Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.2: Bước ngoặt thứ 5
Bookmark

Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.2: Bước ngoặt thứ 5

Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.2: Bước ngoặt thứ 5

Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.2: Bước ngoặt thứ 5 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.2: Bước ngoặt thứ 5

 Phần 3.

Chúng tôi ngay lập tức tìm thấy Gisu.

Rất dễ dàng và nhanh chóng.

Tôi thậm chí còn không phải dùng đến lượng ma lực gần như cạn kiệt của mình. Chúng tôi đã tìm ra được hắn ta một cách dễ dàng.

Cái khoảnh khắc chúng tôi đi qua thung lũng và rồi bước chân vào khu rừng bị cháy thành than ấy.

Thì Gisu đã nằm gục ở đó.

Dưới bóng cây đã bị cháy trụi đi.

Hắn ta đã bị cháy gần hết cơ thể và đang nằm ở đó với cơ thể hoàn toàn đen thui.

Cái chiêu [Hoả Kích] mà tôi niệm lên toàn khu rừng có vẻ như cũng đã cháy lan sang cả hắn ta nữa.

Khi chúng tôi tìm thấy hắn ta thì trông hắn như sắp chết đến nơi vậy.

Hắn không thể nhích nổi một múi cơ và nhìn hắn y như cục than đen.

Nhưng bằng con mắt thứ ba của mình, Ruijerd đã tìm ra được hắn.

Mà, cũng không hẳn là một cái xác chết.

“……Gisu.”

“Yô, Senpai.” Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Hắn ta vẫn chưa trở thành một cái xác, nhưng hắn trông đang đứng trước cửa tử là điều rất rõ ràng.

Tất nhiên tôi không có ý định chữa trị cho gã.

Và tôi cũng không muốn kết liễu hắn ta.

“Hehee, nào là Thuỷ Ma pháp, Thổ Ma pháp, Ma Nhãn, và cả Ma Đạo Khải nữa……Em đã có phương án đối phó cho từng chiêu một thế mà nhìn em giờ mà xem.”

Gisu đang mặc rất nhiều thứ.

Một cái áo vét màu xanh, một cái giáp ngực màu nâu sáng, và một thứ gì đó trông như giáp xích.

Dù từng cái trong số chúng đều đã bị thiêu rụi, nhưng chúng chắc chắn là các phương án đối phó cho từng loại ma thuật nhỉ.

Điều này tức là việc hắn ta có thể chịu được đòn Lôi Quang ở Tam Thành không phải là bởi quyền năng của Đấu Thần Giáp.

“Giờ mà anh đã tới được đấy, thì tức là…...đến cả kế hoạch cuối cùng của em cũng đã thất bại rồi à……”

Gisu đang cự động đôi má đang khét lẹt của mình.

Kế hoạch cuối cùng à.

Có đúng không nếu bảo rằng đưa một mình Badigadi ra trận là một kế hoạch?

“Kiếm Thần, Bắc Thần, Quỷ Thần, Minh Vương……nếu chúng vẫn còn sống, thì câu chuyện sẽ khác……nếu chúng nghe em dẫn đường chỉ lỗi thì đã……”

"Chà, có vẻ như họ có cái tôi của riêng mình."

Tôi đáp lại lời nói nửa tình nửa mê của Gisu.

“Ha haha…, kể cả anh có nói thế nhưng mà hãy nhìn xung quanh senpai đi kìa… Eris, Atofe, và… Có phải Ghyslaine ở đằng kia không? Tất cả những con người với lòng tự trọng cao ngất đó lại nghe răm rắp theo anh….”

“Đó……hẳn là do ta may mắn rồi.”

“Không, không phải đâu, Senpai ơi là Senpai. Đó là vì anh đã làm đúng cách. Anh đã kể cho họ nghe về toàn bộ câu chuyện, nhận được sự tin tưởng của họ, và kết quả, là họ đi theo anh một cách chân thành. Là những đồng đội thật sự. Tất cả là nhờ có những nỗ lực mà anh đã bỏ vào đấy. Đó là lý do vì sao, khi mà anh cần, thì họ sẽ lắng nghe, và chấp nhận những chỉ dẫn của anh mà không ý kiến lấy một lời.’’

Quả thực, có lẽ hắn nói đúng.

Atofe và Malta.

Chỉ vì đó là lúc cấp bách nên chúng tôi mới khiến họ trở thành đồng minh, nhưng họ chả nghe tôi chỉ dẫn gì cả.

Sándor và Doga thì là trường hợp đặc biệt, nhưng Ariel thì sẽ lắng nghe tôi thôi.

“Nào là kích động chiến tranh, thu thập lực lượng, nung nấu các chiến thuật, lặng lẽ âm thầm sau lưng của mọi người… với bao bộn bề lo toan như vậy…quả thực là bất khả thi để mà có thời gian làm giống như Senpai được……”

Cả Kiếm Thần lẫn Bắc Thần đều không nghe theo chỉ dẫn của Gisu.

Chúng chỉ đơn giản hành động theo ý của mình.

Và kết quả của việc đó, là tôi đã sống sót.

“Em đã đoán trước được rằng chuyện đó sẽ xảy ra thôi, nhưng chả còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận và để mặc nó diễn ra. Em tưởng rằng sẽ có thể ổn thoả được mọi chuyện bằng cách nào đấy nhưng khôn...g…g… Và kẻ gián tiếp khiến cho những ‘’con ngựa bất kham đó tuột khỏi dây cương’’… không phải là em đâu…’’

Gisu cười lớn.

“Đó là Hitogami. Và Ngài ấy vẫn cố gào thét cho đến giây phút cuối cùng.

Ngài ấy hét rằng –Tại sao? Tại sao cơ chứ? Chỉ vì ngươi. Giá như ngươi hành xử khôn khéo hơn nữa thì đã…”

Trong khi cười một cách ngu ngốc, thì một nụ cười méo mó trông như thể đang chế giễu hiện lên trên mặt của Gisu.

