Web Novel Mushoku tensei: Chương 260 - Giấc mơ cuối cùng
Baca Web Novel Mushoku tensei: Chương 260 - Giấc mơ cuối cùng
Baca Komik Web Novel Mushoku tensei: Chương 260 - Giấc mơ cuối cùng bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Web Novel Mushoku tensei: Chương 260 - Giấc mơ cuối cùng
Giấc mơ cuối cùng.
Phần 1.
Khi mở mắt, tôi nhận ra rằng bản thân đang ở trong một chiều không gian tràn ngập một màu trắng toát.
Là nơi quá đỗi quen thuộc.
Tôi có thể đếm được số lần tôi đã tới đây trên mười đầu ngón tay tuy vậy lần nào chỗ này vẫn chỉ giữ nguyên thứ sắc trắng mờ ảo đấy.
Rồi bất cứ khi nào tôi lạc trôi tới đây, thì ngoại hình lại thay đổi thành con người trước xưa cũ đó.
Với cái bụng trương phềnh ra và mấy ngón tay ục ịch.
Nhưng kì lạ thay, cái cảm khó chịu đó dường như đã tan biến.
Cảm giác khó chịu trào dâng từ trong trái tim mỗi lần tôi đến đây đã không còn nữa.
Vì tôi cảm thấy rằng bản thân đã rất thanh thản, việc bước chân đến đây chả còn quan trọng nữa rồi.
Tôi tự hỏi liệu có phải là chăng vì đã quá lâu rồi tôi chưa ghé thăm nơi này?
Hãy có lẽ…
“……Hử?”
Kì lạ thay.
Tại sao tôi đến được đây ...
Tôi không nhớ là đã bỏ cái vòng ra khỏi tay đâu mà nhỉ?
Vì có cần phải bỏ nó ra làm gì đâu.
Kể cả vậy đi nữa, thì rốt cuộc tại sao tôi lại ở nơi này vậy?
Hừ.
Tôi đã lỡ phạm phải một sai lầm mà bản thân không nhận thức được?
Tôi không thể nhớ được mình đã làm bất cứ chuyện gì trước khi tôi đi ngủ hôm nay cả.
Hoặc ..... có lẽ lũ trẻ đã tháo chiếc vòng ra .....
Tôi có cảm giác mình đang chứng kiến một điều gì đó đã không xảy ra trong một thời gian rất dài đằng đẵng rồi.
Có lẽ... khoảng 10 năm chăng... một khoảng thời gian tưởng chừng như khá dài vậy.
Dù không hiểu tại sao… nhưng có vẻ như ký ức của tôi lại đang dần mờ nhạt.
“Yâu.”
Dù ký ức thì mờ phai nhưng tầm nhìn của tôi thì vẫn rõ ràng.
Như thường lệ, trong không gian bao trùm một màu trắng này, có những kẻ đang đứng ở đó.
Một khối thạch khảm hình người.
Đó là Hitogami.
Nhưng tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hắn.
Tình trạng của Hitogami trông có hơi lạ một tẹo.
Cơ thể của hắn ta đang hoàn toàn thô ráp.
Trên hết, mỗi chi trong cơ thể của hắn đều bị nối chặt bởi một thứ gì đó như ma pháp trận vậy.
Và có vẻ như hắn ta đã bị trói chặt bởi những sợi xích mờ ảo.
Trông như một con trùm cuối trong game RPG vậy.
Kiểu chúng ta phải chặt bỏ cái chân phải của hắn ta hoặc không thì sự tái sinh của hắn sẽ rất rắc rối vậy.
“………”
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngươi đang chơi trò nhập vai thành một vị thiên thần sa ngã bị phong ấn à hay gì?
“Ta bị xử đẹp rồi.”
Bởi ai cơ?
“Ngươi thật sự muốn nghe về nó à?”
Còn ai sẽ nghe ngoài ta?
Còn ai ở đây ngoài ta cơ chứ?
