Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.2: Kết thúc trận chiến ( Phần 2 )
Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.2: Kết thúc trận chiến ( Phần 2 )
Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.2: Kết thúc trận chiến ( Phần 2 ) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.2: Kết thúc trận chiến ( Phần 2 )
Phần 3.
Tối ngày hôm đấy, Orsted và tôi đã cùng đi tới Thung Lũng Địa Long.
Chúng tôi đi xuống đáy thung lũng qua một con đường dải đầy rêu và nấm xanh.
Có một cái lỗ ẩn được che lấp cẩn thận trên bức tường.
Một cái lỗ có đường kính một mét được đặt ở vị trí hơi cong. Nếu từ ngoài nhìn qua bên trong, thì nó giống như một cái ngõ cụt vậy.
Tuy nhiên, nếu tiến vào mười mét nữa thì sẽ thấy một căn phòng lớn ở bên trong đó.
Ở đó, có một ma pháp trận đang toả sáng với một thanh kiếm được đặt làm lõi của nó.
Mặc dù tôi có nói rằng cái Vòng tròn ma Pháp khá lớn, nhưng diện tích lớn nhất cũng chỉ đến năm mét là cùng.
Có một người đàn ông đang nằm bên trong ma pháp trận ấy.
“Ồ, vậy ngươi đã tới nhỉ.”
Đó là Ma Vương Badigadi.
Cơ thể của ông ta đã bị tách ra thành năm mảnh, và mỗi một trong số chúng đều được phong ấn ở những nơi khác nhau dưới thung lũng.
Còn cơ thể chính của ông ta thì ở đây.
Phong ấn này sẽ không bao giờ có thể phá giải trừ khi bốn phong ấn còn lại bị phá huỷ trước.
Kết giới hoạt động bằng cách sử dụng năng lượng của cơ thể Badigadi, thứ được khuếch đại thêm với Thanh Vương Long Thần Kiếm và Đấu Thần Giáp làm chất xúc tác.
Nên nó có thể hoạt động gần như vĩnh viễn.
Cái Ma pháp Trận Phong ấn này được chính Perugius đáng kính làm ra.
Nó là một Ma pháp Trận Phong ấn Thần Cấp được tạo ra để phong ấn cả Quỷ Thần.
Nếu thứ bị phong ấn sẽ trở thành vật trung gian còn Ma Vật trở thành chất xúc tác đủ mạnh, thì chúng có thể tăng cường sức mạnh của kết giới.
Ngoài Đấu Thần Giáp ra, thì cả Vương Long Thần Kiếm cũng được dùng với phong ấn này làm chất xúc tác. Nó đủ mạnh để ngay cả Orsted cũng không thể thoát ra khỏi nó.
Cũng có thể sử dụng hai trang bị Thần Cấp làm một phần của phong ấn thì có hơi lãng phí.
Tuy nhiên, cả hai thứ chúng đều sẽ là những vú khí đáng sợ nếu rơi vào tay kẻ địch.
Vì kẻ thù đã chứng minh được điều ấy bằng cách sử dụng các Ma pháp trận dịch chuyển với toan tính riêng, nên nếu những thứ này được sử dụng ở đây thì cũng không hẳn là một ý kiến tệ.
Miễn là phong ấn vẫn tồn tại, thì không những Badigadi mà cả Đấu Thần Giáp lẫn Vương Long Thần Kiếm cũng sẽ bị phong ấn ở đây mãi mãi.
Nếu đến cả cái Ma Pháp Phong ấn khủng bố này còn bị phá giải thì sẽ chả thể làm gì hơn ngoài bó tay chịu thua cả.
Đó là kết luận mà tôi đã rút ra được.
Orsted đã yêu cầu Perugius dựng lên phong ấn trận này.
Ngài ấy đã cúi đầu và yêu cầu được mượn sức mạnh của ông ấy.
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Perugius sẽ giúp Long Thần, mặc dù mối quan hệ giữa hai người họ khá tệ.
Hơn nữa, trong tương lai Orsted sẽ phải giết Perugius.
Nên điều đó nghĩa là Orsted đã chọn con đường phản bội rồi nhỉ.