“Chẳng phải hiển nhiên sao? Thử nghĩ xem ai lại làm việc vất vả và cần mẫn cho một kẻ lừa dối người khác như NGÀI chứ… cho một kẻ chỉ biết đùa giỡn với cuộc đời người khác như NGÀI… Một kẻ như thế sao có thể khiến bọn chúng tin tưởng và tuân theo mệnh lệnh của NGÀI được cơ chứ!!’’

“Vậy… Gisu này, dù biết mọi chuyện sẽ đến cơ sự này tại sao ngươi vẫn thực hiện?” Tôi cất tiếng hỏi.

“Hahaha… Nhìn xem đi, em còn lựa chọn nào khác hả? Senpai tưởng dễ ư? Em đã định tổng tấn công trong một lần duy nhất đấy, anh biết không?”

Gisu kho sặc sụa.

Có thứ gì đó đen đen như bồ hóng chảy ra từ môi của hắn.

(Ghi chú: Bồ hóng là một khối lượng lớn các hạt cacbon không tinh khiết do kết quả của sự cháy không hoàn toàn của các hydrocarbon. )

“Ừm thì, em và Badigadi là những trường hợp đặc biệt vì tụi em là những người tử tế mà. Giúp đỡ cho một kẻ mà chỉ biết quát tháo và gọi đồng mình là lũ vô dụng ngu dốt. Đồng hành cùng loại người đó đến tận phút giây cuối cùng chỉ có thể là những con người tử tế mà thôi. Senpai thấy đúng chứ?’’

Chất lỏng màu đen không ngừng trào ra khỏi miệng gã, như thể đó là mạng sống của Gisu vậy.

Việc Gisu đang mất dần sức lực là quá rõ ràng.

“Nhưng anh biết đấy, Senpai. Nói gì thì nói em vẫn đã được cứu bởi ngài ấy, Hitogami. Mặc dù ngài ấy đã làm nhiều điều tồi tệ, nhưng nhìn một cách tổng quan mà nói, thì em vẫn đã được cứu rỗi.”

“……”

“Anh sẽ không hiểu được đâu, Senpai à. Một kẻ có thể tự mình làm được bất cứ chuyện gì, có thể tung hoành ngang dọc khắp thế gian như anh. Sẽ không thể nào hiểu được cảm giác của một ai đó mà không thể làm được bất cứ chuyện gì như em đâu, anh chỉ là… không thể mà thôi…”

Tôi hiểu.

Tôi cảm thấy như mình có thể thấu cảm được hắn ta.

Tôi có thể hiểu được điều đó… về những điều bình thường, về cảm giác của ai đó không thể làm nổi những điều bình thường ấy.

Gisu chính hiện thân của tôi. Là tôi ở thế giới trước.

Nhưng chỉ có một chút khác biệt với tôi. Tôi chưa bao giờ thử bất cứ điều gì trước đây. Nhưng Gisu vẫn muốn thử.

Tôi ở thế giới trước thậm chí còn chẳng buồn cố gắng.

Tôi chỉ đóng sầm cửa lại và chạy trốn mà thôi. Chạy trốn khỏi thực tại khắc nghiệt đó.

Tôi chỉ bỏ chạy.

Trong khi Gisu có thể tiến xa đến mức này.

Hãy thử tưởng tượng mà xem, trong cái thế giới đầy rẫy Ma thú và Sức mạnh là thứ chi phối tất cả, thì cái thứ được coi là quan trọng nhất… là {Khả năng chiến đấu} , thì hắn ta lại không có nó. Thế mà gã vẫn cố gắng sinh tồn và không ngừng tìm cách vươn lên… Thậm chí đến mức gây khó dễ cho tôi.

“Sai rồi, Gisu. Ngươi sai rồi…”

Đó là lý do vì sao tôi không thể nói được gì hơn ngoài hắn ta đã sai rồi.

Tôi không thể nói rằng tôi hiểu được.

Tôi thậm chí còn không muốn.

Điều duy nhất tôi có thể làm được đó là chối bỏ hắn ta.

“Nè, Rudeus này. Nếu anh định chối bỏ em á, thì hãy làm điều ấy trong khi tự vỗ ngực mình đi. Vì dù sao thì anh cũng đã thắng mà. Anh đã đánh bại được em. Trên thế giới này, thì ai thắng thì người ấy đúng còn ai thua thì kẻ đó sai. Đó là lý do vì sao, mà anh hãy vỗ ngực mình và nói rằng, ‘Điều đó không đúng đâu Gisu. Nó không hoạt động như vậy đâu.’ Và rồi, để xem nào, hãy quát tháo em hay gì đấy vì lợi ích của em đi vì em sắp chết rồi đây này. ‘Đáng lẽ ra ngươi không nên làm điều này, đáng lẽ ngươi nên rời khỏi phe của Hitogami, ngươi nên gia nhập phe của ta mới phải’. Kiểu kiểu vậy chẳng hạn.”

Gisu nói này nói nọ và thở ra từng tiếng nặng nhọc.

Rồi sau đó nói với một biểu cảm trống rống.

“Em, Badigadi, và Minh Vương đều thua. Không còn kẻ nào đủ tử tế để mà giúp đỡ Hitogami nữa rồi. Đây là một thất bại toàn tập. Không còn ai trên thế giới này có thể xử lý nổi Rudeus Greyrat được nữa. Thật sự thì, chính Hitogami cũng đã nói điều này. Hắn ta nói rằng nếu chúng em mà thua ở đây, thì sẽ chẳng thể làm được gì với Rudeus nữa. Hitogami hẳn sẽ án binh bất động, miễn là Senpai vẫn còn sống. Hắn chỉ âm thầm hoạt động trong bóng tối mà thôi "

Và rồi một điều gì đó chợt bật ra khỏi miệng tôi trong vô thức.

