Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.1: Bước ngoặt thứ 5
Bookmark

Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.1: Bước ngoặt thứ 5

Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.1: Bước ngoặt thứ 5

Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.1: Bước ngoặt thứ 5 bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 258.1: Bước ngoặt thứ 5

Phần 1.

Khi tôi quay trở lại, thì Eris cùng những người còn lại vẫn đang ra sức cầm cự.

Dù không có tôi và các chiến binh Supard, nhưng từ lúc Cliff và Elinalize bị loại khỏi trận chiến thì tình hình vẫn không thay đổi là bao.

Thế nhưng, tôi cảm thấy trận hình đang dần được ổn định lại.

Ghyslaine đang vừa chém vừa chạy quanh kẻ địch bằng cả bốn chân.

Vì phạm vi mà một cú đấm của Đấu Thần rất rộng.

Nên để có thể thoát khỏi được nó, cô ấy đang phải chạy với cơ thể gần như là dí sát xuống mặt đất, rồi hỗ trợ những người còn lại bằng Chớp Kiếm từ tứ phương.

Dù khả năng tấn công của cổ không gây ra được quá nhiều sát thương, nhưng Đấu Thần đang vung vẩy cánh tay của mình ra xung quanh như thể ông ta cảm thấy bị khó chịu bởi nó vậy.

Nhân tiện, thì sự tồn tại của Sylphy cũng đóng một vai trò rất quan trọng nữa.

Phép Vô niệm Hồi phục của em ấy đang phát huy khá tốt công dụng của nó.

Kể cả khi Zanoba và Doga đều bị đánh bay đi bởi Đấu Thần, thì em ấy cũng nhanh chóng chạy về phía họ rồi niệm phép hồi phục lên.

Mà bởi Sylphy đã không dùng phép trong một thời gian dài, nên hẳn giờ sức chịu đựng của ẻm hiện tại cũng không được bền bỉ như xưa nữa.

Thế nhưng, với tư cách là một Hồi phục sư, em ấy vẫn đang theo kịp được với Cliff và cả tôi nữa.   

Và nhân vật đặc biệt xứng đáng được đề cập tới đó là Isolte.

Cô ấy mang trên mình trọng trách tiên phong chủ lực của trận chiến này, đang đỡ lại TẤT CẢ các đòn tấn công của Đấu Thần rồi phản ngược lại.

Các động tác của cô ấy quả thực mượt mà và chính xác.

Cái đòn tấn công của Đấu Thần được coi là có thể tiêu diệt đối phương ngay tức khắc chỉ với một đấm, giờ trông chỉ như một đứa trẻ đang vùng vằng với dăm ba cái chiêu thức đơn giản đó mà thôi. Vì Isolte có thể tránh né và chống đỡ gần như tất cả chúng.

Dĩ nhiên rồi, ông ta sẽ không có bị hạ gục chỉ với như vậy đâu.

Không cần biết những đòn phản ngược của cô ấy với Đấu Thần có công dụng thế nào, uy lực mạnh bao nhiêu. Kể cả cô có cắt bỏ chân hay là tay của ông ta, thì sát thương Đầu Thần nhận được vẫn chỉ là bằng không thôi.

Nếu cô ấy có chiến đấu trực diện mà ông ta không có khả năng tái sinh của Ma Tộc bất Tử, thì cô có thể chiến đấu được ngang sức vì trội hơn hẳn về mặt kỹ thuật, nhưng hiện tại thì cô hoàn toàn không có cửa thắng.

Và chuyện gì đến cũng phải đến, cổ rồi sẽ mệt rã rời và ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, nếu chỉ nói rằng họ đang câu kéo thời gian cho đến khi tôi trở lại, thì sự hiện diện của cô ấy là cực kì, cực kì quan trọng.

“Để mọi người phải chờ lâu rồi!”

“Rudi………! Tất cả mọi người mau rút lui!”

Nghe theo tín hiệu của Sylphy, tất cả mọi người đều nhảy lùi về giữ khoảng cách.

“Ồ.”

Đấu Thần không đuổi theo. Vì chả cần phải làm vậy làm gì.