Vì tôi nợ cả Orsted và Perugius rất nhiều.
Nên cá nhân mà nói, nó là một cảm giác thật phức tạp. Tôi bối rối không biết nên đứng về phía ai nữa.
Nhưng tôi có thể hiểu được rằng Orsted đã chả còn lựa chọn nào khác ngoài con đường ấy.
Trên hết, nếu nó là điều mà Orsted đã quyết định, thì tôi cũng chả có tư cách gì để phàn nàn cả.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu ít nhất chúng ta biết một vài cách nào đấy để đến được vị trí của Hitogami mà không cần sử dụng tới Bí Bảo của Long tộc, nhưng rõ ràng kể cả khi Rudeus già có giành cả một đời người nghiên cứu cũng không thể tìm thấy được nó.
Vậy nên tôi cũng bất lực thôi. Có lẽ cũng không cần để tâm quá nhiều.
Đầu tiên hãy chú ý đến kẻ thù trước mắt đã.
“Tôi thật sự xin lỗi, thưa Bệ Hạ. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài hành động khiếm nhã này, đề phòng ngài lại trở thành tông đồ của Hitogami một lần nữa.”
“Nơi này khá là không thoải mái đấy. Ngươi có thể nới rộng cái thứ này thêm được không?”
Badigadi nói với tông giọng hào sảng trong khi đang nằm với tư thế ngạo nghễ của Đức Phật đang say ngủ.
Kể cả với ý kiến cá nhân của tôi về cái nhà tù này mà nói, thì đây quả thực là một Phong Ấn Trận chật hẹp và chẳng thoải mái tẹo nào.
Nhưng đó là cách duy nhất để ngăn chặn Badigadi.
Và tôi cũng không thể nào giết ông ta được.
‘Làm ơn đừng giết anh ấy’ – là lời khẩn cầu của Kishirika đã nói với tôi.
“Tôi thật lòng xin lỗi, đây là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được bây giờ rồi ạ.”
“Khà khà. Thế thì chẳng còn cách nào khác ha.”
Badigadi nói rồi cười phá lên MUAHAHA như thường lệ.
Ông ấy có hai cánh tay và cơ thể thì tương đối nhỏ hơn so với trước.
Đây hẳn là kết quả của phong ấn nhỉ.
“Vậy ngươi tới đây có việc gì? Đừng nói là, ngươi tới đây để uống rượu thưởng thức với ‘’dáng vẻ quyến rũ của bổn tọa’’ làm mồi nhắm đấy nhé?”
“Orsted-sama có vài điều muốn nói với ngài ạ.”
Tôi nói rồi đưa tay về phía của Orsted.
“Ma Vương Badigadi.”
“Buổi tối tốt lành, Long Thần-dono. Ngươi tới đây có việc gì vậy?”
“Phản bội Hitogami và theo ta đi.”
Badigadi trông đơ đơ khoảng vài giây ngắn ngủi.
Nhưng rồi cười một tràng như pháo rang.
“MUAHAHAHAHA!”
Điệu cười của Badigadi vang vọng khắp cả cái hang.
"Kẻ thù lớn nhất của Hitogami lại đang yêu cầu Ma Tộc Bất Tử bổn tọa đây về dưới trướng ư?’’
“Mặc dù ngươi là kẻ thù của ta. Nhưng đồng thời cũng là bằng hữu của Rudeus. Là gia đình của Sándor, Atofe. Đến cả Alexander cũng về phe bọn ta rồi, vậy ngươi có ý định cân nhắc vấn đề này không?”
“KHÔNG!”
Ông ta tuyên bố một cách chắc nịch.
“Nhưng tại sao vậy ạ? Đại Thúc Phụ đáng kính.”
(Đại Thúc Phụ-sama: 大叔父 (oooji): Ông chú (em trai của ông bà nội ngoại)
Alex, người đang đứng gần cồng vào, cũng không thể chịu nổi phải lên tiếng
“Đại Thúc thua rồi thì phải hiểu rõ chứ ? Vậy thì theo quy tắc của Ma Tộc Bất Tử thì—“
“Đừng có hiểu sai, Alex. Đó không phải là quy tắc của Ma Tộc Bất Tử. Đó chỉ là quy tắc của riêng Atofe mà thôi.”
