Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.1: Kết thúc trận chiến
Bookmark

Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.1: Kết thúc trận chiến

Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.1: Kết thúc trận chiến

Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.1: Kết thúc trận chiến bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 259.1: Kết thúc trận chiến

Kết thúc trận chiến. 

Phần 1.

Một tháng trôi qua sau sự kiện ấy.

Ngay lúc này, tôi đang ở gần lối ra tới khu rừng của Thung Lũng Địa Long.

Những ngôi nhà được xây dựng với một lối kiến trúc đơn giản đang dàn thành một hàng.

Tại một nơi thoáng đãng lưa thưa vài cành cây ngọn cỏ, thì lũ lượt nào là đàn ông, phụ nữ dảo bước xung quanh một cách thư thái.

Các tiều phu, công nhân, và thợ mộc thuộc Nhân tộc mà được thuê bởi Vương Quốc Biheiril và tộc Supard, đều là những con người đến từ Hội quán Đánh thuê Rudo cả.

“Onii-chan, phiền anh mở đường về phía đông của khu rừng một chút được không ạ?”

Có cả Aisha ở đó nữa.

Con bé đang đưa ra chỉ dẫn cho từng đội công tác một như thể nó sở hữu cả cái làng này vậy.

Rinia và Pursena thì đang tiếp nhận chỉ dẫn rồi truyền lệnh cho từng thành viên trong nhóm để điều phối họ.

Điều này làm người ta cảm thấy khó khăn trong việc phân biệt ai mới là đội trưởng thật đấy.

“Ô kê, được rồi.”

Tôi cũng tham gia cùng và hiện thì đang giúp tái kiến trúc cho ngôi làng Supard.

Tôi khai hoang khu rừng bằng ma pháp, làm nền móng cho những ngôi nhà bằng thổ ma pháp, và tạo ra một con đường dẫn tới ngôi làng của Thung Lũng Địa Long nữa.

Qủa thực có rất nhiều công việc cần phải làm.

Còn giờ thì câu hỏi là…

Tại sao Aisha và Hội quán Đánh thuê lại ở đây?

Tại sao lại không có một ai trừ Orsted và Alex tới ngôi làng vào lúc đó?

Chắc tôi phải giải thích những thắc mắc ấy rồi.

Mặc dù tôi nói rằng mình cần phải giải thích là vậy, nhưng tôi sẽ chỉ kết thúc chúng bằng vài từ ngắn ngủi thôi.

Đó đều là tại Aisha.

Bảo là “tại” thì sẽ khiến con bé trở thành thủ phạm cho một trò chơi khăm hay gì đấy mất, nên tôi sẽ thay thế từ đó bằng “nhờ” vậy.

Đó đều là nhờ có Aisha.

Khi mà Ma Pháp Trận Dịch Chuyển và Thạch Bản Liên Lạc dừng hoạt động – thì Aisha và Hội quán Đánh thuê Rudo đều bị rơi vào cơn hoang mang tột độ.

Việc đang ở một vùng đất xa xôi với các phương tiện liên lạc lẫn di chuyển đềi bị cắt đứt, sinh ra cảm giác lo lắng lẫn mất kiên nhẫn.

Tuy nhiên trong hoàn cảnh ấy, Aisha lại có thể bình tĩnh suy nghĩ.

Với một cái đầu lạnh, con bé cân nhắc nhiều thứ khác nhau, sau đó nghĩ ra một kế hoạch.

Nếu cuộc chiến mà đã chính thức khai màn tại một địa điểm chỉ định, thì những người đang ở vùng biên giới như họ, sẽ quá muộn để có thể đến được nơi cần tới, và những gì mà họ có thể làm được cũng sẽ rất ít.

Con bé cũng nghĩ ra một ý tưởng.

 

Ý tưởng rất đơn giản, đó là 'Nếu vòng tròn ma thuật dịch chuyển bị vỡ, thì chúng ta chỉ cần liên hệ với ai có thể sửa chữa nó là xong.'

Hay có thể nói, là khôi phục lại cơ sở hạ tầng.

Mặc dù, ngoài các Ma pháp trận Dịch chuyển ra, thì những ma pháp trận sơ cua mà Aisha mang theo, tương ứng với ma pháp trận của văn phòng đều đã bị phá huỷ.

Nếu tôi ở vị trí của Aisha, có lẽ tôi đã bỏ cuộc.

Vì tôi đã từng bỏ cuộc mà.

Tuy nhiên, Aisha thì không.

Bộ não thiên tài của con bé đã nhớ ra được vài bí thuật của một người nào đó.

Những bí thuật có khả năng nắm bắt hoàn toàn các hình dạng dịch chuyển bị hư hỏng của các ma pháp trận phía bên kia và các hình dạng tương ứng với những ma pháp trận đó, Nó là một kỹ thuật có khả năng vẽ lại các ma pháp trận và có thể dịch chuyển đến bất cứ nơi nào mà mình muốn.