Ông ta chỉ chú ý vào một mình tôi, đến mức chả buồn nhìn về những người vừa rút chạy khỏi ổng.

“Thứ này ấy hả? Thứ sức mạnh mà được chính Long Thần công nhận, và là thứ đã hạ gục chị gái của bổn tọa. CHÍNH LÀ BỘ MA ĐẠO KHẢI NÀY HẢ?”

“………Ngài không thấy [Dạng I] ở trên trên bãi biển à?”

“Hửm, có thứ gì như vậy ấy à?”

“À thì, ngài đã giã nó thành cám chỉ với một đấm mà.”

 Lại nghĩ về cái vụ ‘một đấm’ ấy…

Tôi đã quá tin tưởng vào sức phòng ngự của nó để rồi phải trả giá bằng một cú trực diện. Tuy nhiên, Eris và Ruijerd cũng dính đòn tương tự nhưng lại đều sống sót.

Đây hẳn là sự khác biệt giữa phòng ngự thông thường và phòng ngự của Đấu Khí ha…

Nếu mà là vậy, thì tôi đang lo về Cliff đấy.

Mặc dù anh không bị ăn một cú trực diện, nhưng khả năng cao là lành ít dữ nhiều vì Cliff không có đấu khí.

“Vậy, nếu đó là [Dạng I], thì THỨ NÀY là cái khác ấy hả?”

“Về chuyện đấy, phiền ngài cứ từ từ mà tìm hiểu…”

Trong khi đang nói, tôi nhìn lại sang xung quanh mình.

Họ đang quan sát chúng tôi từ một khoảng cách xa.

Dù họ đã đứng cách xa là vậy, nhưng vẫn đủ để có thể yểm trợ khi cần thiết.

A, Sylphy vẫn đang bận chạy chữa cho các thương binh.

Vậy thì, tôi sẽ giao Cliff cho Sylphy vậy.

“Tốt lắm, vậy giờ tiếp tục thôi nhỉ?”

Và một hiệp đấu lại một lần nữa bắt đầu.

 

Phần 2.

Tiếng cồng nơi chiến trận rung lên từng hồi bởi Nham Đạn Pháo.

Trong khi vừa chạy lùi lại, tôi nã không ngừng nghỉ những viên thạch pháo và ông ta, còn Badigadi vẫn đang truy đuổi tôi sát nút dù vẫn ăn đủ cơn mưa đạn.

Tôi đang chiến đấu theo cùng một chiến thuật như trong trận chiến với Orsted.

Tôi xả liên hoàn Nham Đạn Pháo trong khi rút lui về.

Thật lòng mà nói, tôi tưởng rằng rất khó để di chuyển bộ giáp nặng như thế này, nhưng khi truyền ma lực vào thanh Vương Long Thần Kiếm , thì [Dạng 0] đáng lẽ ra phải ì ạch thì lại đang di chuyển khá linh hoạt.

Vậy ra đây là khả năng {Chi Phối Trọng Lực} của Vương Long Thần Kiếm à.

Vì tôi không hề luyện tập thứ vũ khí này từ trước. Nên không sử dụng thành thạo cho lắm.

“MUHAHAHAHAHAH! Còn chẳng bằng một con muỗi đốt nữa!”

Đấu Thần đang đốn hạ hàng tá cây cối rậm rạp và tạo ra những cái hố lỗi lõm nham nhở khắp mặt đất, đồng thời cũng đang dí lấy tôi rất nhiệt tình.

Cái sự yếu đuối của đòn tấn công quả thực rất rõ ràng. Chả đủ gãi ngứa.

Ông ta còn chả buồn né hay đánh bật nó đi.

Đến nỗi trong khoảng cách ngắn, cơ thể của Đấu Thần cứ liên tục nhận những đòn công phá ấy như thể đang hấp thụ chúng vậy, và rồi chỉ những tán cây hứng chịu xung kích rồi rơi lả tả ở phía sau lưng ông ta mà thôi.

Ông ta hoàn toàn không phải hứng chịu bất kỳ sát thương nào.

Ừ thì nó hiệu quả khi đấu với Orsted đấy, nhưng ở đây thì không.

