang sống tốt ạ.”

Điều đầu tiên mà tôi nói với cậu ấy là về tình hình hiện tại của những người khác.

“Con sẽ 34 nồi bánh chưng vào năm nay đấy ạ.”

34 tuổi.

Đó là tuổi mà con đã lìa đời ở thế giới cũ.

Suốt quãng thời gian mà hết chuyện nọ đến chuyện kia xảy ra, thì con đã chạm đến tuổi 34 từ lúc nào không hay.

Nhưng cảm giác này là sao nhỉ?

Cảm giác như cái quãng thời gian tới được cái tuổi 34 này nó lại dài hơn nhiều so với thế giới cũ.

Liệu đó là do con có quá rất nhiều thứ để làm hay không.

Hay là bởi có rất nhiều điều khác biệt diễn ra so với thế giới trước của con?

“Kể cả khi con chỉ vừa mới lên 34, thì con lại thấy một giấc mơ mà con chết ở tuổi 74 đó cha.”

Con tự vấn bản thân rằng liệu giấc mơ đó là gì.

Đó có phải chỉ là một cơn mơ không?

Hay đó là tương lai mà Hitogami đã cho con thấy?

Hitogami đã bị phong ấn.

Sau đó, con ra đi một cách thanh thản ...

Phải rồi, cái khoảnh khắc mà Lara cởi bỏ chiếc vòng tay của con ra, thì Hitogami có thể xâm nhập vào tâm trí rồi.

“Nếu chuyện đó mà là sự thật thì…”

Nếu Hitogami mà cho con nhìn thấy khung cảnh đó, thì hẳn đó là tưởng thưởng cho thành quả của sự chăm chỉ của con suốt thời gian qua.

Trong trận chiến tại Vương Quốc Biheiril, chúng con đã giành thắng lợi.

Có lẽ đó thật sự là trận chiến cuối cùng, và Hitogami đã mất hết phương án để thắng được Orsted.

Vì thế nên, hắn ta đã bỏ cuộc.

Bởi chẳng có sự can thiệp nào từ Hitogami trong suốt mười năm qua cả.

Không còn một dấu hiệu gì nữa.

Nhưng có lẽ hắn ta đang lặng lẽ hành động trong bóng tối.

Tuy vậy, quả đúng như Gisu và Badigadi đã nói, hắn không hề bức dây động rừng.

Đến cái mức mà con quên mất lý do mình lại cố gắng làm việc là gì.

“Vậy tức là con không cần phải làm việc chăm chỉ nữa ư?”

Nếu Hitogami mà đã thật sự bỏ cuộc.

Thì điều đó tức là công việc của con cũng đã đến hồi kết thúc.

Con làm cố gắng cần mẫn trong suốt một phần ba đời người rồi, nên sống thoải mái một chút thì cũng chả sao đâu ha?

Con có thể cố gắng tạo em bé ba ngày một lần với những người vợ của mình.

Con có thể dạy rất nhiều điều hay ý đẹp cho những đứa nhóc kháu khỉnh……

Cảm giác như thậm chí con có thể bắt đầu sống một cuộc sống về hưu rồi ấy chứ.

“Đùa thôi ạ.”

Con bật cười trước những suy nghĩ ngây ngô của chính mình.

Bởi vì nó thật ngu ngốc

Hitogami mà bỏ cuộc thì sao chứ?

Điều đó không có nghĩa là con được phép an nhàn.

Vì công việc cũng không quá khắc nghiệt đến mức vậy.

Con đang làm việc này vì lợi ích dẫn đến chiến thắng của Orsted, và cho trận chiến cuối cùng nữa.

Nó cũng khá vui đó cha.

Dĩ nhiên, có vài lần mà nó cũng đau thương và khó khăn nữa. Nhưng chừng đó không thể khiến con bỏ chạy.

Vì có những điều cần phải được hoàn thành, cũng có những thứ mà bản thân muốn làm và vẫn đang làm.

Có thể kế hoạch của Hitogami là khiến con nghĩ như vậy… để khiến con lỏng lẻo mất cảnh giác.

“Cha à, con sẽ làm việc chăm chỉ hơn từ giờ trở đi ạ.”

Con vẫn đang sống một cuộc sống trọn vẹn đó.

Như một giấc mơ vậy.

Một giấc mộng đẹp khi mà mà cuộc sống vẫn diễn ra theo đúng mục tiêu của mình.

“Hãy dõi theo tất cả chúng con ạ.”

--------------------------------------------------------------------

Tôi nói điều ấy như mọi lần và rồi chụp hay tay lại vào nhau.

“…….”

Tôi không biết nhiều về cõi của người chết.

Nhưng, nếu một thế giới như vậy thực sự tồn tại, thì Paul sẽ dõi theo tất cả chúng ta với nụ cười trên môi.

Nếu thế giới bên kia không tồn tại... thì lễ hành hương kiểu này thực sự không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng cũng ổn thôi.

Đây là chuyến viếng thăm mà.

Tôi sẽ lại làm việc chăm chỉ từ giờ trở đi. Việc thực hiện lời cam kết ấy trước bia mộ của Paul là rất quan trọng. Như một kiểu thúc đẩy tư tưởng vậy.

“Nhân tiện thì, cả Gisu nữa……”

Tôi đặt đồ cúng lên mộ của Gisu, mộ của gã cũng được đặt ở gần Paul.

Tôi đan hai tay của mình lần nữa.

Tôi không biết Gisu nghĩ gì… nhưng trông có vẻ như cậu ta không thực sự muốn hãm hại tôi.

“Gisu… nếu ngươi vẫn còn giữ mối hận với ta, thì ngươi cứ có thể nguyền rủa ta thỏa thích. Ít nhất, ngươi có thể làm điều đó trong 40 năm tới, trước khi ta đến nơi đó nhé.’’

Tôi không có ý định tôn vinh cái chết của Gisu, nhưng trong mười năm qua, những nỗi đau, sự thù ghét cũng dần phai mờ đi rồi.

Với dòng chảy của thời gian, thì thứ mà tôi nhớ tới chỉ còn là nụ cười của cậu ta mà thôi.

Nụ cười ranh mãnh và sự chế giễu của cậu ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.

Chúng tôi luôn cười phá lên khi cùng đùa giỡn với nhau.

Khi tôi nhớ lại điệu cười của cậu ta, thì tôi chả thể nghĩ được gì hơn ngoài việc khẳng định: ‘’Đó quả thực là một đoạn hồi ức đẹp.’’

Vì không có người thân thích nào của tôi chết bởi hành động của Gisu, nên tôi cũng không giữ thù oán gì với cậu ta cả.

Thậm chí tôi vẫn muốn tiếp tục hành hương đến mộ của Gisu như bây giờ nữa ấy chứ.

“Vậy thì… tôi sẽ trở lại sau. Lần tới, có thể là cả gia đình của tôi nữa đấy nhá, lính mới à.”

Trong khi nói điều đó, tôi liền đứng dậy.

Không có chuyện gì đặc biệt sẽ thay đổi chỉ vì tôi nhìn thấy một giấc mơ quá đỗi kì lạ đâu nhỉ?

Trong khi làm những gì có thể, bản thân sẽ tiếp tục tiến bước.

Với những suy nghĩ như vậy, tôi quay gót hướng về ngôi nhà thân thuộc đó, nơi mà gia đình vẫn đang chờ đợi bóng hình tôi trở về.

 

Biên dịch: Salmonz

 

Rekomendasi