Chỉ có hai chúng ta ở đây mà thôi.
“……Thử nhìn lại về phía sau ngươi xem.”
Khi được bảo thì tôi cũng quay người lại.
Có rất nhiều người đang đứng ở đó.
Họ đều đang đứng quay lưng về phía tôi.
Họ đều là những con người xa lạ đối với tôi.
Một người con trai và một người con gái xa lạ.
Một ma tộc và một nhân tộc mà tôi không quen biết.
Chắc tổng cộng là tám người.
Nhưng có một người mà tôi quen ở trong nhóm đó.
Đó là Orsted.
Hắn ta chả bao giờ thay đổi.
Nhưng có vài đặc điểm khác biệt trên người hắn.
Hắn ta không đội cái mũ bảo hộ màu đen nữa.
Hơn hết, trên mặt hắn ta có một vết sẹo rất lớn.
Vì cái vết sẹo đó, mà trông mặt hắn còn đáng sợ hơn cả bình thường.
Tuy nhiên, mọi người xung quanh lại đang mỉm cười trái ngược lại với hắn ta.
Dù Orsted vẫn đang mang khuôn mặt bực bội như mọi khi, nhưng cũng có thể thấy cả một chút biểu cảm hạnh phúc ở trên mặt gã.
Dù tôi không thể nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ nhưng tôi có thể biết rằng giữa họ đều có sự tin tưởng lẫn nhau.
Có một người đang nói chuyện đó là… một cậu bé.
Hình như là khoảng 17 đến 18 tuổi thì phải.
Với mái tóc ngắn, là một cậu trai ưa nhìn với một khuôn mặt giống như vận động viên vậy.
Đó đích thị là mặt của một Riajuu rồi.
(Ghi chú: Riajuu là cách mấy ông cháu Otaku ở Nhật gọi mấy người có lối sống lành mạnh.)
Gã trông giống người ở phương Đông thật.
Cậu ta có một nụ cười đẹp nở trên khuôn mặt đấy. Tôi tự hỏi liệu lời nguyền của Orsted có đang vô hiệu trước cậu ta hay không nữa.
Khi nhìn kỹ hơn, thì một người phụ nữ đứng dậy từ nhóm của họ.
Đứa trẻ đó, người mà đang ngồi xuống như thể tự giấu mình trong số họ, nên được gọi là một cô gái hơn là một người phụ nữ nhỉ.
Một cô gái với mái tóc xanh dương.
Gần cô, có một con sói màu trắng đang đứng cạnh cùng.
A, tôi cảm thấy như mình đã thấy cô bé đó ở đâu rồi thì phải.
Cô trông giống Roxy.
Nhưng lại không phải là Roxy.
Tôi cho là cô bé ấy thuộc tộc Migurd, nhưng tôi không thể nào nhầm ai đấy với Roxy được.
Vậy, rốt cuộc cô bé ấy là ai vậy?
Đừng bảo là……Lara ư?
Trong khi còn đang Suy nghĩ, thì cô ấy quay về phía tôi rồi vẫy vẫy tay của mình.
Không, chắc không phải là tôi.
Có thể cô bé ấy đang vẫy tay tới Hitogami ở phía sau tôi chẳng hạn.
Khi cô bé làm thế, thì người đàn ông phía sau bắt đầu nói chuyện với cổ.
Có lẽ người ấy đang hỏi là cô bé đang làm gì vậy.
Rồi cô bé trả lời điều gì đấy với người ấy rồi sau đó anh ta quay về phía này với một khuôn mặt ngạc nhiên.
Anh ấy cũng có một khuôn mặt của người phương Đông nữa.
Những người mà có khuôn mặt như vậy đều rất hiếm trong thế giới này.
Có lẽ anh ta là một người Nhật Bản nhỉ?
Có thể gã đang ở độ tuổi hai mươi… trông không giống như anh ta đang khoảng ba mươi cho lắm.
Rồi anh ta quay về phía này và gật đầu mau lẹ.