“Ngươi chỉ có thể lẩn trốn như một con chuột cống vậy thôi sao!?”

Dĩ nhiên, tôi đâu có ý định chỉ mãi bỏ chạy.

Sau khi tới vị trí được chỉ định sẵn, tôi liền nã liên hoàn vào khu đất ở dưới chân của Badigadi.

Cả một mảng đất lớn bị khoét sâu hoắm bằng khẩu shotgun, thì phần đặt chân của Đấu Thần đã bị tước đoạt.

Thế vững của ông ta đã đổ sập ngay tức khắc.

Rồi tôi liền chớp lấy thời cơ.

“ỐI CHÀ!?”

Ngay lập tức, tôi xả liên hoàn vào ông ta bằng khẩu súng máy.

Sau đó tôi vung thanh trường kiếm được gắn trên cánh tay phải của mình.

Nó chém nát bộ giáp Đấu Thần như một bìa đậu phụ, rồi để lồ lộ dàn da đen nâu ở phía bên trong ra.

{Kích hoạt Shot Gun!}

Tôi dí khẩu súng rồi nã thẳng vào bên trong đó.

Rồi một cánh tay của Badigadi đã bị nổ toác và bật tung ra khỏi cơ thể.

“MUHAHAHAHA! Đến lượt ta phản đòn rồi!”

Tuy nhiên, Tôi bị đấm bởi bốn cánh tay cùng một lúc.

Cơn rung chấn chạy dọc khắp Ma Đạo Khải, và tôi đã bị đánh bay đi vài mét.

Nhưng không sao cả.

Dù đó là một cú trực diện làm chấn động cả bộ giáp, nhưng bằng cách nào đó mà cơ thể tôi vẫn có thể chịu đựng được nó.

“Hừm!”

Tôi nhổm dậy ngay lập tức rồi nhặt lấy cánh tay của Badigadi vừa bị thổi bay đi.

Cái cánh tay vẫn còn đang run lên bần bật, trong khi được bọc gọn bởi mảnh găng tay vàng kim kèm theo.

Không cho ông ta có cơ hội gắn nó lại lên cơ thể. Tôi ném nó ra xa khỏi Badigadi.

“Muhahahaha! Không ăn thua đâu, không ăn thua!”

Đúng như Badigadi nói, cánh tay của ông ta bắt đầu tự mọc lại.

Cách nó tự hồi phục giống như một người nào đó đến từ hành tinh Namek vậy.

“Ồ.”

Nhưng có vẻ như đòn công kích không hoàn toàn vô ích.

Cái cánh tay vừa mọc lại ấy đang trần trụi.

Không có mảnh giáp nào được gắn cùng với nó cả.

“Ồ, ra là như vậy… Nhà ngươi suy nghĩ thấu đáo đấy!”

Cái nơi mà tôi vừa ném cánh tay của ông ta tới…

Tôi đã chuẩn bị một ma pháp trận dịch chuyển ở đó.

Với nó, thì cánh tay của Badigadi và Đấu Thần Giáp sẽ không thể tái tạo được.

Và cũng có vẻ như kích cỡ của Badigadi đã giảm xuống hơi hơi thì phải.

Tôi không biết tại sao lại như vậy.

Nhưng giờ đây tôi đã có được một manh mối.

Đấu Thần Badigadi. Nhờ có bộ giáp của ông ta, mà ổng đã sở hữu được cho mình cả sức mạnh lẫn tốc độ.

Nhưng với tốc độ ấy, so với những vị kiếm sư mà tôi đã chạm trán trước đây, thì cũng chả có gì đặc biệt cả.

Orsted, hay thậm chí là Alex, đều nhanh hơn nhiều.

Mặc dù, hiển nhiên là ông ta có nhanh hơn tôi thật, nhưng khi tôi đang mặc bộ Ma Đạo Khải, thì nó vẫn nằm ở mức độ mà tôi có thể so đo được.

Thật biết ơn với các bài huấn luyện từ Eris và Orsted mà tôi vẫn còn sống.

Điều rắc rối là sự bền bỉ và sức phòng ngự cao đến kì lạ của ông ta.

Bộ Đấu Thần Giáp cứng thật sự.