“……Ngươi đang nói dối, phải không?”

Gisu bật cười.

“Nếu anh nghĩ vậy, thì cứ cho là thế đi? Cái việc Hitogami án binh bất động ấy thì… em cũng không hoản toàn chắc chắn được đâu. Vậy thì anh nên bắt đầu phất cờ khởi nghĩa lật đổ Hitogami từ giờ trở đi là vừa. Có thể nó sẽ gây bất tiện cho Hitogami, nhưng anh thì chả sao đâu…m..m.. khụ… khụ… ‘’

“Này này, anh với đâu ra cái bản mặt rầu rĩ vậy hả. Anh có phải là con trai của Paul không thế?

Nếu Paul mà ở dây, thì cậu ta sẽ cười khành khạch đó, anh biết không?

Đùa đấy, kể cả cậu ta thì cũng sẽ chẳng cười nổi trước cái chết của em đâu.

Vì em cũng đã chăm sóc cho cậu ta trong một khoảng thời gian ngắn mà……

Nhưng mà, anh biết đấy, anh nên cảm thấy tự hào hơn đi.

Có thể đó chỉ là một niềm vui ngắn ngủi, nhưng anh vẫn nên cười đi thì hơn đó.”

“Vì nếu không, thì trông anh sẽ chẳng giống như mình vừa chiến thắng hay gì đâu.

Em cuối cùng cũng đã thu phục được Kiếm Thần, Bắc Thần, và Quỷ Thần như những người đồng đội bằng việc đi khắp thế gian.

Vậy nên anh hãy cảm thấy vui mừng vì đã đánh bại được họ, và cả em nữa, vì em đã không làm tốt, nên trông em giống như một tên ngốc vậy.”

“Đó là bởi em đã không thể điều khiển được đồng minh của mình đúng cách. Đó là bỏi em đã chấp nhận rủi ro cực lớn bằng cách cùng Badigadi đến để chiến đấu trực diện với anh như thế này đây… nên giờ nhìn em mà xem. Nhưng ít nhất hãy nghĩ em là một kẻ địch mạnh mẽ đi. Hãy công nhận điều đó đi mà.”

Rồi Gisu đã bật khóc từ lúc nào.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy bồ hóng của hắn.

Khi tôi nhìn thấy điều ấy, tôi hiểu được rằng Gisu đã không ngừng cố gắng trong suốt thời gian qua.

“Ta hiểu rồi. Gisu, ngươi rất mạnh. Dù quả thực là ta đang đứng ở đây như này. Nhưng nếu chỉ cần một cái bánh răng rơi khỏi động cơ thôi, chỉ một chút sai lầm thôi, thì ta chắc chắn rằng tình trạng hiện tại của chúng ta sẽ bị đảo lộn. Và kẻ nằm kia hẳn sẽ phải là ta cũng không chừng. Đây quả là một trận đấu đau thương và khó khăn nhất trong cuộc đời ta’’

“Hê……Hehe. Cảm ơn anh, Rudeus.”

Không nghi ngờ gì nữa, hắn ta thật hùng mạnh.

Hắn khiến tôi mất đến một năm để có thể đánh bại.

Tôi đã chiến đấu giòng giã một năm trời.

Nên chả có lý do gì mà hắn ta lại không mạnh được cả.

“Gisu.”

Ghyslaine bước tới chỗ đó.

Cô ấy nhìn xuống Gisu.

Cái biểu cảm của cô ấy bị giấu sau mái tóc, nên tôi không thể thấy được nó.

“Yo, là Ghyslaine đó à, cũng được một thời gian rồi nhỉ?”

“Ừm.”

“Tôi đi trước đây.”

“Ừm, gửi lời chào của tôi tới Paul nhé.”

“Chắc chắn rồi… khi nào mà cậu tới, thì lúc đó hãy cùng nhau uống một chầu nhé. Rồi Paul sẽ say ngây người ra và úp mặt mình vào ngực của cậu rồi sau đó Zenith sẽ nổi đoá lên..n…Tôi… tôi muốn được thấy…khung cảnh đó… một lần nữa……”

“Zenith có vẻ sẽ ở lại đây lâu đấy. Nên có lẽ tôi sẽ người đến trước… ngay sau cậu thôi.”

“Hê hê, tôi hiểu rồi… vậy, cho đến khi chúng ta… gặp lại……”

Đột nhiên, ngay giữa lúc hắn ta đang nói.

Thì Gisu ngừng cử động.

Rồi hắn ta ngả người xuống đất.

Tai của Ghyslaine giật nhẹ.

Đuôi của cô ấy thì duỗi xuống.

“…Cậu ta chết rồi.”

Gisu đã từ trần.

Phần 4.

Gisu đã bị đánh bại.

Dù là một tin tốt, nhưng trái tim của tôi thì vẫn thắt lại.

Tôi biết rằng mình vừa phải chịu một cú sốc.

Một người mà mình biết lại vừa chết ngay trước mặt như này thật sự khiến cảm xúc tôi lẫn lộn khó tả.

Dù hắn ta là kẻ thù. Nên tôi đã luôn muốn rằng hắn ta phải bị đánh bại.

Nhưng không phải là tôi ghét Gisu đến tận đáy lòng.

Mặc dù, nếu chúng tôi thua trên chiến trường và Eris hay ai đó gần gũi với tôi mà chết, thì có khả năng rằng tôi sẽ thù ghét gã.

Rồi nghĩ rằng tôi sẽ phải trả thù kẻ mà tôi căm ghét nhất.

Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, thì liệu trái tim của tôi sẽ cảm thấy thoái mái hơn không?

Tôi không biết nữa.

Điều duy nhất tôi có thể nói rằng lý do mà tôi có thể u sầu như thế này trong khi đang kiệt sức là bởi tôi đã không mất bất kỳ ai tôi yêu quý trong suốt trận chiến vừa rồi.