Và thử đoán xem cái “Người đó” ấy là ai nào?

Chuẩn luôn, đó là {Giáp Long Vương} Perugius Dola.

Aisha đã tìm kiếm các Bia đá của Thất Đại Liệt Cường ở gần biên giới vương quốc, sau đó sử dụng tiếng còi triệu hồi của Arumanfi để hộ tống con bé đến Pháo Đài trên Không.

Lúc đầu, Perugius miễn cưỡng giúp đỡ vì anh ấy biết chúng tôi đang cố gắng giúp Ma Tộc.

Sau nhiều lần Aisha thuyết phục Perugius, cuối cùng ông ta cũng mềm lòng và tuyên bố rằng “Ta sẽ chỉ làm một lần duy nhất thôi đấy.” Aisha đã yêu cầu ông ấy tạo ra một ma pháp trận dịch chuyển ở vùng biên giới quốc gia nối liền với làng Supard.

Và sau đó mọi chuyện đã diễn ra như vậy đấy.

“Em có thể thuyết phục được cả Perugius ư?”

“Mặc dù ngài ấy có hơi lưỡng lự, nhưng đến khi Orsted yêu cầu một ân huệ từ ngài ấy, thì ngài đã nhanh chóng chấp nhận ạ.”

Sau đó, khi mà tôi còn đang ở giữa trận chiến, thì mọi người đã được dịch chuyển tới làng Supard.

Họ nhanh chóng tận dụng ma pháp trận dịch chuyển sau khi nghe về hoàn cảnh lúc đó, và thế là toàn bộ cư dân và những người còn lại đều được đưa về nơi trú ẩn tại một thành phố gần biên giới quốc gia… hoặc nó đã diễn ra kiểu kiểu vậy.

Nếu chúng tôi mà ưu tiên tạo ra một ma pháp trận dịch chuyển thông thường hơn là tạo ra một cái cho Roxy trở lại Sharia rồi triệu hồi Ma Đại Khải {Dạng 0}, thì mọi thứ sẽ trở nên công cốc…

Rồi bằng một cách tài tình mà sai lầm của Roxy đã được sửa chữa lại bởi Aisha.

Mặc dù không thể tránh khỏi việc Roxy cảm thấy tội lỗi nên sau đó đã khúm núm cuộn tròn người lại.

“Quanh đây à em?” Tôi hỏi con bé.

“Vâng, hãy dọn sạch chỗ này đi ạ. Vì tốt hơn là nên mở rộng khu vực ra thêm một chút, phải không ạ?”

“À à…ừm… Chắc là cần thiết… nhỉ?”

“Khi mà anh xong việc, thì báo lại cho em nhé. Em sẽ đưa đội Đánh thuê đến để mang hết đống gỗ đấy đi ạ.”

“Đã rõ!!”

Và sau đó, thì đã được một tháng kể từ lúc trận chiến diễn ra.

Có vẻ như là sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào rình rập nữa cả.

Vì vậy, tôi đã bảo Sylphy, Roxy và Zanoba quay trở về Sharia. Tôi cũng bảo cả Eris phải quay về dưới tư cách là hộ vệ cho họ nữa.

Thật không may, vòng tròn ma pháp dịch chuyển được sử dụng để triệu hồi {Dạng 0} và cái được Aisha sử dụng để di tản đều đã bị hư hại trong cuộc chiến của Orsted và Alex. Nhưng không có vấn đề gì, chúng tôi đã yêu cầu Perugius trợ giúp một lần nữa để khắc phục sự cố.

Tôi đã nhờ họ tái xây dựng lại văn phòng, khôi phục các ma pháp trận dịch chuyển và các thạch bản liên lạc, và vài việc linh tinh khác nữa.

Có vẻ như đã không có gì xảy ra ở Sharia.

Cô lễ tân Tiểu Tinh Linh-chan thì vẫn ổn cả.

Chỉ có thiệt hại duy nhất là các vũ khí và bộ giáp, cùng với tập tài liệu mà Orsted đã viết mỗi ngày đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Những người tị nạn thuộc tộc Supard đã di chuyển từ biên giới quốc gia tới Nhị Thành Irel, và sau đó trở lại làng Supard bằng cách sử dụng ma pháp trận dịch chuyển đã được kết nối lại.

Sau đó, họ đã được chính thức chào đón bởi Vương Quốc Bihelril.

Vương Quốc Bihelril sẽ chấp nhận tộc Supard với tư cách là công dân bình đẳng.

Vương đô chẳng thể nói không sau khi đã mất đi cả Tam Thành lẫn Quỷ Thần cả.