Nó thậm chí còn cứng hơn cả bộ Ma Đạo Khải nữa.

Ít nhất, nếu Eris và những người khác mà ra đòn bằng tất cả sức mạnh, thì có thể sẽ để lại một vết xước, nhưng phần cánh tay và đầu thì hẳn sẽ không thể bị tách rời ra được.

Rồi bộ giáp sẽ ngay lập tức tự phục hồi lại và tiếp tục chiến đấu như thể chả có chuyện gì xảy ra vậy.

Bình thường thì, sát thương gây ra sẽ được tích tụ vào chủ thể bên trong……

Nhưng Ma Đế Bất Tử Badigadi thì không.

Bình thường thì cú chém của Eris hay phát đâm của Ruijerd sẽ gây ra sát thương cho người mặc bên trong.

Nhưng với Badigadi, thì chả có cái gì gọi là sát thương cả.

Cho dù nó có là một cú đánh, cú đâm hay chém, nó sẽ hồi phục ngay lập tức.

Rồi chẳng bao lâu nữa, những người mà đang tấn công sẽ dần mỏi mệt, và họ sẽ không thể chịu đựng được sức tấn công huỷ diệt mà sáu cái cánh tay đó gây ra được.

Vậy, làm sao để hạ gục được ông ta bây giờ?

Manh mối ấy nằm ở Atofe.

Ma Đế Bất Tử Atofe.

Là Hiện thân của nỗi sợ hãi đối với các Ma Đế khác tại Ma Đại Lục này. Là kẻ mà sẽ tiếp tục đứng dậy, không cần biết bao nhiêu lần mụ ta bị đánh gục xuống và sẽ tiếp tục xông pha về phía kẻ thù.

Vậy nên có hai cách để khuất phục được mụ ta.

Đầu tiên là cắt hết các chi rồi phong ấn chúng để không còn có thể phục hồi được nữa.

Đó là phương pháp điển hình, Atofe đã bị đánh bại đến hai lần bằng việc dùng phương pháp ấy trong quá khứ.

Trước thì cần một kết giới phù hợp để phong ấn trong hàng trăm năm, nhưng giờ thì chỉ cần bao quanh các bộ phận trong một kết giới cấp cao là đủ để ngăn chặn việc tái tạo rồi.

Còn cách kia thì phải khiến mụ ta thừa nhận thất bại.

Ma vương Atofe, trong khi tuân thủ quy tắc của chính mình tự đặt ra, sẽ chiến đấu với hàng tá kẻ thù.

Và rồi, với quy tắc ấy, khi mà mụ ta nhận ra rằng mình đã thua, thì sẽ thừa nhận thất bại.

Mặc dù tôi không nghĩ rằng việc khiến cho Badigadi hiện tại phải thừa nhận thất bại là một vấn đề đơn giản.

Thế nên lần này, tôi sẽ phải dùng phương án trước đó.

Vì thế, nên Cliff đã chuẩn bị rất nhiều các ma pháp trận phong ấn phủ khắp toàn bộ khu rừng.

Chúng sẽ được kích hoạt nếu các chi của Badigadi bị ném vào trong đó.

Mặc dù trước đó tôi không chắc về tính hiệu quả trong việc đối đầu với Badigadi, nhưng chúng đang hoạt động khá tốt.

Bằng việc dùng xuyên-thủ kiếm để cắt bỏ bộ giáp, tách rời các cánh tay, và rồi phong ấn chúng.

Cứ làm thế sáu lần, rồi tôi có thể khiến cho Badigadi thừa nhận thất bại.

Mặc dù tôi cũng muốn phong ấn cả người ông ta lắm, nhưng… không có Cliff ở đây, tôi không thể dùng ma pháp trận để phong ấn toàn hộ cơ thể của ông ta được.

“AAAAaaaaaa!”

Tôi lao về phía ông ta trong khi hét vang vọng.

Tôi không màng bận tâm đến lượng sát thương sẽ phải nhận nữa.

Tôi thậm chí còn không biết [Dạng 0] còn có thể hoạt động hết công suất trong bao lâu nữa.