Tôi đã có được những điều kiện nhất định để chiến thắng.

Tôi đã có thể triệt hạ mọi tông đồ, trong khi vẫn bảo đảm được lượng ma lực dự trữ của Orsted.

Mặc dù chúng tôi đã trải qua những trận chiến khó khăn và cũng có một vài thất bại nữa, Nhưng đây là một chiến thắng tuyệt đối cơ mà, chuyện đó thật không bình thường với tôi chút nào.

Có thể là do tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân vì đã để Gisu chết đi như vậy.

Có lẽ, tôi đáng ra có thể đưa Gisu về phe của mình. Tôi đã cân nhắc về điều đó tại nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim mình.

Kể cả nếu tôi có nói điều ấy ra bây giờ, thì cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Ừm thì, ít nhất tôi sẽ đảm bảo rằng mình mang được tro cốt của hắn ta trở về nghĩa địa được.

Sẽ ổn thôi nếu tôi đặt hắn ta bên cạnh Paul.

Tôi nghĩ về điều đó khi đang hoả táng cho Gisu.

“……”

Ghyslaine đang nhìn chằm chằm vào nơi chúng tôi đang hoả táng Gisu.

Sau khi kết thúc hoả táng và chúng tôi bắt đầu nhặt xương của cậu ta, thì không hiểu tại sao, tai và đuôi của cô trông còn năng động hơn trước nữa.

“Mình về thôi ha?”

“Ừm.”

Rồi chúng tôi đi qua thung lũng.

Dù sao thì, cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.

Tôi mệt quá.

Tôi chỉ còn lại một lượng Ma Lực rất khiêm tốn mà thôi.

Thể lực của tôi cũng đã cạn kiệt rồi.

Tôi hẳn sẽ ngất lịm đi ngay cái khoảnh khắc tôi đập mặt xuống giường mất.

Dù cho tôi không thể ngủ trước khi phong ấn hoàn toàn Badigadi được……

Nhưng tôi muốn được trở lại Sharia càng nhanh càng tốt.

Tôi muốn nằm sõng soài với chăn ấm nệm êm của mình.

Rồi khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ ăn.

Tôi sẽ ăn cơm thật ngon.

Ồ phải rồi, đất nước này có xì dầu nhỉ.

Vậy thì tôi có thể ăn một bát cơm trứng trộn hoàn hảo rồi.

Tôi sẽ ăn theo ý thích của mình.

Sau đó, thì đến giờ SEG rồi.

Chú Rudeus ăn cỏ đã đi theo Gisu mà đăng xuất khỏi thế giới này rồi.

Sylphy, Roxy, hay Eris đây…… Mình nên chọn ai bây giờ?

Hay là chơi 4-somes luôn nhỉ?

Hẳn Eris sẽ không thích chuyện ấy, nhưng, nếu thử một lần thì chắc chả sao đâu, phải không?

Đó là khoảnh khắc mà tôi đã đợi chờ rất lâu rồi đó.

Phải, mong mỏi từ rất lâu rồi.

Hãy hoãn việc xem xét lại trận đấu này đi đã.

Tôi sẽ cố để quên đi những gì mà Gisu đã nói lần này.

Dù sao thì, tôi sẽ nghỉ nguyên ngày đây.

Tôi mệt rã rời rồi.

“………Rudeus.”

Khi tôi đang kéo lê cái cơ thể hoàn toàn kiệt quệ của mình, thì có ai đó gọi tên tôi từ phía sau.

Đó là Ruijerd.

Đằng sau anh ấy, ở phía thung lũng.

Có bóng dáng ai đó đang đi từ từ ở phía sau ảnh, nó khiến tôi phải bất giác quay đầu lại.

“Chuyện gì vậy ạ?”

“Kẻ thù .” Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía Thung lũng Rồng Đất.

“Hử?”

Có một cánh tay đang trèo lên từ mép của thung lũng.

Cánh tay.

Là một cánh tay.

Một thứ gì đó đang cố leo lên vách đá

Thứ gì đó ư?

Không, mô tả mơ hồ kiểu “thứ gì đấy” sẽ là một sai lầm nghiêm trọng.

Cái cánh tay đó.

Màu của cái cánh tay đó là màu vàng kim.

Đó là một cái găng tay bằng vàng ròng.

“Nghiêm túc đấy à?”

Là Badigadi.

Nhưng tốc độ hồi sinh nhanh quá.

Cơ mà tôi cũng hiểu được.

Nghĩ lại thì, sau khi ném một vài cánh tay của ông ta xuống dưới thung lũng, thì cơ thể của ông ta cũng đã bị rơi xuống dưới đáy luôn rồi.

Dù trông thì có vẻ như cơ thể của ông ta đã hoàn toàn bị huỷ hoại, nhưng những bộ phận lớn như cánh tay thì vẫn còn đó.

Chúng tôi đứng như trời chồng nhìn chằm chằm vào cái bộ giáp vừa trèo lên khỏi thung lũng ấy.

Nhưng hình dạng của nó thật khác biệt.

Nó có hai tay, ừ thì cũng giống như lúc bị chúng tôi ném xuống thôi, nhưng thiết kế tổng thể của nó thì đã bị thay đổi.

Cái mũ giáp cũng khác và nó không có cao như trước nữa.

Chiều cao của nó còn chưa đến 2 mét lận.

Trên hết, nó đang cầm một thanh kiếm.

Một thanh đại kiếm.

Thanh kiếm mạnh nhất được làm bởi chính tay Vương Long Vương.

Sai rồi.

Đây là kẻ khác.

Kẻ này không phải Badigadi.

“ANH HÙNG SẼ LUÔN LUÔN QUAY TRỞ LẠI KHÔNG CẦN BIẾT HẮN TA ĐÃ BỊ DỒN TỚI ĐƯỜNG CÙNG BIẾT BAO NHIÊU LẦN ĐI CHĂNG NỮA, VÀ RỒI LẬT NGƯỢC TÌNH THẾ TRỞ NÊN LỢI HẠI HƠN XƯA. ĐÓ LÀ ÁNH HÀO QUANG MÀ MỘT VỊ ANH HÙNG PHẢI CÓ!!’’