Họ đã thêm một điều kiện để chấp nhận người dân Supard là công dân chính thức: Đó là ít nhất 3 người từ bộ tộc Supard phải được chọn để cống hiến cho Vương Quốc. Nó cũng diễn ra giống như với Quỷ Tộc vậy.

Lúc này, việc chọn ra ba người đã được hoàn tất, và chúng tôi hiện đang bắt đầu tái kiến trúc lại ngôi làng Supard kia.

Nếu việc tái cấu trúc diễn ra với không bất kỳ trở ngại nào, thì các cư dân tộc Supard sẽ có thể được sống trong khu đô thị của Vương Quốc Biheiril.

Chúng tôi đã đánh bại tất cả các tông đồ, và đã đưa Vương Quốc Biheiril, Quỷ tộc và tộc Supard trở thành đồng minh của mình.

Chúng tôi là những người chiến thắng.

Nhưng, liệu chúng tôi đã chiến thắng tuyệt đối chưa?

“Rudeus-dono.”

“Sándor-san.”

Trong khi tôi đang suy tư, thì việc đốn những cái cây rừng vẫn được tiếp tục triển khai. Với tâm hồn cuốn theo mây và gió, không chú ý tới mọi thứ xung quanh, thì Sándor đang đứng đằng sau tôi từ lúc nào.

Không chỉ có Sándor.

Mà cả Ghyslaine, Isolte, và Doga cũng ở đó nữa.

Sándor trở lại sau khoảng mười ngày kể từ lúc trận chiến kết thúc.

Ông ấy bị đấm bay xuống biển bởi Đấu Thần và rồi trôi dạt tới bờ biển của Quỷ Đảo, nơi mà ông đã ở lại ít lâu để hồi sức.

Hay tôi nên nói rằng tôi ngưỡng mộ đến nhường nào khi ông ấy có thể sống sót trở lại sau khi bị chiến nhau với cả Đấu Thần nhỉ?

“Cảm ơn vì nỗ lực của ông. Chuyện gì vậy ạ?”

“Không hẳn là có chuyện gì. Chỉ là, bọn ta đang nghĩ là đã đến lúc để quay trở về Vương Quốc Asura. Vậy nên bọn ta đến để nói lời chào tạm biệt.”

“………À.”

Công việc của Sándor và những người còn lại đã kết thúc.

Vì họ đều là các thuộc hạ mạnh mẽ nhất của Ariel mà.

Nếu không còn cần phải chiến đấu nữa, thì họ chỉ có thể trở về thôi.

“Sándor-san. Cảm ơn ông rất nhiều. Nếu không có ông, thì tất cả những gì chúng ta có được hiện giờ là điều không thể.”

“Nếu mà cậu cảm thấy biết ơn ấy, thì hãy gửi lời đó tới Bệ Hạ Ariel.”

“Dĩ nhiên rồi. Phiền ông hãy gửi lời nhắn tới Bệ Hạ rằng nếu từ giờ trở đi mà có chuyện gì xảy ra, thì Bệ Hạ hãy liên hệ với tôi. Rồi tôi sẽ sẵn sàng tham gia ứng chiến ngay lập tức.’’

“Ta hiểu rồi.”

Sándor, Doga, Ghyslaine, và Isolte.

Mỗi người trong số họ đều mạnh ở cấp Vương trở lên.

Tôi không thể cảm thấy biết ơn hơn khi được cô ấy cho mượn những con nguời mạnh mẽ đến nhường này.

“Cả Ghyslaine nữa, cảm ơn rất nhiều ạ.”

“Không cần phải cảm ơn…nhưng mà, ta đang nghĩ đến việc tảo mộ vào lần tới.’’

“Tôi hiểu rồi. Bao giờ cô đến Sharia thì hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi.”

Ghyslaine chỉ nói có vài từ ngắn ngủi như vậy thôi.

“Cả Doga nữa, cảm ơn anh. Khi mà tôi bị rơi xuống dưới thung lũng, nếu anh mà không ở đó thì tôi hẳn đã chết từ lâu rồi.”

“Um.”

“Nếu anh gặp bất kì rắc rối nào, thì hãy bày tỏ. Tôi muốn được báo đáp ân tình này.”

“Um!”

Dù Doga chỉ nói “Um” là vậy, nhưng trông anh ta có vẻ hơi cô đơn.

“Cả Isolte nữa, cảm ơn cô rất nhiều. Nếu cô mà không đến vào lúc đó, chắc tôi đã phải bỏ mạng rồi.”

“Không, bản thân tôi cũng học được nhiều thứ mà. Nên là tôi mới phải cảm ơn anh rất nhiều mới đúng.”

Sau khi cúi đầu một cách duyên dáng, thì cô ấy mỉm cười.

Vẫn như trước nhỉ, quả là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tôi tự hỏi là bọn đực rựa của Vương Quốc Asura đang nghĩ cái khỉ gì mà lại để đoá hồng này trỏng trơ như vậy.