Nhờ có thanh Vương Long Thần Kiếm, mà thời gian hoạt động đã được kéo dài thêm tương đối, nhưng cũng sẽ chẳng lạ nếu nó ‘tắt điện’ sớm đâu.

Chẳng còn con đường nào khác ngoài một trận chiến quyết định trong thời gian ngắn.

“TỚI ĐI! HỠI ANH HÙNG!”

Đấu Thần giang rộng vòng tay ra chấp nhận lời thách thức của tôi.

Rồi ngay sau đó, ông ta vung cánh tay phải của mình.

Để đáp trả lại cú đấm đang bay tới của Đấu Thần, Tôi giơ thanh trường kiếm lên và chuẩn bị cho một đòn phản kích.

Dù chuyển động của cả sáu cánh tay ấy vượt qua cả tầm tính toán của tôi.

Nhưng tôi đã quen với nó trong suốt trận chiến rồi.

Bây giờ tôi đang ở phong độ tốt nhất.

Tôi có thể tránh được nó.

Trong nháy mắt, tôi phát động một đòn phản công, sau đó chặt đứt cánh tay trái phía dưới của ông ta.

Cùng lúc đó, tôi giơ khẩu Shotgun ngắm vào phần bị cắt rồi khai hoả, thổi bay nó ra khỏi người ông ta.

Nhưng có một sơ hở không thể tránh khỏi trong khoảnh khắc đó.

Vào cái khoảnh khắc tôi bắn bay cánh tay của ông ta, thì tôi cũng bị ăn một đòn bay lùi về phía sau.

“………Hự!”
Bề mặt của Ma Đạo Khải đã bị nứt toạc.

Đúng như dự đoán, nó không thể chống đỡ được nắm đấm của Đấu Thần. Nhưng ít nhất đã xử gọn được hai cánh tay của ông ta rồi.

Còn bốn cái nữa.

Phải ép Ma Đạo Khải hoạt động được cho đến khi tôi thổi bay được tất cả chúng.

“!”

Một cái gì đó khác thu hút sự chú ý của tôi.

(Cái phong ấn bị…)

Ma pháp trận được vẽ trên mặt đất đã bị phai đi sau cuộc đụng độ vừa rồi.

Nó là hậu quả từ cơn địa chấn từ trận đấu.

Sao tôi lại không nhận ra điều gì đó như vậy sớm hơn được nhỉ?

Dĩ nhiên, vẫn còn vài ma pháp trận dịch chuyển nguyên vẹn khác, nhưng tôi lại chẳng biết cái nào vẫn còn dùng được.

“…Chết tiệt!”

Vì ngay gần đó không còn Ma Pháp Trận nào dùng được nên tôi ngay lập tức vứt đi cánh tay mà mình vừa cắt đứt xuống vực.

Tôi ném nó xuống dưới Thung Lũng Địa Long.

Atofe càng bị dần cho tơi tả, thì thời gian để hồi phục cũng càng lâu hơn, và nếu phần cơ thể của mụ ta bị tách rời ra, thì mụ sẽ không thể hồi phục ngay lập tức được.

Mặc dù chúng vẫn sẽ hồi phục thôi, nhưng ta vẫn sẽ có thêm được một chút lợi thế nhất định.

(…Hửm?)

Phần áo giáp tiếp tục vừa bị cắt ra của ông ta lại không thể trở lại nguyên vẹn

Có phải cắt mảnh càng nhỏ thì áo giáp càng yếu không?

Khả năng phục hồi có vẻ đang chậm lại. Chẳng lẽ do nhiều năm không được sử dụng khiến cho hiệu năng của nó bị xuống dốc kể cả có là Đấu Thần Giáp ư?

Hay đó là chiến thuật của Badigadi vậy nhỉ?

Không, không được lo lắng cho những thứ khó hiểu như thế vào lúc này.

Mình nên dành lấy lợi thế trước việc ông ta đang không tái tạo được, và phải nghĩ thật đơn giản cách làm sao để đánh bay tất cả các cánh tay của ông ta đi.

“Grừưưư…”

Badigadi tiếp tục gầm gừ, nhưng một cánh tay mới lại không có xuất hiện.