Tác phong của anh ta trông khá là giống Nhật, nên hẳn anh là người Nhật Bản rồi.
Có thể là thế.
Khi làm thế xong, thì tất cả họ giờ đều quay mặt về phía này.
Một số còn trẻ ..... một số đã già gần đất xa trời rồi.
Mới đầu tôi tưởng là chỉ có tám người, nhưng có vẻ như đó là một đám đông chật kín người phía sau làn sương, nên thật khó để nhìn thấy.
Chỉ có duy nhất một khuôn mặt thân quen là Orsted nhưng……
A, tôi tự hỏi liệu người đó liệu có phải Eris không ta?
Một chiến binh với mái tóc đỏ rực được thắt bím đang nhìn về phía này.
Nhưng cô ấy trông có hơi khác với Eris một chút……
Mỗi người trong số họ đều đang nhìn về phía này và cúi đầu cảm tạ.
Tôi tự hỏi liệu có phải là đang hướng về Hitogami hay không.
Không, cách cư xử của họ trông có hơi khác.
Nó khiến tôi phải tự hỏi.
Trong khi vẫn đang suy tư, thì họ bước lên ma pháp trận được làm bởi Lara và rồi biến mất đi đâu đó.
Tất cả họ, đột nhiên không còn dấu tích.
Chỉ còn lại ma pháp trận với ánh sáng xanh phát lên từ nó.
Và rồi, sau một khoảng thời gian, thì ma pháp trận cũng mất đi ánh sáng sau đó biến mất.
Mọi thứ đều đã biến mất đi.
“Tất cả chúng đều đã hợp lực để hãm hại ta. Chúng đã làm thế, sau khi đánh đập thô bạo ta, và rồi phong ấn cái thân này.
Vì nếu mà ta chết, thì cái Thế Giới cuối cùng là Nhân Giới có thể cũng sẽ bị huỷ diệt nốt, hay theo như chúng nói là vậy.”
Thế giới sẽ bị huỷ diệt ư?
“Chả biết nữa. Vì ta chả biết tí gì về sự huỷ diệt cả.”
Ta hiểu.
Hiển nhiên thôi mà.
Vì đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi họ chết đâu.
“Ngươi hài lòng chưa?”
Về cái gì?
“Đây, kết cục mà ngươi mong muốn đây này.
Ta sẽ tiếp tục sống ở đây đơn độc với tất cả sức mạnh của mình bị phong ấn lại.
Ta sẽ tiếp tục sống ở đây để thế giới có thể tiếp tục vận động trên bánh răng của nó.
Ta không còn có thể nhìn thấy thế giới được nữa. Ta thậm chí còn không thể nói chuyện được với bất cứ ai.
Sau chuyện này, ta sẽ chỉ còn có thể ngắm nhìn cái thế giới trắng muốt trống rỗng này, một khung cảnh với không bất kỳ ranh giới nào.”
Hừm… ta cũng không biết nữa. Liệu ta có thực sự hài lòng với kết quả này không... Vì mục đích của ta đâu phải là đưa ngươi tới tình trạng sống dở chết dở thế này.
Ta chỉ đơn giản là muốn được sống cuộc sống hạnh phúc êm ấm của mình với Sylphy, Roxy và Eris mà thôi.
Ta chỉ muốn được nhận lương từ một công việc, trở về nhà rồi ăn tối cùng gia đình, và khi đêm tới, ta sẽ tạo ra những đứa trẻ kháu khỉnh trong khi tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, cho đến khi thỏa mãn.
Một cuộc sống… ừm, một cuộc sống bình thường.
Ta chỉ muốn trở thành người hạnh phúc nhất trong cuộc sống giản đơn của ta mà thôi.
“Hạnh phúc của ngươi thì lại là sự bất hạnh của ta đấy.”
Vậy à.
Thế thì ta hài lòng rồi.
Vì trông ngươi bây giờ quả thực là bất hạnh thật đấy.