“Phiền ông hãy gửi lời cảm ơn chân thành của tôi tới đội ngũ bác sĩ nữa ạ.”

“Vâng, vậy… chúng tôi đi nhé.”

Sándor cúi đầu một cái rồi quay lưng bước đi.

Nhưng sau khi nhìn bóng lưng của ông ấy, tôi chợt nhớ lại điều gì đó mà tôi đã hoàn toàn quên mất nên đã gọi lại ông ấy.

“À nô…quả thật đáng tiếc trước những gì đã xảy ra với Atofe-sama ạ.”

Sándor đúng là đã sống sót trở về.

Nhưng chỉ có mình ông ấy là đã quay trở lại thôi.

Còn Atofe thì vẫn đang mất tích.

Nếu mụ ta mà bị cuốn trôi đi bởi biển xanh thì hẳn là mụ sẽ không thể bị tìm thấy trong khoảng vài năm nữa đấy.

Cả Moore cũng vậy.

“……Không cần phải lo cho Mẹ tôi đâu. Một ngày nào đó, bà ấy chắc chắn sẽ xuất hiện trở lại, ở một nơi nào đó. Tôi nghĩ điều đáng tiếc nhất… đó là cái chết của Quỷ Thần.”

“Phải……rồi.”

Cái chết của Quỷ Thần đã được xác nhận.

Ông ấy đã có một trận đấu ác liệt với Đấu Thần.

Nhưng vì ông không phải là một Ma Giới Bất Tử Tộc. Nên ông ấy đã dùng hết sức mạnh của mình cho đến giây phút cuối cùng và đã hi sinh.

Kể cả cuối cùng thì tôi cũng kết giao được với cả ông ấy, vậy mà…

“Nếu cứ đắm chìm mãi trong nỗi buồn về người đã khuất thì không phải chuyện tốt lành gì.” Sándor nói.

“Quả thực. Phải nhìn về phía tương lai tươi sáng thì tốt hơn ạ.”

Tôi đã hứa với Malta.

Rằng nếu ông ta có ra đi thì tôi sẽ bảo vệ cho những cư dân Quỷ Tộc còn sống sót.

Giờ đây, không còn một ai có thể đe doạ được tới Quỷ Tộc nữa, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng muốn được bảo vệ cho họ kể cả có hứa hay là không.

“Vậy, tạm biệt nhé.”

"Vâng. Cảm ơn rất nhiều vì tất cả."

 “À, phải rồi……Hãy chăm sóc cho Alex nhé.”

“……Vâng ạ.”

Sándor vừa nói dứt lời thì rời đi.

Và rồi Cliff cùng với Elinalize cũng đi tới chỗ của tôi như thể đang thay thế những người vừa rồi vậy.

“Rudeus.”

“Cliff-senpai.”

“Họ cũng quay về rồi à.”

“Vâng, anh cũng chuẩn bị rời đi phải không, Cliff-senpai?”

“Ừm. Việc tái định cư đã kết thúc rồi……cuối cùng thì, tôi vẫn không thể nào tìm ra được căn nguyên của Dịch Bệnh, nhưng đã được một tháng rồi và mọi người đều đang sống và hoạt động ổn thoả……Nên anh quyết định trở về từ bây giờ luôn.”

Tôi cũng mang ơn với cả Cliff nữa.

Nếu không có anh ấy, thì căn bệnh sẽ không thể nào được chữa trị.

Cũng có thể là do căn bệnh đến từ hành động của Minh Vương nữa.

“Cliff-senpai. Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu anh không tới, thì chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ……”

“Không đáng kể đâu, dù tôi không có mặt thì cậu cũng sẽ làm được gì đấy thôi, vì cậu là vậy mà. Nếu căn bệnh mà tái phát, thì hãy liên lạc cho tôi nhé.”

“Vâng……Em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của anh, làm sao để em có thể báo đáp ân tình đây?’’

“Cái lí do mà tôi có thể làm việc chăm chỉ tại Milis là vì nhờ có gia đình cậu chăm sóc Lize và Clive giúp chúng tôi. Nên ta đều hoà nhau cả mà.”

Tôi cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng.

“Vậy thì, gặp lại anh sau nhé. Em sẽ tới thăm gia đình của anh trên đường trở về, nên anh có muốn để lại lời nhắn nào không?”

“Nói với họ là tôi sẽ trở về sớm thôi.”

“Đã rõ ạ.”

Cliff dứt lời rồi rời đi.

Rồi đến lúc cuối, thì Elinalize nháy mắt với tôi. Bởi tôi đã gây ra khá nhiều rắc rối cho cô ấy, nhưng tôi lại chả nói được câu gì… nên là, tôi sẽ nói về chuyện đó vào lần trò chuyện sau với tư cách là hàng xóm vậy.