“Vậy, thưa Đại Thúc Phụ đáng kính. Chẳng lẽ người đã thề nguyện trung thành với Hitogami rồi ư?”
“Sai rồi.”
Badigadi ngẩng người dậy và lắc đầu.
Sau đó, ông ngồi khoanh chân và khoanh tay lại vào nhau.
“Vốn dĩ bổn tọa không thích chiến đấu với bất cứ ai.
Thứ mà bổn tọa ưa thích là được tham gia những chuyến du hành, bật cười sảng khoái trong khi uống rượu, bị mắng nhiếc vào mặt bởi hôn thê, uống rượu với những người bạn, cười nói, hát hò vui vẻ, và ngắm nhìn những khuôn mặt say ngủ trong mãn nguyện của những con người mệt mỏi sau một ngày dài ấy.
Lần này bổn tọa đích thân ra trận chỉ vì Hitogami đã cầu xin bổn tọa trong khi cúi đầu mình.
Hắn ta thực sự muốn bổn tọa giết Rudeus Greyrat và Long Thần Orsted.
Ngươi có biết là nhờ ai mà cả bổn tọa và Kishirika đã có thể sống được đến tận thời đại này không?
Ân tình từ 4200 năm trước và bổn tọa chỉ đơn giản là muốn báo đáp hắn mà thôi.
Mặc dù bổn tọa đã chấp nhận, nhưng ‘chỉ một lần duy nhất’.”
“……..”
“Và giờ, thì ‘một lần duy nhất’ ấy đã kết thúc.
Ta sẽ không trở thành đồng minh của bất kì một ai từ giờ trở đi nữa.
Nếu phải chọn việc bị giam giữ ở đây hay phải tiếp tục chiến đấu. Thì ta sẽ chọn bị giam giữ ở đây.”
Nếu mọi chuyện là vậy, thì tôi nghĩ tốt hơn là để ông ấy ở lại đây.
Tất nhiên, trên cương vị là tông đồ của Hitogami và bản tính hồn nhiên dễ bị lừa dối của ông ta, thì tôi không thể vô tâm để ông ta một mình được.
Ừm……
“Vậy thì khi mà cuộc chiến giữa ngươi và Hitogami kết thúc, thì ngươi sẽ thả bổn tọa ra chứ?”
Badigadi với một nụ cười nở trên môi, hắn hỏi tôi như vậy.
“…Vâng.”
Tôi đáp lại sau khi nhìn thấy Orsted gật đầu.
Phải rồi.
Mặc dù đấy sẽ là điều bất khả thi với tuổi thọ của tôi, nhưng nếu Orsted mà thắng được Hitogami, thì việc giam ông ta chả còn ý nghĩa gì cả.
“Sau một trăm năm nữa.”
“Cũng không mất nhiều thời gian cho lắm, nên ta sẽ chỉ ngồi đợi ngoan ngoãn ở đây vậy.”
Badigadi nói xong rồi lại nằm xuống.
Orsted gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Cuộc nói chuyện đã kết thúc như vậy đấy.
Nhanh thật.
“Thưa Bệ Hạ……có thể bây giờ không phải là lúc để nói điều này, nhưng cảm ơn ngài vì những chuyện ở Đại Học Ma Pháp ạ.”
“Này, Rudeus, Dù bổn tọa không biết liệu đây có phải là lần cuối chúng ta gặp nhau không, nhưng chắc ta nên gửi lời chúc mừng tới nhà ngươi nhỉ.”
“Chúc mừng, gì cơ ạ?”
“Ta chúc mừng vì ngươi đã giành chiến thắng đấy.”
“Tôi tự hỏi liệu mình đã thật sự chiến thắng không nữa ạ…”
Đó là điều mà tôi đang lo lắng.
Vì sau cùng, thì Orsted đã quyết định sử dụng ma lực.
Một sai sót đã xảy ra ở ngay thời khắc cuối cùng.
Tuy nhiên, Badigadi lại không ám chỉ tới chuyện đó một chút nào.