Nếu ngươi mà là nguyên nhân của mọi việc, thì ta nhất định sẽ rất vui luôn đó.
“Được rồi.. ờ ờ… không cần đáp trả lại câu hỏi này nữa đâu…. nó khá là đáng kinh tởm đấy.”
Dù tôi không thể hiểu được cảm xúc của Hitogami lúc này.
Nhưng giọng nói của hắn ta không hề tràn đầy sự thù hận.
Cảm giác như hắn ta chỉ đang bị bao trùm bởi nỗi buồn đau, gã đang vật lộn trong đau khổ.
Và sau đó Hitogami nói như thể hắn sắp bật khóc đến nơi vậy.
“Ta thật sự ghét ngươi.”
Ta hiểu, nhưng ngươi biết đấy, ta—
Đột nhiên ý thức của tôi bị cắt đứt.
Phần 2.
Khi tôi tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm trên giường.
Một cái giường khá lớn.
Nó to đến mức ba người nằm cũng cũng thoải mái, và cái giường của rất êm nữa.
Không ai nằm bên cạnh tôi cả.
Dù tôi có thể di chuyển được mắt và nghiêng được cổ đôi chút, nhưng cơ thể dường như không thể nhúc nhích được quá nhiều.
Cái chăn có vẻ hơi nặng thì phải.
Trong khi cố xoay cổ, phóng tầm nhìn của mình ra mọi thứ xung quanh.
Thì thấy một cô gái tóc đỏ đang ngồi bên cạnh mình.
Với đôi mắt xếch nghiêm nghị và một đường viền hàm chắc khoẻ.
Cô bé trông giống y hệt Eris.
Nhưng cô bé ấy lại có một kiểu tóc thắt bím, và nhỏ hơn so với Eris. Cả chiều cao lẫn ngực của nhỏ nữa.
Chắc cô bé đâu đó khoảng năm tuổi.
Khi mắt cô bé chạm tôi, thì cô bé làm rơi thứ đang cầm trên tay rồi nhảy dựng lên bất ngờ.
Cái ghế rơi xuống với một tiếng rầm, chút xíu nữa là chuẩn bị ngã xuống thì tôi nhanh chóng đỡ con bé, nhưng...
Làm sao mà tôi có thể giúp được cho cô bé mặc dù tôi còn chẳng di chuyển nổi cơ thể mình?
Đến cả tôi cũng không thể hiểu được.
Nhưng con bé nhanh chóng đặt cả hai tay xuống cân bằng khi đang ở giữa không trung, định hình lại tư thế chuẩn bị ngã, sau khi dùng chân chạm xuống sàn, thì con bé lập tức chạy biến ra khỏi phòng.
“Mama! Mama! Cụ cố dậy rồi này!”
Ngay khi cô bé chạy ra ngoài hô hoán ầm ĩ thì tôi nhìn thấy thứ mà này cô bé cầm trên tay.
Đó là chiếc vòng tay được khắc biểu tượng của Long Thần.
Lúc trước tôi không nhớ là bản thân đã cởi nó ra, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tưởng này thì rõ rồi. Khi tôi đang ngủ, thì cô bé đã tháo nó ra khỏi tay tôi.
Tôi loạng choạng di chuyển cánh tay rồi nhặt lấy chiếc vòng.
Nó nặng kinh khủng.
Không, nó không nặng, chỉ là tôi đã chẳng còn chút sức lực nào thôi.
Cánh tay của tôi đã trở nên ốm yếu tới mức nó còn không thể nhấc nổi cái vòng tay được nữa.
Và rồi, tôi bất giác nhìn thấy bản thân phản chiếu trong tấm gương.
Tôi có thể nhìn thấy hình dáng gầy yếu của một ông lão, với cơ thể đang nằm bất động trên giường, trông như lão ta có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy.
Với bộ râu trắng và mái tóc bạc phơ.
Cùng những nếp nhăn chằng chịt.