Nhưng quả thực lần này tôi đã được cứu giúp bởi rất nhiều người

Đầu tiên là Cliff. Nếu không có anh ấy, thì tộc Supard có thể sẽ bị tuyệt diệt bởi căn bệnh hiểm nghèo.

Rồi sau đó là Sándor và Doga. Nếu không có hai người họ, thì tôi sẽ không thể toàn mạng mà đứng đây như bây giờ được.

Bản thân Atofe thì căn thời điểm xuất hiện như một vị Thần giáng thế theo đúng nghĩa đen luôn.

‘’Cánh tay của Atofe’’ và ‘’cuộc tấn công ở Quỷ Đảo’’ của Atofe luôn giúp tôi đúng lúc đúng chỗ.

Nên có thể nói rằng chiến thắng với sự thương vong tối thiểu như này là nhờ có Atofe.

Nhưng Atofe giờ đang mất tích, nên để xem, tôi muốn tìm kiếm mụ ta ở dưới biển một khi mọi chuyện đã lắng xuống như một cách để không phô trương quá mức.

Bây giờ Atofe đang mất tích trên biển. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ giành thời gian để tìm kiếm mụ ta. Ít nhất, đó là cách tôi cảm ơn mụ.

Trận chiến giờ đây đã khép lại và mọi người đều đang trở về nhà.

Một sự kiện lớn đã kết thúc, và có vẻ như kết quả là chúng tôi đang dần tan rã về tứ phương.

Cảm giác trống trải thật đấy.

“Được rồi.”

Trong khi còn đang suy tư chuyện này cái nọ, thì việc khai hoang cánh rừng cũng đã hoàn tất.

Trước mặt tôi giờ đây là bãi đất trải dài cả một vùng.

Những cái hố được tạo ra bởi việc nhổ cây tận gốc đã được lấp lại bằng Thổ Ma pháp.

Xem ra tôi xử lý mấy công việc hậu cần này cũng không đến nỗi quá tệ nhỉ?

“Giờ thì, Aisha đang làm g-……à rế.”

Khi tôi quay người lại, thì có thể thấy Ruijerd và Norn đang đi về phía tôi.

“Aaaa, Nii-san.”

“Norn! Em tới thật đúng lúc. Phiền em báo với Aisha là công việc chặt gỗ đã được hoàn tất.”

“Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Ruijerd, người đứng phía sau con bé giờ đang tiến gần về phía tôi.

“Rudeus.”

“Ruijerd-san.”

“Xin lỗi. Ta đã khiến cậu phải chịu nhiều gánh nặng rồi.”

"Anh đã hứa sẽ không nói như vậy rồi mà, đúng không?"

“Ta không nhớ là mình đã hứa như vậy đâu.”

‘’Ừ ha.”

Ruijerd đang tham gia vào việc tái xây dựng lại làng Supard.

Sau đó, chắc anh ấy sẽ tới làm việc cho văn phòng của chúng tôi, hoặc sẽ được giao trọng trách đàm phán cho Vương Quốc Biheiril.

Norn thì đang bám theo Ruijerd.

Cả con bé nữa, em ấy đã luôn giúp Ruijerd cho đến tận khi ngôi làng đã được tái xây dựng hoàn toàn.

“Sau khi hoàn tất việc của làng, thì mong anh tới thăm nhà em ở Sharia ạ.”

“Ừm, kể cả ta cũng muốn được thấy đám trẻ của cậu mà.”

“Chúng siêu dễ thương luôn đó.”

“Thì bởi chúng là con của cậu mà.”

Ruijerd mỉm cười rồi sau đó nhìn tôi.

Chiều cao của anh ấy đã không thay đổi quá nhiều suốt ngần ấy thời gian.

“……Cậu đã trở nên rất mạnh mẽ rồi. Ta chưa bao giờ từng nghĩ rằng cậu rồi sẽ trở thành một trong Thất Đại Liệt Cường đâu.”

“Anh xứng đáng với vị trí đó hơn em, Ruijerd-san à. Chỉ cần anh muốn thôi, thì em sẽ thua ngay chỉ với một đấm, chỉ một đấm thôi đó.”

“Đừng đùa nữa.”

“Nhưng em khẳng định rằng bản thân không thể trở thành một trong số họ nếu chỉ với sức mạnh của mình em được.’’

‘’Nhưng quả thực, cậu đã trở nên thật mạnh mẽ.’’

“Em cũng mong là như vậy.”

“……”

Ruijerd nhìn tôi một lúc, rồi cười nhẹ, sau đó anh cởi bỏ chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ, rồi đưa nó cho tôi.

Đó là mặt dây chuyền của Roxy mà.

“Ta sẽ trả lại thứ này cho cậu.”

“Nhưng, đây là……”

“Cậu nên giữ nó từ giờ.”

Mặt dây chuyên mà tôi đưa cho Ruijerd khi chúng tôi lần đầu chia xa.