“Ừm. Ngươi đã khiến Hitogami phải nếm mùi thất bại đấy.”
“Nếm mùi thất bại ấy ạ?”
“Ừm. Ngươi đã khiến Hitogami nhận ra rằng “Dù cố gắng thế nào, thì ta vẫn không thể giết kẻ này được.” Hitogami đã hoàn toàn mất đi ý chí tiếp tục. Để mà giải thích Hitogami trông như thế nào trong lần cuối bổn tọa thấy hắn thì khó lắm, nhưng dáng vẻ của hắn ta trông giống một kẻ thua cuộc. Nếu thế, thì ngươi định gọi là gì nếu nó không phải là chiến thắng của kẻ thù cơ chứ?”
“……Thật ạ?”
“Nếu ngươi không tin, thì cứ thử bỏ vòng tay ra rồi tự mình đi mà kiểm chứng.”
Khi bị chỉ vào tay bởi ông ấy, tôi vô thức giấu đi cánh tay đang đeo chiếc vòng ở trên đó.
“Tôi không có… nhu cầu ạ.”
“Bổn tọa hiểu rồi, tùy ngươi thôi.”
Dăm ba cái trò mèo đấy không hiệu quả với tôi đâu.
Tôi thậm chí còn chẳng muốn gặp Hitogami.
Tuy nhiên thì…
Quả thực, khi tôi nhìn thấy hắn ta ở dưới đáy thung lũng, trông hắn có vẻ bị dồn vào bước đường cùng rồi.
Nên nếu Hitogami cảm nhận được chút ít hương thơm nồng nàn của sự thất bại, thì cũng khiến tôi thỏa mãn rồi.
Nhưng tôi không tự tin trước lời khẳng định rằng hắn ta sẽ mất hết động lực và không làm bất kỳ thứ gì nữa.
“Trò chuyện xong chưa?” Orsted hỏi.
“Tôi không còn gì để nói nữa rồi ạ.”
“Ta hiểu. Vậy, hẹn gặp lại.”
Tôi quay đi và theo sau Orsted.
Lúc đó, Alex bước vào với một vẻ mặt không thể chịu đựng được.
“Thưa Đại Thúc Phụ đáng kính….. Con—“
“Alexsander. Nếu ngươi muốn trở thành một người hùng, thì hãy tìm kẻ xứng đáng làm đối thủ của mình. Vì cha của ngươi chưa bao giờ có thể tìm ra được ai đó như vậy. Nên nếu ngươi làm được điều đó, thì ngươi sẽ trở thành một người anh hùng mà vượt qua được cả cha của mình đấy.”
“………Con hiểu rồi ạ.”
Rồi Alex cũng quay người rời đi.
Đây hẳn là lời chia tay cuối cùng giữa tôi với Badigadi.
Sẽ thật tốt nếu tôi tự mình đến chơi một lần mỗi vài năm, nhưng nếu tôi vào nơi này quá thường xuyên, tôi sợ rằng sẽ có người phát hiện ra và phá vỡ phong ấn.
Vậy thì cái câu “rồi sẽ ổn thôi” sẽ không tới.
Không cần phải nói với người khác ở Đại Học Ma Pháp rằng Badigadi đang bị phong ấn ở đây làm gì.
Chỉ có duy nhất năm người biết về nơi này là tôi, Orsted, Alex, Ruijerd và Perugius.
Chỉ duy nhất năm người.
Tôi đã xắp xếp cho Ruijerd canh giữ từ lỗi vào ngôi làng này để không ai có thể đặt chân được tới thung lũng nữa.
Trên hết, số người có thể đi xuống rồi đi lên được khỏi thung lũng là rất ít.
Kể cả có 100 năm nữa, thì phong ấn cũng không thể bị phá vỡ bởi bất kì lý do nào.
Và, hơn nữa-------
“Rudeus, chặn lối vào.”
“Vâng.”
Tôi chặn cái lỗ nhỏ ấy lại bằng Thổ Ma Pháp.
Để không một ai sẽ có thể đào ra hay có thể tìm ra được nhà ngục này.