Và trái ngược với trước đây, cái cánh tay đã được phục hồi đó giờ được bao phủ bởi một lớp giáp như mai rùa vậy.

“!”

Tôi tự hỏi nó là thứ gì.

Rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, từ ‘’bốn cánh tay còn lại’’ thì ‘’hai cái’’ đã biến mất.

Như thể hai cánh tay đó vừa bị hấp thụ, sau đó hợp nhất với hai cánh tay còn lại để tạo thành hai cánh tay lớn hơn.

Chúng dần dày cộp hơn với âm thanh ục ục.

Hai cái cánh tay còn lại ấy.

Giờ chúng đã cuồn cuộn đến mức độ đó, liệu tôi còn cắt được chúng nữa không…?

Không, tôi có thể. Vật thể càng dày lên, thì thanh kiếm càng dễ chém trúng. Vậy nên việc ông ta gia cố cánh tay và tăng sức phòng ngự lên cũng chả có ý nghĩa gì cả.

Sau khi nhanh chóng kết luận điều đó, tôi đạp chân xuống đất rồi phóng vút vào áp sát lấy Đấu Thần.

Rồi một tiếng chuông báo động bỗng réo lên liên hồi đâu đó trong tâm trí tôi.

Nhưng không cần biết đối phương đang làm trò gì, tôi cũng còn có thể lùi bước được nữa.

Với mỗi một khắc trôi qua, thì lượng ma lực của tôi lại càng dần cạn kiệt.

Nếu tôi không tấn công ngay bây giờ, thì không thể thắng được.

“AAAAAAaaaaa!”

Tôi chỉ còn có có thể thét gào lên.

Làm như vậy, sức mạnh mới có thể trào dâng được.

Bằng việc chối bỏ cảm giác sợ hãi và ngờ vực, thì một chút can đảm sẽ hiện lên trên khuôn mặt của mình.

Sự can đảm nhỏ nhoi này sẽ làm nên được đại sự.

Hãy lao thẳng vào hắn ta để giành lấy chiến thắng, giống như Eris vậy.

Tôi đâm mạnh vào Đấu Thần.

Ông ta chở nên loạng choạng, nhưng cũng đã chống đỡ được đòn đấy.

Rồi tôi vung cánh tay phải của mình.

Liên tục găm vào cánh tay trái của ông ta, tôi ra sức cắt nó.

Rồi tôi đưa tay trái ra.

Xong dí khẩu shotgun vào cái chỗ mà tôi đã đang cắt dở.

Sau đó gào lên.

[KÍCH HOẠT SHOTGUN!]

Cánh tay của Badigadi và Đấu Thần Giáp đều bị toác ra rồi bay vút đi.

Nhưng cũng cùng lúc ấy, bản thân tôi cũng bị đấm bay lên trời bởi cánh tay còn lại của Badigadi.

Toàn bộ phần trước của Ma Đạo Khải đã hoàn toàn nát bấy.

Sóng xung kích lan truyền bên trong cơ thể và toàn thân tôi đang bị đè nén, cái thứ áp lực đó cảm tưởng như thể sẽ dí bẹp tôi thành con gián.

Rồi tôi ngã nhào ra sau.

“Khụ……Khụ……”

Dù miệng thì ho ra máu.

Trái tim lại đang gào thét lên rằng ‘Chưa đâu, vẫn chưa kết thúc đâu!’

Tôi đã đọc sai chuyển động của ông ta.

Cái lý do mà Badigadi giảm số lượng cánh tay thành hai ấy là để chuẩn bị cho một đòn tấn công quỷ khóc thần sầu.

Để chực chờ đối phương đang mải cắt một cánh tay, thì cánh tay còn lại sẽ nhân cơ hội đấm nát xương hắn, đây là chiến thuật của ông, phải chứ?

Ông ta ngắm chính xác vào phần bị nứt, rồi phá vỡ Ma Đạo Khải thành từng mảnh.

Nhưng chưa được.

Chưa xong đâu!!

Chỉ một lần phát nữa thôi.

“!”

Nhưng tôi lại không thể cử động được.

Chuyển động của Ma Đạo Khải đang chùn dần.