Đó là mặt dây chuyền của Roxy.

Không biết từ lúc nào, mà mặt dây chuyển này lại trở thành biểu tượng của tôi.

Mặt dây chuyển này cũng chính là động lực giúp tôi bước ra thế giới này.

“Em hiểu rồi.”

Tôi nhận lấy mặt dây chuyền.

Trước đây, khi tôi đưa cho anh ấy mặt dây chuyền này, thì nó chỉ là một vật tầm thường.

Khi chúng tôi tách ra, thì tôi chưa bao giờ có ý định bảo anh ấy trả lại cho mình. Vì tôi mong rằng anh ấy sẽ giữ nó mãi mãi.

Hay có lẽ là bởi tôi muốn có một sự kết nối với anh ấy.

Nhưng anh ấy đã trả lại.

Bởi vì chúng tôi không còn cần phải dựa vào một thứ làm biểu tượng của tình bạn nữa, bởi vì mối quan hệ giữa chúng tôi hiện giờ còn gắn kết hơn bao giờ hết, bởi vì chúng tôi sẽ không còn phải xa cách nữa.

“Ruijerd-san, từ giờ trở đi mong anh hãy lại chăm sóc cho em ạ.”

“Ừm, ta sẽ hỗ trợ cho cậu. Mặc dù kĩ năng của ta vẫn còn thiếu sót. ”

“Không sao. Vậy thì chúng em sẽ cùng bù đắp cho những thiếu sót ấy là được ạ.”

“Haha…phải rồi nhỉ.”

Tôi và Ruijerd đều cùng mỉm cười.

Phần 2.

Norn trở lại cùng với Hội quán Đánh Thuê và rồi rời đi cùng Ruijerd.

Tôi cũng không ở lại đó nữa mà bắt đầu đi tới ma pháp trận dịch chuyển.

Tôi tưởng rằng mình cuối cùng cũng được trở về Sharia thì…

“!”

Tôi nhận ra rằng ai đó đang đến từ đằng sau.

Đó là Orsted.

Vẫn đội trên mình chiếc nón bảo hộ màu đen như mọi khi.

Sếp không có đến một mình.

Đằng sau ngài ấy là một cậu nhóc tóc đen đang đi theo như một thuộc hạ trung thành vậy.

Đó là Alexsander Ryback.

“……”

Từ giờ trở đi, cậu ta sẽ đi theo Orsted như hình với bóng với tư cách một thuộc hạ của sếp.

Giống như Moore, người luôn đi theo Atofe.

Hay như Sylvaril, người luôn đi theo Perugius vậy.

Cái hành động đó như thể muốn nói với cả thế giới rằng hắn là cấp dưới trung thành nhất của Long Thần vậy. Thấy ghét.

Tôi quả thực muốn hắn thừa nhận tôi là cấp trên của gã, nhưng nếu chúng tôi mà đập nhau ở đây, thì tôi sẽ thua cho mà xem, nên đành phải ngậm ngùi giữ im lặng.

Tuy nhiên, không cần biết bao nhiều lần tôi thấy cậu ta, tôi luôn phải giữ cảnh giác.

“Ý kiến gì hả?”

“À không….hông có gì cả.”

“Nếu có bất kỳ sai sót gì thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa nó ạ.”

Mặc dù trái ngược với sự cảnh giác của tôi, Alex lại đang tỏ ra khá là ngoan ngoãn.

Tôi tưởng rằng gã sẽ có ác cảm với tôi, nhưng cậu ta lại cư xử thành thật.

Cậu ta cư xử hoàn toàn biết điều trước tôi và dĩ nhiên là trước Orsted nữa.

“Tôi có thể hiểu tại sao anh lại đề phòng. Nhưng kể từ trận chiến hôm trước, hãy yên tâm rằng tôi không còn là kẻ thù của anh nữa. Lúc đó, tôi quả thật thiếu kinh nghiệm và nông cạn. Vậy nên tôi sẽ cống hiến hết mình dưới sự chỉ đạo của Orsted-sama và Rudeus-dono. Và trong thời gian đó, tôi sẽ tìm kiếm ý nghĩa của việc trở thành anh hùng và trở thành Bắc Thần là gì. Và như để minh chứng cho hình phạt của mình, thì cánh tay thuận của tôi đã bị phong ấn như này đây ạ.”

Trong khi nói điều đó, Alex ve vẩy cánh tay phải của mình lên.

Phần bàn tay đã không còn nữa, chỉ còn hình xăm được khắc lên phần của cổ tay của cậu ta mà thôi.

Đó là phong ấn ma thuật được tạo ra bởi Orsted.

Vì cái dòng máu Ma Tộc Bất Tử đang chảy trong huyết quản của Alex có thể hồi sinh cậu ta kể cả có bị nổ tung thành trăm mảnh đi nữa.