Đó là lời chia tay của tôi với ông ấy.
“Này Long Thần trẻ tuổi. Ta nguyện cầu cho lời nguyền của ngươi sẽ được hoá giải vào một ngày nào đó.”
Sau cùng, thì chỉ còn lại tiếng vọng yếu ớt đó từ Badigadi được vọng ra từ sâu trong hang động.
Phần 4.
Ngày hôm sau.
Khi mà mặt trời còn chưa ló rạng, thì tôi đã trở lại Sharia.
Điểm đến của tôi là văn phòng đang trong quá trình tái xây dựng.
Văn phòng giờ đây được xây mới ở ngay trên đống tàn dư còn sót lại.
Zanoba và những người còn lại của trụ sở lính đánh thuê đều ngủ túm tụm đằng kia sau một ngày dài vất vả phụ hồ ngang dọc.
Lần này, tôi cũng nợ cả Zanoba nữa.
Cậu ta là một người mà tôi sẽ muốn hình thành mối quan hệ ‘’cho và nhận’’ sâu sắc.
“Vậy, Rudeus. Ta cũng sẽ trông cậy vào ngươi từ giờ trở đi.”
Và cùng với cả Orsted nữa.
“Vâng.”
Tôi tiễn biệt với Orsted từ bên ngoài thành phố, rồi đi bộ trong làn sương mai đang bao trùm lấy mọi con ngõ hẻm.
Tôi đã có rất nhiều các món quà lưu niệm từ Vương Quốc Biheiril trong tay.
Đặc biệt, là một lượng lớn xì dầu.
Nếu tôi mà có được thứ xì dầu này, thì từ giờ trở đi, tôi sẽ có thể sống trọn vẹn cuộc đời của mình rồi.
Thành phố Sharia vẫn giống y như trước kia.
Mọi người ở đây vẫn chả thay đổi là mấy.
Nào là những người đang cày cấy trên ruộng đồng, nào là những mạo hiểm giả đang luyện tập trong khuôn viên quán trọ.
Những giảng viên của học viện và những pháp sư trong chiếc áo choàng thùng thình cũng nằm trong tầm nhìn của tôi.
Trong khi vượt qua tất cả và những chiếc xe trượt tuyết, tôi tiếp tục đi về phía khu dân cư.
Không hiểu sao tôi lại rất nhớ nhung bầu không khí này, dù mới rời khỏi nơi này được vài tháng. Khung cảnh thật là hoài niện.
Dù tôi đã đi bộ dọc trên con đường này gần như là mỗi ngày, nhưng tôi tự hỏi tại sao, mà một cảm giác rằng ‘tôi cuối cùng cũng được trở về nhà’ lại như đang muốn trào ra khỏi lồng ngực của mình.
Từ ngoài đường phố vẫn còn thoang thoảng sương sớm, tôi bước vào trong những con ngõ hẻm.
Nó hẹp tới mức thậm chí một cái xe ngựa cũng không thể đi qua được.
Con đường này là một lối nhỏ mà tôi đã thân quen từ lâu. Đó là một con đường tắt dẫn về ngôi nhà của tôi.
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, thì tôi có thể thấy được mái nhà thân thương ấy.
Beet*, con Ma Vật đang cuốn mình quanh cổng nhà, khi nhìn thấy tôi trở về liền mau chóng mở cửa ra.
(Những hạt giống Batilus mà Aisha nhận được từ Vương quốc Asura đã bị biến thành Ma Vật bởi sức mạnh Thổ ma Pháp do Rudeus tạo ra .)
Khu vườn và cũng như bếp ngoài phía đằng trước vẻ bị thiếu đi sự chăm sóc, trông hơi nhếch nhách.
Khi chú Armadillo* Jirou nhìn thấy tôi, nó liền tới rúc rúc vào người chủ nhân của mình.
(Armadillo*: Loài thú có mai, ma thú thuần hóa sống ở phía đông của lục địa Begarito được gia đình Rudeus mua về)
Khi tôi cúi xuống và xoa đầu nó, thì nó liền lộn ngửa ra và phô ra phần bụng của mình. Nó quả là một thú cưng đáng yêu.