Từng ấy tổn thương không thể phục hồi được nữa.

Vì cái thứ nằm sâu trong cơ thể, thứ được gọi là phần lõi của Ma Đạo Khải.

Nếu nó mà bị phá vỡ, thì Ma Đạo Khải cũng sẽ bắt đầu sụp đổ.

Tôi vẫn có thể di chuyển nó theo cách thủ công, nhưng nó rất chậm.

Thứ này chỉ còn có thể nhúc nhích chú xíu được thôi.

Và trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này, thì nó chậm đến chết người.

Tôi truyền ma lực của mình trong vội vã.

Phải, tôi vẫn còn ma lực.

Vẫn còn chút ít.

Ma lực của tôi vẫn chưa cạn kiệt.

Tôi vẫn có thể chiến đấu.

Vậy tại sao tôi lại không thể di chuyển được cơ chứ?

“Kế hoạch hay đấy, tinh thần chiến đấu được đấy…..”

Badigadi tiếp cận dần trong khi cả cơ thể của tôi không còn có thể di chuyển bộ giáp được nữa.

“Quả là một trận đấu tuyệt vời. Vĩnh biệt Rudeus. Đến cả Laplace cũng không thể nghĩ ra kế hoạch phức tạp như thế này được đâu.”

Badigadi giơ cánh tay lên trước đầu mình.

Cái nắm đấm to cỡ như viên đại bác.

Và rồi nó phóng tới—

“HAA!”

Bỗng một thứ gì đó màu đỏ bay vụt từ dưới cánh tay ông ta rồi chém bay cú đấm ấy.

Rồi cánh tay bị cắt đến tận bả vai và bay vút lên không trung.

“Hự!”

Chỉ có một thứ mang ‘sắc đỏ’ ở trong khu rừng này mà thôi.

Và đó là Eris.

Em ấy đã tới kịp lúc? Hay em ấy đã luôn ở sau quan sát chúng tôi rồi?

Tôi không biết nữa.

Chả có ai khác đến yểm trợ cả.

Chỉ có Eris là nhảy vụt tới.

Nhưng chỉ ngay sau đó, tôi nhận ra rằng có gì đó đang không ổn ở đây.

Đó là thanh kiếm.

Thanh kiếm của Eris đã bị gãy.

Thanh [Phụng Nhã Long Kiếm] đã gãy lưỡi kiếm.

Dĩ nhiên, từ trước đến nay, dù đã trải qua biết bao nhiêu chiến trận, kể cả khi phần bề mặt phải gánh chịu sát thương, thì phần lưỡi kiếm vẫn chưa bao giờ bị gãy cả.

Nhưng nếu nó bị cắt thật mạnh từ phần đế kiếm, thì hiển nhiên rằng nó sẽ gãy rồi.

“GAAAAAAaaaaa!”

Nhưng Eris không dừng lại.

Như thể cô ấy chưa nhận ra rằng thanh kiếm của mình đã gãy, cô vừa gào lên, vừa tiếp tục đối mặt trực diện với Đấu Thần.

Nhìn lại, thì không phải chỉ mỗi cô ấy.

Từng người một từ từ xuất hiện như thể đã đuổi theo Eris đó là Sylphy, Ruijerd, Ghyslaine và Isolte.

Nhưng quá muộn rồi.

“Nhà ngươi quả thực ngu ngốc khi tự mình đối mặt với bổn tọa như vậy!”

Rồi Badigadi tiếp cận Eris.

Vì không có một thứ gì đang che chắn cho cô ấy cả.

Nên ngay lập tức, tôi kích hoạt chức năng thoát hiểm và bay vụt ra khỏi Ma Đạo Khải.

Và từ đằng sau của Ma Đạo Khải, tôi lấy ra một thanh kiếm giấu ở ngay sau bộ giáp.

Lần thứ hai tôi nắm lấy tay cầm, thì một cảm giác quyền năng tuôn trào ra khắp cơ thể.

Một lượng sức mạnh quá mức áp đảo.

Chính vì lý do vậy nên tôi đã phải truyền ma lực vào đó nhiều hơn để duy trì trạng thái này.