Mặc dù tốc độ của cậu ta không có nhanh như Atofe và Badigadi, nhưng cậu ta vẫn có thể hoàn toàn bình phục kể cả có tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.

Đó là lý do vì sao, mà cánh tay thuận đã bị cắt đứt và Orsted đã đặt một phong ấn lên nó để nó không còn phục hồi được nữa.

Đó là bằng chứng cho sự trung thành của cậu ta.

Và đáng tin cậy thay, người truyền ma lực vào cái ma pháp trận phong ấn ấy lại là tôi.

“Nếu chỉ với tay trái thì tôi sẽ không trở thành một mối nguy hiểm tiềm tàng nữa đâu.”

“……Không, nếu là cậu, thì tôi nghĩ là thậm chí cậu sẽ có thể đánh bại tôi mà chả cần tới một cái tay nào cả. Như húc đầu hay gì đấy chẳng hạn.”

“Anh quả thật khiêm tốn…...không, cái bản chất khiêm tốn của anh hẳn rất đáng để học tập. Vậy nên cảm phiền anh hãy chỉ đường và dẫn lỗi cho kẻ mu muội này từ giờ trở đi ạ.”

“À à, ô kê……”

Orsted có niềm tin với cậu nhân viên Alex ấy, nên kể cả nếu cậu ta có phục vụ bên cạnh sếp đi nữa, thì ngài cũng chả có ý kiến gì.

Nhưng tôi thì vẫn cảm thấy như cậu ta sẽ xiên tôi một phát từ sau lưng vào một ngày nào đấy vậy.

Thật lòng mà nói, tôi thấy sợ vãi đạn.

“……À này, nếu cậu muốn lấy lại cái vị trí trong Thất Đại Liệt Cường ấy mà, thì hãy nói với tôi. Tôi rất vui lòng trao trả lại danh hiệu này.”

“Không, tôi đã thừa nhận rằng anh chính là một chiến binh mạnh mẽ, nên hãy cảm thấy hãnh diện với điều đó đi ạ.”

“Cậu sẽ không dị nghị hãy ấm ức gì chứ? Sẽ không thù lù xuất hiện sau lưng tôi rồi nói ‘’Trả danh hiệu cho ta mau!!’’ rồi xiên cho một cái chứ?”

“Không đâu ạ, thưa Rudeus-dono. Có thể tôi sẽ thách thức ai đấy từ Vùng đất Kiếm Thánh. Dĩ nhiên nếu có ngày tái đấu với anh, thì tôi sẽ chiến đấu một cách công bằng và chính trực ạ!”

“Hãy chiến đấu mà không dùng kiếm hay vật dụng gì sắc nhọn nhé, được chứ? Đừng đâm chém nhau chỉ vì cái danh hiệu này, ô kê?’’

“Vâng!”

Như hiện tại thì, tôi đã trở thành Hạng Bảy trong Thất Đại Liệt Cường rồi.

Hạng Nhất {Kĩ Thần} Laplace.

Hạng Hai {Long Thần} Orsted.

Hạng ba {Đấu Thần} Badigadi.

Hạng bốn {Ma Thần} Laplace.

Hạng Năm {Tử Thần} Randolf.

Hạng Sáu {Kiếm Thần} Jino Britts.

Hạng Bảy {Đầm Lầy} Rudeus Greyrat.

Như vậy đấy.

Mặc dù cái danh hiệu của tôi trông lạc quẻ kinh khủng, là kẻ duy nhất không có danh hiệu Thần, tôi đang cảm thấy ngán ngẩm với nó đây này.

Từ lúc này trở đi, hẳn là sẽ có nhiều kẻ sẽ chạy tới tìm tôi với mong muốn được giành lấy vị trí trong Thất Đại Liệt Cường đấy nhỉ.

Khốn khổ khốn nạn thật.

Nhưng trong rủi có cái may, dấu ấn của tôi lại là dấu ấn của tộc Migurd.

Tôi hiếm khi để lộ mề đay ở nơi công cộng. Và tôi cũng mới chỉ nhận lại thứ này gần đây, vậy nên thách có kẻ nào biết kẻ đang giữ cái danh hiệu thứ bảy trong Thất Đại Liệt Cường là ai đấy.

Vì danh hiệu bét bảng này cũng không cao lắm, nên các kẻ đến thách đấu cũng sẽ không đáng úp hội đồng đâu. Mong thế.

Hãy sống tiếp với niềm tin rằng Hạng Bảy là {Kẻ vô danh tiểu tốt} từ bây giờ thôi nào. Ừm.

Tình cờ thay, trong suốt trận chiến ấy. Thứ hạng của Đấu Thần lại không thay đổi.

Theo như Orsted, thì có vẻ như trừ khi bộ Đấu Thần Giáp ấy bị phá huỷ hoàn toàn, còn không thì nó sẽ chẳng thay đổi.