Cái giọng điệu và cái từ “anh hùng” vừa thốt ra ấy.

Tôi không thể nào quên nó được.

“Bắc Thần Karlman Aleksander Ryback đệ Tam đấy ư……!”

Hắn ta vẫn còn sống?

Kể cả tôi tưởng rằng hắn đã chết rồi.

Kể cả lúc đó xác của hắn còn chẳng buồn co giật.

Hắn ta vẫn còn sống á?

Nhưng tôi hiểu rồi.

Nghĩ lại mà xem, hắn ta thuộc dòng dõi của Ma Tộc Bất Tử cơ mà.

Điều đấy tức là chỉ cần có đủ thời gian, thì hắn sẽ có thể tái sinh.

Không, chả lẽ…

Đây cũng là một trong những kế hoạch của Gisu?

Hắn ta đã định làm việc này từ lúc bắt đầu ư?

Hay là hắn đã thay đổi giữa chừng?

Thật kì lạ.

Làm thế nào mà Đầu Thần Giáp có thể tái sinh sau khi bị vỡ thành nhiều mảnh. Nó không hề có ý thức tự phục hồi cho bản thân.

Chưa kể, làm sao Alex có thể mặc bộ Đấu Thần Giáp từ dưới đáy thung lũng ngay khi nó vừa được phục hồi lại.

Có thể nó đã được chuẩn bị trong suốt thời gian Gisu làm vật hy sinh.

Làm chuyện gì đấy như là vứt một phần của Badigadi và của Đấu Thần Giáp xuống dưới thung lũng, để hồi sinh Alex chẳng hạn……

Khỉ thật.

Chúng tôi phải đấu lại lần nữa ư?

Chúng tôi phải làm lại lần nữa ư?

Quá mệt mỏi rồi.

Chán lắm rồi.

Kết thúc như vậy chẳng lẽ không được ư?

Thôi xin đấy! Tại sao một tên nữa lại luôn xuất hiện ngay sau khi một tên vừa chết xong vậy hả!?

Không, là lỗi của tôi.

Tôi đã không kiểm tra cơ thể của Alex kỹ càng.

Tôi đã bỏ nó lại, vì nghĩ rằng tôi đã đánh bại được hắn, rằng tôi đã thắng.

Câu chuyện sẽ khác nếu tôi đốt cơ thể của hắn ta, nhưng tôi đã chỉ bỏ nó lại mà thôi.

Cơ mà, làm thế quái nào mà hắn ta vẫn ổn vậy? Trong tình trạng như vậy. Trong trạng thái như thế.

Thôi thì…… ổn cả mà.

Qúa khứ thì đã là quá thứ rồi.

Làm gì giờ đây?

Lúc này tôi còn chả có [Dạng 0] nữa.

Không có đồng minh nào.

Chỉ có Ghyslaine, Ruijerd và Isolte.

Và tôi, với cơ thể gần như hoàn toàn cạn kiệt ma lực.

Với không một vũ khí hay tấm khiên che chắn.

Không có phương án nào cả.

Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể thắng được.

Nên làm gì đây?

Làm gì bây giờ? Chúng tôi có thắng nổi được Bắc Thần Karlman đệ Tam đang mặc trên mình bộ Đấu Thần Giáp không?

Liệu chúng tôi có thể ít nhất làm tiêu hao sức mạnh của hắn ta không?

“………”

Alex nhìn tôi trong khi tôi nhìn lại hắn với khuôn mặt ngờ nghệch.

Cứ như thể hắn chả có thắc mắc nào rằng tại sao tôi lại đứng ở đây.

Cứ như thể hắn ta đang chờ đợi thời khắc này như một lẽ dĩ nhiên vậy.

“Rudeus Greyrat……Ta xin lỗi vì đã gọi ngươi là hạng tôm tép.

Ngươi là một chiến binh tuyệt vời.

Không như vẻ bề ngoài, ngươi là một đối thủ xứng tầm với ta.

Nhờ có ngươi, mà ta lại một lần nữa được thăng tiến đẳng cấp và trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Ngươi thật đáng được ta biết ơn.”

Tôi quay cả cái cơ thể đang hoàn toàn kiệt quệ của mình về phía bộ giáp hoàng kim.

Hắn sẽ đuổi kịp chúng tôi nếu chúng tôi có ý định bỏ chạy.

Chúng tôi không đủ quân lực để có thể câu kéo thời gian với hắn.

Đã vậy, thì tôi sẽ giãy giụa xem sao.

Trong khi nghĩ về điều đó, tôi bước lên phía trước—

“…À rế?”

Khi tôi nhận ra, thì cơ thể tôi đã ngã lăn ra đất từ lúc nào.

“Qủa thật áp đảo. Ta hiện giờ có thể chiến thắng trước bất kì một ai.”

Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã bị đánh bay đi bởi Đấu Thần khi tôi thấy cả ba người họ cũng đề bị ngã nhào xuống đất.

Ruijerd, Ghyslaine, và cả Isolte nữa.

Họ đã bị hạ gục chỉ với một đòn.

“Ta gửi ngươi lời biết ơn vì đã giúp ta mạnh hơn, Rudeus. Nên ta sẽ tha mạng cho ngươi để cảm tạ vậy.”

Cơn đau bị đình trệ dần chạy dọc cơ thể của tôi.

Chân của tôi thì đã bị gãy.

Hắn ta quá nhanh.

Mặc dù tôi vẫn có thể đoán được chuyển động của gã bằng Ma Nhãn Tiên Tri, nhưng tôi vẫn không thể phản ứng kịp được.

Ngoại trừ tôi, thì cả ba người còn lại đều không có phản hồi gì.