Vào lúc đó, cánh cửa ra vào của căn nhà mở ra một cách lặng lẽ.
Và người đi ra khỏi đó là Thánh Thú Leo và Eris.
“Ồ rá, Rudeus. Mừng trở về.”
“Anh về rồi đây. Mọi người đâu rồi?”
“Họ vẫn bình an.”
“Ý anh không phải thế, họ đang làm gì vậy?”
“……Lilia và Sylphy đang chuẩn bị thức ăn. Roxy, những đứa nhóc, và Mẹ chồng thì vẫn đang ngủ. Còn tôi thì chuẩn bị để chạy bộ.”
“Anh hiểu rồi.”
Tôi lẩm bẩm rồi cầm lấy tay của Eris.
Rồi Eris nắm chặt lấy tay tôi như thể đáp lại hành động ấy.
Tôi tự hỏi liệu có phải cô ấy vừa hoàn thành bài tập vung kiếm hay không, vì nó có vẻ ấm lắm.
Khi tôi nhìn lên mặt của cô ấy, thì trông có hơi ửng đỏ.
“N- Nhìn gì vậy?”
“Eris. Hôm nay hãy nghỉ một ngày đi.”
“T-Tôi hiểu rồi.”
Em ấy nói “Tôi hiểu rồi.” như thể nói rằng em ấy đã hiểu được là chúng tôi chuẩn bị làm gì vậy.
Phải, đến giờ để bung lụa rồi.
“Leo, quả thật đáng tiếc, nhưng buổi đi dạo hôm nay bị huỷ bỏ rồi.”
“……Woof.”
Mặc dù mặt của Leo có hơi thất vọng, nhưng rồi nó liếm bàn tay kia của tôi rồi quay trở lại vào trong nhà.
Trong khi nắm tay Eris, thì tôi cũng đi vào trong nhà nữa.
Và rồi đi thẳng về phía nhà bếp.
Ở trong đó, Lilia và Sylphy đang sắp sếp bát đũa và nấu thức ăn.
“Anh về rồi đây.”
“A, mừng anh chờ về, Rudi.”
“Mừng người trở về, thưa chủ nhân.”
Những nụ cười thường ngày của Sylphy và Lilia nở ra trên khuôn mặt nhẹ nhõm.
“Lilia-san, cảm ơn rất nhiều vì cô đã chăm sóc cho căn nhà này ạ.”
“Không vấn đề gì. Tôi thật sự mừng vì người đã an toàn trở về đấy ạ, thưa chủ nhân.”
“Norn và Aisha vẫn sẽ ở đó thêm một thời gian nữa ạ.”
“Tôi đã hiểu rồi ạ.”
Sau khi cúi đầu với Lilia, tôi đi tới chỗ Sylphy.
“Sylphy này, hôm nay hãy nghỉ một ngày nhé.”
“Ể? Được ạ, cũng được thôi nhưng nghỉ một ngày để làm gì-……”
Người mà đang nghiêng đầu bối rồi là Sylphy.
Nhưng có vẻ như Lilia đã nhanh chóng nhận ra được vấn đề.
“Tôi hiểu rồi. Thưa bà chủ, hãy để tôi lo vụ nấu nướng cho ạ.”
“A… Giờ thì em hiểu rồi ạ.”
Trong khi bẽn lẽn mỉm cười, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của tôi đối diện với Eris.
Như là kết quả của việc nấu nướng và cọ rửa bát đĩa, tay của em ấy có hơi lạnh một tẹo.
“Lilia-san. Hãy ra ngoài ăn vào buổi trưa nhé.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Một nụ cưởi hiện ra như thể bà ấy đã thấu hiểu mọi chuyện.
Thật sự thì có hơi xấu hổ một tẹo.
Nhưng, tầm này thì chả quan trọng nữa rồi.
Trong khi cầm lấy hai tay của Sylphy và Eris, tôi đi vào trong phòng mấy đứa con của mình.
Khi tôi chậm rãi mở cửa ra, thì có thể thấy được bốn đứa nhóc đang say giấc nồng.
Lucy, Lara, Ars, Sieg.