Tôi nhìn khuôn mặt tràn đầy quyết tâm của Alex rồi nhìn về phía Orsted.

“Orsted-sama……tình trạng của ngài sao rồi ạ?”

Tôi quay mặt về phía Orsted, người đã im lặng suốt cuộc hội thoại vừa rồi.

“Ta ổn. Có vẻ như ta đã không sử dụng quá nhiều Ma Lực của mình trong trận chiến ngày hôm trước."

Ở trận chiến cuối, Orsted đã bị ép buộc phải sử dụng ma lực của mình.

Rất nhiều ma lực.

Có thể nói là ngài đã dùng đến phân nửa so với lượng ma lực tổng.

Dù có vẻ như đó là một chiến thắng dễ dàng trong mắt của tôi. Nhưng thật ra, dù lượng Máu HP còn lại của ngài thì vẫn đầy nhưng Năng lượng MP là ngốn mất 50%, nên nó mới được đánh giá là một chiến thắng dễ dàng.

Tuy nhiên, thời gian để phục hồi được lượng Năng lượng bi hao hụt ấy lại là một câu chuyện khác hoàn toàn.

Orsted đã quyết định dùng lượng ma lực đang tích trữ của mình nhằm chiến đấu chống lại Laplace và Hitogami.

Dù chúng tôi là những người chiến thắng.

Nhưng Hitogami cũng có thể được gọi là chiến thắng nếu Orsted không thể phục hồi Mana của mình kịp thời.

Vậy nên, có thật sự là chúng tôi đã chiến thắng không?

“Đồng minh của chúng ta ngày càng gia tăng, trong khi kẻ thù ngày càng giảm. Nên từ bây giờ ta sẽ không cần phải sử dụng quá nhiều Ma Lực nữa.’’

Mặc dù vẻ bề ngoài cho thấy Orsted không quá quan tâm tới chuyện đó nhưng chắc hẳn là hắn đã đưa ra những suy tính kỹ càng trước khi sử dụng Ma Lực rồi.

"Vâng tôi mong là vậy ạ."

“Kể cả không, thì vòng lặp lần này cũng đã khác rồi, vậy nên tốt hơn là nên đi theo một hướng khác rồi xử lý vấn đề tùy vào từng trường hợp. Không nên quá dựa dẫm vào ma lực.”

Quả thật, Orsted đã hoàn toàn trông cậy vào tôi.

Orsted tất nhiên là nhận thức được rằng hắn không nên sử dụng Ma Lực của mình trước khi chiến đấu với Laplace và Hitogami. Nhưng, kể từ khi tôi ở đây. Hắn không còn lo lắng quá đến vấn đề đấy nữa.

Hắn ngày càng tin rằng trong vòng lặp này ..... Hitogami sẽ bị đánh bại.

Nếu bản thân Orsted chắc chắn như vậy, thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa.  Chiến thắng cuối cùng là điều gần như chắc chắn.

Nhưng cuộc giao tranh lần này không phải là không có thương vong.

Tổn thất mà phe này phải chịu chỉ gồm Quỷ Thần, vài người của Tộc Supard, và vài người của đội Cận Vệ Hoàng Gia nữa.

Thật đáng tiếc, nhưng ít nhất tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều sống sót.

“À, thế thì những bước đi tiếp theo của ngài từ lúc này sẽ là gì ạ?”

“Ta sẽ sớm trở về Sharia.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng đang nghĩ đến việc quay trở về……A, nhưng văn phòng vẫn chưa bắt đầu sửa chữa đâu phải không ạ?”

“Không quan tâm. Ít nhất có chỗ để ta ngủ là được rồi.”

Ở một mức tối thiểu, thì ma pháp trận dịch chuyển ở dưới tầng hầm đã được đào lên. Tuy vậy, nếu việc sửa chữa vẫn tiếp tục được diễn ra. Có vẻ như, còn rất nhiều công chuyện đang chờ đợi chúng ta ở Sharia.

Chúng tôi phải nghĩ ra một phương án đối phó bằng việc xem xét cách mà Quỷ Thần phá huỷ văn phòng.

Mặc dù cho đến giờ thì bọn tôi vẫn chưa có một kế hoạch cụ thể nào cả.

Có lẽ sẽ tốt hơn là không đặt các ma pháp trận dịch chuyển của các đất nước khác ngoài trụ sở chính sau vụ việc lần này.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghĩ đến việc kẻ địch dám cả gan tấn công trụ sở của sếp, thế nên tôi có hơi bàng hoàng và chưa chuẩn bị kịp đối sách dự phòng.

“Trước đấy, ta nghĩ chúng ta nên tới gặp hắn.”

“……”

Kẻ đó, ấy à?

“Để tôi đi cùng ngài.”

Rekomendasi