Đây có phải là sức mạnh thật sự của Đấu Thần Giáp không?

Nếu kẻ mặc bên trong mà mạnh mẽ, thì nó cũng sẽ mạnh lên sao……

Không, sai rồi.

Không phải là Badigadi yếu hay gì.

Mặc dù ngoại hình của ông ta là vậy, ông ta vẫn mạnh lắm.

Điểm khác biệt duy nhất là nếu người mặc bị thay đổi, thì hiệu xuất cũng sẽ bị thay đổi theo người mặc nó.

Dựa theo người mặc bên trong, nó sẽ thay đổi hình dạng cho phù hợp……

“Vậy, tạm biệt nhé.”

Alex bỏ đi.

Không còn thời gian để ngạc nhiên nữa rồi.

Tôi ngay lập tức niệm ma pháp hồi phục rồi chữa lành cho ba người xung quanh.

Cả ba đều đã ngất xỉu.

Là do Alex đã nhân nhượng ư? Chết tiệt. Hắn ta vẫn đang coi thường chúng tôi ư?

Được, ổn thôi.

Sau khi hồi phục cho ba người họ, tôi đưa họ vào trong một cái Pháo Đài Đất và sau đó tự mình đuổi theo Alex.

Tôi chỉ đuổi theo hắn ta, với không một ý tưởng. Tôi không có bất kỳ kế hoạch nào cả.

Sylphy đã đến được làng chưa? Orsted sẽ làm gì bây giờ?

Tôi không biết.

Nhưng nơi đó phải được bảo vệ bằng mọi giá.

Để bảo vệ Eris, Sylphy và cả Norn nữa.

Và cả các cư dân Supard nữa.

Chúng tôi không thể để hắn chà đạp lên tất cả được.

Không có lý do gì để không đuổi theo hắn ta cả.

Hai chân tôi vẫn chưa hoạt động tốt.

Tôi đang được phản hồi lại rằng có gì đó trong tôi đang bị mất.

Nhưng tôi vẫn chạy.

Tôi đi thẳng về phía trước, đuổi theo bộ giáp màu hoàng kim kia.

Phần 5.

Làng Supard đang vô cùng tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức, khi tôi tới nơi, tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

“…Tại sao!? Tại sao lại không có ai ở đây hả!?”

Alex gào lên.

Khi hắn ta bước qua cổng làng, thì đã chả có ai ở đó rồi.

Người dân Supard không có ở đây.

Hay cả Julie lẫn cả Norn.

Hay cả Cliff đang bị thương đáng lẽ đã được khiêng về đây.

Hay là cả Eris lẫn Sylphy đáng lẽ đã gửi được tin nhắn tới Orsted.

Chả có bóng dáng của ai cả.

Mọi người đã biến mất như một màn ảo thuật vậy.

“Cái quái gì thế này!? Chẳng phải đây là nơi mà cái tên Rudeus đó đang bảo vệ ư!?”

Vâng, là nó đó.

Tôi đang bảo vệ nơi này đấy.

Kì quặc thật. Cho đến lúc này, đáng lẽ mọi người vẫn đang ở ngay đây mà nhỉ.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi?

Là Khoảng ba tiếng kể từ đây đi tới thung lũng.

Lúc mặc [Dạng 0] lên, thì nhanh hơn, mất khoảng một giờ.

Chiến đấu với Badigadi, rồi tìm kiếm Gisu sau đó trở về…… là khoảng 5-6 tiếng rồi ư?

Lúc đó, mọi người quả thực đã ở đây cơ mà.

Bởi tôi chạy vội vã nên tôi nhìn được mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng được, nhưng mọi người đáng lẽ nên ở đây chứ nhỉ?

Hử?

Không, khoan đã. Chẳng phải là hơi quá lâu đấy ư?

Hẳn có ai đó đang ở đây chứ, đúng không?

“Chết tiệt……Chẳng phải ta đã hoàn toàn bị lừa bởi ngươi rồi phải không……hả tên Rudeus Greyrat kia!?”

Alex quay người lại.

Hắn quay người lại, trong khi toả ra một vầng hào quang tức giận.

Nhầm rồi bạn ơi.

Đến cả tôi còn chả biết cơ mà.

Nếu Orsted không có ở đây, thì lý do quái gì khiến tôi phải đi theo cái tên nguy hiểm này vậy?

Không phải rất đần độn ư?

Tôi đáng lẽ nên chớp lấy thời cơ mà chạy đến nơi nào đó trong khu rừng mới phải.

“Orsted và tộc Supard không hề ở đây ngay từ đầu. Có phải là vậy không?”

“……Không, tộc Supard…..và Ruijerd-san đã ở đây trước đó… nhưng mà…”

Trong khi hắn ta đang mang đến một cảm giác giống như hắn có thể ra tay bất cứ lúc nào, nên tôi đã bước lùi lại.

Tôi chả biết làm gì trong tình huống này nữa.

Có thể thứ tôi đang thấy là một giấc mơ ư?

Có phải là Minh Vương đã sống sót và giờ thì đang cho tôi thấy một giấc mơ sau khi tôi đánh bại Badigadi không?

“Ta đã để ngươi sống, nhưng ta xin được phép rút lại lời nói đó. Nếu ngươi chọn chiến đấu với ta đến chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi…”

Không ổn rồi.

Hắn ta đã trở nên nóng máu. Và muốn trút giận lên tôi.

Tôi cần phải chạy ngay đi.

Không có lý do gì để chiến đấu khi những người tôi phải bảo vệ đã an toàn. Chạy trốn là phương án tốt nhất.

Khi tôi nghĩ về điều đó và quay người lại—

Thì đột nhiên, lưng tôi bị đông cứng lại.

Hai chân tôi thì bị dừng bước.

Alex đã làm gì đấy ư?

Không, sai rồi.

Hắn ta cũng đang bị đông cứng.