Hình bóng của cái chết ẩn hiện trên toàn bộ khuôn mặt của lão ta.
A, tôi nhớ ra rồi.
Giờ tôi đã 74 tuổi.
Nhưng mà, à thì…
Tôi không thể nhớ được gì hơn ngoài điều đó.
Có vẻ như ký ức của tôi cũng đã bị ảnh hưởng bởi tuổi già.
Có một căn phòng như thế này trong nhà của mình ư….
“Rudi!?”
Người bước chân vào trong phòng là một người phụ nữ có mái tóc trắng tinh.
Ngoại hình thì đâu đó khoảng 40 tuổi.
Cô ấy đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này rồi.
Khi mắt của cô ấy chạm tôi, thì cô nhanh chóng chạy tới rồi nắm lấy bàn tay nhăn nheo phía dưới chiếc chăn đó.
“Là… S-s-ylphy à?”
“Vâng… là em đây. Đúng rồi đó, Rudi à. Là Sylphiette đây.”
Sylphy nhẹ nhàng nói với tôi.
“Cô biết ta…. là ai không?”
“Vâng… Vâng, em biết chứ.”
“Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?”
“Không có gì cả đâu. Anh chỉ vừa ngủ một giấc mộng dài mà thôi.”
Tôi chỉ ngủ thôi à.
Ra vậy.
Tôi khá chắc là đã cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.
“N-n-hưng ta không thể di chuyển cơ thể của mình được.”
“Vâng, vâng… có vẻ là như vậy ạ…”
Sylphy không đáp lại câu hỏi của tôi.
Cô ấy chỉ vuốt ve bàn tay của tôi như để cảm thông vậy.
Ánh mắt đó như thể cô ấy đang đồng hành cùng một ông lão đến phút giây cuối cùng vậy…….
Nhưng, có lẽ là tôi……
Tôi đã trở nên già nua rồi ư?
Có phải đó là lý do mà tôi không có bất kì ký ức nào không?
Hử?
Mặc dù cái tuổi 74 thì nó chưa đến mức nhớ nhớ quên quên như vậy.
Nhưng, tôi thật sự đã 74 tuổi rồi cơ à?
Tại sao tôi lại già đến vậy cơ chứ?
Phải chăng tôi trở nên yếu ớt như này là bởi tôi đã ngủ đi quá lâu không…?
Rốt cuộc thì tôi đã nằm liệt trên giường bao lâu rồi vậy?
“T-ta sợ quá……”
“Sẽ ổn thôi anh. Vì em đang ở bên anh mà.”
Sylphy, người đang nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của tôi, thì giờ lại đang nắm chặt nó lại.
Nhờ thế mà nỗi sợ của tôi đã giảm xuống đi đôi chút.
Nhưng rồi, tôi lại sợ hãi.
Trong khi đang suy tư như vậy, thì tôi có thể thấy rất nhiều người đã bước vào trong phòng.
Một đứa nhóc với mái tóc đỏ, một đứa với mái tóc xanh, một đứa với mái tóc vàng.
Người trẻ, trung niên, người già đều đủ cả.
Họ đứng quanh chiếc giường mà tôi đang nằm trên đó.
Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của từng người họ đâu đó rồi thì phải.
“Nhìn này, Rudi. Mọi người đều ở đây rồi đó.”
“Ừm……”
Nhưng tôi tự hỏi tại sao.
Tôi không thể nhớ được tên của bất kì người nào.
A, có một người mà tôi nhận ra được này.
Người mà ở tận sau cùng, cô ấy đóng cánh cửa phía sau rồi chậm rãi đi về phía tôi.
Một cô gái với chiếc ngực nhỏ và mái tóc xanh dương.
“Roxy.”
“……Rudi.”
Cái khoảnh khắc mà cô ấy nhìn tôi, thì cô thể hiện một bộ mặt xúc động.
Nhưng rồi nhanh chóng đi tới phía đối diện với Sylphy.
Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve đầu của tôi.
“Rudi, cảm ơn rất nhiều vì những nỗ lực mà anh bỏ ra ạ.”
“Cảm ơn, Sự phụ…Roxy.”
Đột nhiên, cái từ “sư phụ” chợt hiện ra trong đầu.
Rồi hàng lệ tuôn trào ra khỏi đôi mắt của Roxy.
Mặc dù cô ấy đã vội vàng lau chúng rồi nở một nụ cười, thì miệng của cô cũng không thể cười một cách tự nhiên được. Kết quả, là một nụ cười gượng gạo.
Thế rồi, tôi đưa ra một câu hỏi.
“E-e-eris đâu? Cô ấy… không có ở đây ư?”
Tôi không thể nhìn thấy được dáng vẻ thường ngày của một người phụ nữ hay chạy tới phía tôi nhất.
“Rudi. Eris đã ra đi rồi, anh nhớ không?”
“Đi đâu cơ?”
“Cô ấy… đang đợi anh đó, Rudi à.”
À tôi hiểu rồi.
Ra là như vậy.
“Có phải t-… ta đã chăm sóc cho em ấy cho đến giây phút cuối cùng không?”
“Vâng. Phải rồi ạ. Anh đã khóc ròng suốt ba ngày liền nhưng rồi anh đã có thể vượt qua được nó đấy, Rudi.”
A, ký ức chợt ùa về khi tôi cố nhớ lại về khoảng khắc đó.
Eris vẫn đang rèn luyện sức khoẻ kể cả đã qua tuổi 70.
Rồi một ngày, sau buổi tập chạy và vung kiếm thường ngày của em ấy, thì em trở về nhà với cơ thể mệt mỏi rồi nằm sập xuống giường. Sau đó, em ấy đã không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi tôi nhận ra, thì em ấy đã ra đi vĩnh viễn rồi.
Nếu tôi mà nhận ra sớm hơn thì tôi đã có thể cứu được em ấy bằng ma pháp hồi phục. Nên ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều……
Nhưng tôi hiểu rồi.
Nếu tôi còn không thể nhớ được một chuyện quan trọng như thế.
Thì điều đó tức là cả tôi cũng không còn quá nhiều thời gian nữa……
“Xin lỗi. Mặc dù tất cả mọi người đều ở đây, nhưng ta lại chả thể biết được ai với ai cả.
“Vâng. Không sao đâu ạ. Để xem nào… ở đằng kia, chúng đều là cháu chắt của chúng ta đấy. Kia là con của Lucy, Roland. Đứa kế bên thì là—“
Sylphy bắt đầu kể cho tôi bằng việc chỉ tay tới từng người một.
Có vẻ như đa số những người ở đây đều là cháu hay chắt của tôi thì phải.
Vậy rốt cuộc tất cả những đứa con của tôi đi đâu rồi?
À, chúng đều ra ở riêng cả rồi.
Tất cả chúng giờ đều sinh sống riêng rẽ với chúng tôi.
“Và, đứa trẻ tóc đỏ kia, người mà giống y hệt Eris á, là cháu của Ars và là Chắt của Rudi, Ferris đó.”
Đứa trẻ tóc đỏ ấy trông có vẻ hơi không thoải mái.
Hẳn cô bé sợ rằng tôi sẽ phát cáu lên vì cô bé đã lấy chiếc vòng khỏi tay của tôi nhỉ.
Nhưng tôi cảm thấy như tôi đã thấy cô bé đó ở đâu thì phải.
À…
Đúng rồi, là ở trong giấc mơ của Hitogami.
Cô bé cũng đã ở đó cùng với nhiều người nữa.
Ừm, chuẩn rồi.
Quả thực, cô bé đã ở đó. Dù lúc đó cô bé đã trưởng thành lên rất nhiều nhưng nhất định đứa trẻ này cũng đã ở đó.
“Đ-đến gần…n...n… hơn đi.”