Và như thể đang bảo vệ chúng, Leo đang nằm cuộn mình ở trước lối vào của căn phòng.
Dù ở giữa trận chiến, tôi đã lo lắng về mái ấm của mình không biết bao lần.
Nhưng trái ngược lại với sự lo lắng ấy, những đứa trẻ đều bình an. Có lẽ một cuộc chiến nào đó đã diễn ra khi tôi vắng mặt và Leo đã bảo vệ tất cả rồi nhỉ…….
Dù sao thì, sau khi xác nhận được tình trạng sức khoẻ của đám trẻ, tôi chậm rãi đóng cửa lại.
Tiếp tục từ đó, tôi xuống cầu thang và đi về phía phòng của Roxy. Tôi gõ cửa như một phần trong cách cư xử của mình vậy.
“……Tới đây.”
Vài giây sau, thì nhận lại được lời hồi đáp.
Khi cánh cửa mở ra, thì một Roxy đang ngái ngủ nhìn tôi.
Em ấy đang có mái tóc rối bời và có chút nước miếng vương lại ở trên môi của em ấy.
“A……Rudi à. Mừng anh trở về.”
“Anh về rồi đây, Roxy. Anh đang nghĩ đến việc nghỉ một ngày hôm nay, em thấy sao?”
Sau khi nhìn vu vơ, thì em ấy cũng đã hiểu được cái ý nghĩa của “ngày nghỉ” là gì.
Trong khi dùng ngón tay nghịch tóc mái, thì em ấy có hơi đỏ mặt.
“Em thì không phiền đâu, nhưng mà……”
Trong số hai người phụ nữ ở bên tay trái và tay phải của tôi, cô ấy nhìn về một trong số họ.
“Eris có ổn với việc đó không?”
Tôi nhìn Eris.
Với một cái nhìn hơi bối rối, mặt của cô ấy dần trở nên đỏ bừng.
“Anh định hỏi cô ấy ngay bây giờ này.”
Tôi đối mặt với Eris.
“Eris này, anh muốn đánh đêm với cả bốn người chúng ta như này, có được không?”
Khi tôi hỏi, thì Eris có vẻ như đã hiểu tôi đang định làm gì.
Mặt cô ấy dần trở nên đỏ hơn rồi em bĩu môi.
Nếu cô ấy không giữ lấy tôi như thế này, thì chắc cô sẽ tạo cái tư thế bình thường của mình.
“Nếu Rudeus đã muốn đến như vậy rồi, thì không còn cách nào khác ha……”
Xin lỗi Eris.
Anh muốn tự thưởng cho bản thân mình một chút ngày hôm nay.
Anh muốn được chào tam biệt với chú Rudeus ăn cỏ.
“Cảm ơn em.”
Tôi không nói điều này chỉ với Eris vì em ấy đã cho phép tôi.
Tôi nói điều này với cả ba người vì đã giúp đỡ tôi cho đến tận bây giờ.
Tôi thật lòng biết ơn vì đã không mất một ai sau khi trận chiến qua đi.
Gisu và Badigadi đã nói rằng đây là kết thúc.
Rằng Hitogami sẽ không còn can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
Nhưng dĩ nhiên, tôi không tin hoàn toàn vào những lời nói ấy.
Miễn là Hitogami còn sống, thì hắn vẫn sẽ là kẻ thù của tôi.
Nhưng hôm nay thì cứ nghỉ ngơi đi đã.
Để tôi có thể làm việc với năng lượng tràn trề hơn vào ngày mai, để một ngày có thể trôi qua êm đềm.
Để tôi có thể tiếp tục mỉm cười----
Đùa thôi.
Tôi chỉ muốn được SEG.
Vậy nên, từ hôm nay trở đi, con Rudeus ăn thịt sẽ trỗi dậy.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi tiến vào phòng ngủ, cùng với ba người con gái trong tay.
----------------------------------------------------------------------
(Salmonz-dono đôi lời nhắn nhủ: Quả kết chương chất lượng, không làm mất kỳ vọng đối với đọc giả nam nói chung và tôi khi hoàn thành xong cái arc này nói riêng.)
Nhận xét (0)