“Ca-Cảm giác ớn lạnh gì thế này!?”

Hắn ta bật ra một lời kinh hãi và bắt đầu điên loạn nhìn ra xung quanh.

Thế quái nào mà hắn ta vẫn bị kinh hãi đến vậy ngay cả sau khi có được bộ Đấu Thần Giáp?

Tại sao?

Là bởi tác dụng của lời nguyền.

Một lời nguyền khiến cho mọi con người tràn ngập sự sợ hãi, kinh hoàng.

Cơ mà tôi thì vô hiệu với lời nguyền ấy.

Nhưng tôi hiểu rằng cái người mà đang mang trong mình lời nguyền ấy cũng đang toả ra sát khí nữa.

Tôi đã nhận một vết thương lớn liên quan đến thứ sát khí này.

Đó là lý do vì sao nó đáng sợ đến vậy.

“……”

Cội nguồn của cơn khát máu ấy dần xuất hiện.

Từ nơi xa nhất của làng Supard.

Nó không phải là chiếc nón bảo vệ mà tôi đã thân quen.

Mà là một mái tóc bạc cùng đôi mắt Sanpaku.

(Ghi chú: Mắt Sanpaku là con mắt mà để lộ phần trắng ở trên hoặc dưới lòng đen của nó.)

Là người đàn ông với một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đang chậm rãi đi về hướng này.

“Rudeus.”

“Orsted-sama…..tại sao vậy hả ngài……”

Là Orsted.

Hắn vứt cái nón bảo hộ từ tay về phía tôi.

Rồi tôi vội vàng chụp lấy nó.

“Ta đã nghe toàn bộ câu chuyện từ Sylphiette, và ma lực của Cliff Grimoire cũng đã cạn kiệt. Vì vậy, ta cho rằng người đó không đủ khả năng để phong ấn Đấu Thần Badigadi nên ta sẽ thế chỗ hắn. Đó là lý do vì sao ta đã bị đình trễ một chút. Hãy tha thứ cho ta.’’

Không, đó không phải là vấn đề.

Tôi không muốn nghe rằng tại sao sếp lại đến trễ.

Tôi muốn biết lý do tại sao lại không có ai……

“Nhưng ta chưa từng nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra……”

Orsted nói rồi nhìn về phía Alex.

Ngài ấy đang nhìn Bắc Thần Karlman đệ Tam đang mặc trên mình Đấu Thần Giáp.

“Hãy để ta lo liệu phần còn lại.”

Orsted tiến lên một bước trong khi nói như vậy.

Alex, với vẻ mặt kinh hãi, cũng lùi lại một bước.

Tôi không thể nói được rằng chuyện gì đang xảy ra.

Tôi chỉ có thể hỏi Orsted rằng.

“Nhưng, Orsted-sama, ma lực của ngài……”

“Không sao đâu. Ngươi đã làm đủ rồi. Giờ đến lượt ta, ta cũng muốn cảm nhận thứ cảm xúc đó.’’

Rồi Orsted lắc đầu mình.

“Cảm nhận cái gì cơ ạ……”

Hắn nhìn tôi rồi nở một nụ cười mỉm, nhưng mặt của hắn vẫn còn hơi đơ đơ.

Rồi người đàn ông với khuôn mặt đáng sợ nhất thế giới tuyên bố rằng:

“Cả ta, ta cũng muốn được trải nghiệm một lần chiến đấu cùng với những người đồng đội đáng tin cậy của mình.”

Câu trả lời khá ngắn gọn, nên tôi chả hiểu được gì.

Nhưng vì lý do nào đấy, mà nó đọng lại trong thâm tâm tôi.

Tôi hiểu được rằng Orsted đã quyết định điều gì đó qua lời tuyên bố ấy.

“…….Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ để phần còn lại cho ngài ạ.”

Tôi lùi lại.

Chẳng còn gì khác để nói nữa.

Dù tôi nghĩ rằng mình tuyết đối phải không để cho Orsted chiến đấu, nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười mỉm trên khuôn mặt hắn ấy, tôi lại hiểu được.

Tất cả thời gian qua, tôi đã sai.

Lúc đầu tôi nghĩ Orsted không hề để ý đến chúng tôi, bởi vì ngay cả khi chúng tôi thất bại, hắn vẫn có thể lặp lại cuộc sống này… nhưng, không phải vậy.

Orsted đã thật lòng quan tâm tới chúng tôi.

Không phải là vì tư lợi, hắn thực lòng đã coi tôi như một người đồng đội.

Và Orsted giờ đây đang muốn được chiến đấu vì người mà hắn tin tưởng.

Có lẽ… đây là lần đầu tiên Orsted có những người đồng đội mà hắn có thể dựa vào. Từ giờ trở đi, hắn không còn cô độc, mà còn có cả chúng tôi nữa.

Không phải sử dụng như một công cụ, mà là sát cánh chiến đấu cùng nhau.

Đó là điều gì đấy khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

“Còn giờ, {Bắc Thần Karlman III} Alexsander Ryback à.”

“Ngươi là…..{Long Thần} Orsted ư…?”

Sau khi nghe thấy cái tên của mình được xướng lên, Alex nắm chặt thanh trường kiếm của mình.

Đó là thanh Vương Long Thần Kiếm, Kajakuto.

Tôi hiểu rồi, vậy hắn ta định chiến đấu với những thứ đó hửm.

Vương Long Thần Kiếm và Đấu Thần Giáp.

Hai thứ trang bị huyền thoại có sức mạnh kinh hoàng gây lên sự tuyệt vọng kinh khủng nhất.

Nếu chúng tôi có thể ít nhất ngăn cho hắn được dùng ít nhất một trong số chúng…

Có thứ gì mà tôi có thể làm được không?

“Thứ này thật hoàn hảo.”

Orsted nói.