Khi tôi cố gượng cất lên từng tiếng, thì cô bé không còn lẩn trốn nữa mà xuất hiện và trông như cô bé đang sắp khóc vậy.
“Cô bé… là người đã cởi cái này ra à?”
Khi tôi chỉ ngón tay vào chiếc vòng tay, thì hàng lệ dần tuôn dài không ngớt trên đôi mắt của con bé.
Vì nghĩ rằng bản thân sẽ không thể trốn được khỏi trận mắng nhiếc, nên cô bé nghĩ rằng có lẽ sẽ thoát được bằng việc khóc lóc như vậy nhỉ.
“Cháu xin lỗi. Nhưng nó đẹp quá ạ.”
“Ta hiểu. Vậy thì ta sẽ đưa nó cho cháu nhé.”
Khi tôi nói thế, thì cô bé nhìn tôi với một khuôn mặt hoang mang.
“Được không ạ?”
“Đổi lại, thì cháu phải hứa với ta… không bao giờ được lấy đồ của người khác nữa, được chứ?”
“……Vâng ạ, cháu hứa.”
“Được rồi. Ngoan lắm.”
Tôi chậm rãi đưa tay ra rồi xoa đầu cô bé.
Có lẽ hẳn sau đó thì đứa nhóc ấy vẫn sẽ bị mắng thôi nhưng tôi đoán là ổn cả mà.
Vì cũng chả phải là trách nhiệm của tôi nếu con bé trở nên hư hỏng nhỉ.
“Mọi người trông khoẻ mạnh thật đấy.”
“Vâng. Tất cả chúng em vẫn đều khoẻ mạnh ạ.”
Tôi cảm thấy an tâm sau khi nghe được điều đó.
Vì nếu tôi mà có nhiều cháu và chắt như thế, thì tất cả chúng nên được sống khoẻ mạnh.
“Ta mừng lắm. Hẳn mọi người đã phải cố gắng lắm nhỉ……”
Khi tôi mất đi sức lực, thì cánh tay của tôi cũng trượt dần khỏi đầu của Ferris.
Rồi mọi người xung quanh trở nên ồn ào.
‘Không sao đâu mà.
Kể cả ta cũng sẽ không đột nhiên lăn đùng ra chết như vậy đâu.
Ta vẫn có thể sống như một ông lão liệt giường như này thêm một thời gian nữa mà.’
Khi tôi nghĩ như vậy, thì có ai đó đã bước vào trong phòng.
Đó là một người cao lớn.
Với mái tóc bạc cùng một cái nhìn bực bội.
“Rudeus.”
“……Orsted-sama.”
Cái khoảnh khắc mà ông ta bước vào phòng, thì bầu không khí xung quanh cũng chợt thay đổi.
Là căng thẳng?
Hay cảnh giác vậy?
Không, nó là điều gì đó nhẹ nhàng hơn.
Đó là an tâm và tin tưởng.
“Không đội nón lên như vậy có sao không ạ?”
“Ừm. Vì nếu ta đội nó lên, thì một trong số đám cháu của ngươi sẽ bắt đầu oà khóc đấy.”
Khi Orsted nói như vậy, thì mọi người xung quanh dần tràn ngập tiếng người.
Có một vài câu nói bật ra như ‘Cháu sẽ không khóc nữa đâu mà, thật là’ hay ‘Trước kia con từng là một đứa mít ướt lắm đó’ chẳng hạn.
“Vậy..y…y khuôn mặt bình thường của ngài đã không còn đáng sợ nữa rồi ư?”
“Không, lời nguyền không có thay đổi. Chỉ là nó không ảnh hưởng gì tới con và cháu của ngươi mà thôi.”
Mặt của Orsted giờ trông điềm đạm hơn nhiều so với lần đầu tôi thấy hắn.
Bộ mặt đáng sợ của sếp mặc dù vẫn vậy nhưng có thể nói là giờ đây nó trông thư giãn hơn rồi.