Trong khi tôi nghĩ như thế, thì có vẻ như Orsted lại đang có một suy nghĩ gì đấy khác trong đầu thì phải.

Và để đáp lại hành động giơ cao thanh kiếm lên của Alex, sếp phô ra một nụ cười điềm đạm.

Và như thể để làm khiếp đảm mọi sinh vật sống xung quanh, hắn nở một nụ cười đáng kinh hãi.

“Sở hữu cho mình Đấu Thần Giáp và Vương Long Thần Kiếm. Ta cho rằng ngươi sẽ không có lời bào chữa gì nếu ngươi thua với cả hai thứ đó phải không?”

“Cái!?”

Alex sôi máu.

“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à!?”

“Không phải vậy.”

Orsted nói rồi chập hai tay vào nhau.

Sau đó hắn chậm rãi tách hai bàn tay sang hai bên.

Một thanh katana xuất hiện.

Cái khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy nó, thì tôi cảm thấy như hai chân mình đang run cầm cập.

Tôi chỉ được nhìn thấy thanh kiếm đó một lần duy nhất.

Orsted chỉ gọi thanh kiếm đó bằng hai từ duy nhất, {Thần Kiếm}.

Tất cả những gì tôi biết được đó là nó sử dụng một lượng lớn ma lực.

"Ta sẽ đánh bại ngươi ... Và nghiền nát cơ thể và linh hồn của ngươi đến từng mảnh nhỏ nhất."

Orsted giơ thanh kiếm ngay trước mắt mình.

Alex thể hiện thái độ bị xúc phạm.

Hắn nhấc cao thanh Vương Long Thần Kiếm lên, trong khi giải phóng cơn khát máu cuồn cuộn của mình.

“Cứ thử đi nếu ngươi NGHĨ NGƯƠI CÓ THỂ!”

{Long Thần} Orsted và sự kết hợp giữa {Đấu Thần} cùng {Bắc Thần} Alexsander.

Trận chiến cuối cùng kết thúc tất cả, toàn bộ mọi thứ chính thức bắt đầu.

Phần 6.

10 phút sau.

Một phần tư khu rừng của thung lũng đã tan tành.

Vùng đất hoang vu đã trở thành một khu vực bị cháy rụi, với một đống cây lớn bị gãy nằm rải rác.

Một chú bé đần với hai cánh tay đã bị chặt mất tới tận gốc giờ đang phải quỳ đầu gối của mình xuống đất.

Một thanh kiếm đang được kề ngay sát cổ của cậu bé ấy.

Rồi cậu bé ngước nhìn kinh ngạc trước chủ sở hữu của thanh kiếm đó.

Người đang cầm trên tay thanh kiếm đó là một người đàn ông.

Với mái tóc bạc cùng đôi mắt sắc lẹm

Toàn bộ cơ thể người đó hoàn toàn lành lặn. Không hề phải chịu một chút tổn thương nào.

Hắn ta đang đứng ung dung như thể chưa từng diễn ra trận chiến nào vậy.

Chỉ có quần áo của hắn ta là có hơi rách một chút.

“Ngươi sẽ chết ở đây hay trở thành thuộc hạ của ta? Chọn đi.”

“………”

Đó là Long Thần và Bắc Thần đang mặc trên mình bộ Đấu Thần Giáp.

Sẽ chẳng có bất kỳ phản đối nào nếu gọi đây là một trận chiến huyền thoại cả.

Có lẽ hai vị thần đó sẽ trở thành đồng minh trong suốt quãng đời còn lại của mình đấy.

Nhưng mà thật sự coi trận chiến này là một trận đấu huyền thoại thì chán quá.

Vì nó quá một chiều và áp đảo.

Thật lòng mà nói, kể cả tôi cũng thấy thật khó để giải thích trận đấu chỉ bằng cái miệng hạn hẹp của mình.

Quả thật là tôi đã tận mắt chứng kiến trận đấu ấy.

Tôi đã chứng kiến nó, trong khi bị nó cuốn theo và suýt thì đi đời.

Nhưng nó diễn ra quá nhanh và tôi không thể nhìn được đa số tình tiết.

Kể cả có đang dùng Ma Nhãn Tiên Tri, tôi vẫn không thể biết được rốt cuộc hai người họ đang làm gì.

Điều duy nhất tôi thấy được rõ ràng là Orsted đã liên tục chiếm uy thế trong trận đấu ngay lập tức.

Quả thực là kể cả nếu Alex có cố để xoay chuyển tình thế, thì mỗi lần hắn ta làm, thì đều bị nghiền nát triệt để.

Có một sự khác biệt hoàn toàn về sức mạnh giữa hai người họ.

Kể cả với Đấu Thần Giáp và thanh Vương Long Thần Kiếm, hắn ta vẫn không thể chạm nổi được vào một ngón tay của sếp quá nhiều lần.

Bộ Đấu Thần Giáp đã hoàn toàn bị vỡ vụn.

Mặc dù bản thân bộ giáp bắt đầu phục hồi, nhưng nó đã bị tách ra khỏi cơ thể của Alex.

Thanh Vương Long Kiếm đang nằm ngay gần đó.

Alex không còn có một chút tinh thần chiến đấu nào nữa.

Hắn đang nhìn Orsted trong khi nước mắt lăn dài, với đôi mắt của một kẻ thất bại, cái miệng thì lặp bắp, còn nỗi sợ hãi thì bao trùm lên khuôn mặt.

Đó không còn là một cậu bé với một niềm say mê với hình tượng trở thành một anh hùng nữa.

Với tinh thần đã bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hắn trở thành một con chó với cái đuôi ở giữa hai chân rồi.

“…………Tôi sẽ trở thành…Thuộc hạ của ngài.”

Alex cuối cùng cũng bật được môi, sau một khoảng dài tĩnh lặng.

Giờ thì lần này chắc chắn là chuẩn rồi, trận chiến cuối cùng đã chính thức kết thúc.

 


Rekomendasi