“Ồ phải rồi, O…-orsted…-sama.”
“Gì vậy?”
“Chỉ là… khi cái vòng tay bị tháo ra…. thì tôi thấy Hitogami trong giấc mơ của mình đấy ạ.”
“…Vậy ngươi thành một tông đồ rồi à?”
“Ừm thì, tôi cũng tự hỏi về điều đó. Có thể đó chỉ là một giấc mơ bình thường….. nhưng nếu tôi mà thành một tông đồ, thì ngài sẽ làm gì? Ngài sẽ lại giết tôi như mọi lần ấy à?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Vì ta không tha thứ cho bất cứ ai dám phản bội ta mà.”
Mặc dù Orsted nói vậy với một khuôn mặt nghiêm túc nhưng rồi tôi nhanh chóng hiểu rằng nó chỉ là một trò đùa.
Bởi vì mọi người bắt đầu cười phá lên, còn Orsted thì chả thể hiện một chút sát ý nào cả.
Mặc gì cảm giác như nói một điều gì đó như vậy trước một ông lão nằm liệt giường đang cận kề cái chết nghe không đúng cho lắm……hẳn họ đã coi nó là một trò đùa cợt rồi.
“Trong giấc mơ, Orsted-sama… đã giành chiến thắng trước Hitogami và kết quả là Hitogami đã bị phong ấn đấy.”
“Một giấc mơ đẹp đấy.”
“Vâng, nhất định là vậy rồi.”
Tôi tự hỏi liệu thứ tôi nhìn thấy lúc đó có phải là tương lai không.
Vì trông nó thật lắm, nhưng mà, những giấc mơ đều tập hợp bởi những điều trong thực tại mà.
“Hãy cố gắng để biến giấc mơ của tôi… trở thành sự thật nhé.”
Orsted gật đầu một cách nghiêm túc.
Quả đúng như dự đoán, sau khi nhìn cái bộ mặt của sếp mỗi ngày suốt 50 năm, thì giờ tôi có thể nắm chắc biểu cảm của ngài ấy trong lòng bàn tay luôn rồi.
“Cho đến nay ngươi đã làm được rất nhiều điều. Vì vậy giờ đây ngươi có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.”
“Haha…Vẫn quá sớm để tôi có thể nhắm mắt mà, ngài biết đấy.”
Tôi muốn tỉnh táo thêm một lúc nữa.
Tôi đang cảm thấy ổn.
Mặc dù tôi không thể di chuyển cơ thể mình quá nhiều, nhưng ánh nắng mặt trời khiến tôi cảm thấy thật ấm áp và dễ chịu.
“Tôi sẽ tỉnh táo thêm một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi…được chứ?”
Kể cả dù tôi nói là tỉnh táo, thì chả có vẻ gì giống như tôi có thể làm được gì đấy cho lắm.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa. Tôi muốn được nhìn khuôn mặt của tất cả mọi người đang đứng ở đây thêm một chút nữa.
Chỉ vậy thôi.
Nên để mà nói.
Tôi chỉ đang hơi lưỡng lự trong việc nói lời tiễn biệt.
Tôi chỉ muốn được thấy họ thêm một hoặc hai canh giờ nữa. Hoặc mười phút thôi cũng được.
Không phải là tôi có gì đó để nói với họ.
Tôi không còn điều gì để nói nữa.
Không còn gì để nuối tiếc nữa.
Nếu tôi có thể nán lại đây thêm một chút nữa, thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Đúng vậy.
“Chỉ một chút nữa thôi…”
Trong khi nghĩ vậy, thì mí mắt của tôi dần cụp xuống.
Hình bóng của họ dần trở nên phai mờ.
Rồi đến phút giây cuối, tôi nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ mà trông giống Eris.
Rồi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Roxy và Sylphy.
Rồi cuối cùng, đôi mắt của tôi nhắm lại.
Và mất đi sự tỉnh táo…
Nhận xét (0)