Với ý định trút toàn bộ vào thanh kiếm ấy lượng chút ma lực còn lại của mình.

Tôi không định tự mình sử dụng nó.

Nhưng ngay trước mặt giờ đây đang có một thành viên quan trọng trong gia đình đã gãy mất thanh kiếm của mình.

Đó là người phụ nữ, chỉ để bảo vệ tôi, mà đang giơ lên một thanh kiếm bị gãy đến tận chuôi.

Rồi tôi lấy em ấy làm mục tiêu để ném thanh kiếm đi.

“Eris!”

Thanh Ma Kiếm bay đi theo đường vòng cung yếu ớt.

Rồi Eris quay người ra sau và nắm lấy nó.

Thanh Vương Long Thần Kiếm Kajakuto.

Thanh Ma Kiếm mạnh và nổi tiếng bậc nhất thế giới. Là thanh Ma Kiếm nằm trên đỉnh cao của các loại Ma Kiếm, được rèn bởi Thợ rèn Bậc thầy Yulian.

Eris giơ nó lên đỉnh đầu.

“Ô YAAAAAAAAAAAAA!”

“HƠ, chẳng phải nó là……!”

Một cú chém dọc xuống.

Ngay trước khi va chạm, thì chỉ trong chốc lát, cơ thể của Đấu Thần nổi bồng bềnh trên không trung.

Rồi Thanh Kiếm chém thẳng vào cơ thể của Đấu Thần.

Cùng lúc ấy, một vệt sáng bao phủ ôm trọn toàn bộ tầm nhìn của tôi.

Âm thanh bùng nổ vang vọng thủng cả màng nhĩ.

Một thứ gì đó mang sức mạnh áp đảo vừa huỷ diệt cả một vùng đất.

Sự huỷ diệt ấy diễn ra ngay trước mắt tôi.

Nhưng chả có cú nổ nào.

Hay một vụ sóng xung kích.

Chỉ có sự im lặng bao trùm mà thôi.

Sự phá huỷ cứ thế thầm lặng tiến sâu vào bên trong bộ giáp.

Thứ Ma lực được truyền vào trong thanh kiếm trở thành một khối cầu và bao bọc lấy Badigadi.

Nó không chỉ là sức mạnh của Eris.

Mà cả lượng Ma lực mà tôi truyền vào cũng đang được giải phóng bởi thanh Ma kiếm.

Và bên trong khối cầu ma thuật ấy…

Tôi đã nhìn thấy nó.

Trong khi nó từ từ lan rộng ra bề mặt, thì những thứ bị nó nuốt chửng vào trong để rồi bị huỷ diệt.

Bộ Đấu Thần Giáp đang nứt ra và vỡ nát.

Badigadi với không một chút âm thanh, đang dần bị nén lại rồi biến mất.

Tôi đã nghĩ rằng Badigadi sẽ vùng vẫy.

Nhưng ông ấy không thể làm gì cả.

Bộ Đấu Thần Giáp thì đang dừng hoạt động, còn Badigadi dần bị nuốt chửng ngay khi cơ thể còn đang tái tạo.

-----------------------------------------------------------------------

Rồi khối cầu biến mất.

Những mảnh vỡ của bộ giáp đang bay tứ tung từ trên bầu trời xuống dưới đáy của Thung Lũng Địa Long.

Những mảnh vỡ vụn rơi lả tả xuống, trong khi tạo ra những âm thanh leng keng inh ỏi.

Cùng với thanh Vương Long Thần Kiếm bị kẹt trong nó.

Cơ thể của Badigadi đã biến mất không một dấu vết.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào những mảnh áo giáp bằng vàng rơi thẳng xuống thung lũng, cho đến khi không một âm thanh nào còn sót lại.

Ở gần đó, vẫn còn cái cánh tay của Badigadi.

Nó không hề di chuyển.

Nó cũng không hề co giật.

Chả có dấu hiệu gì như đang phục hồi cả.

Ông ấy chết rồi ư?

Chúng tôi đã thắng chưa?

Có sớm quá không nhỉ?

Rồi có thứ gì đó sẽ xuất hiện với một tràng cười MUHAHAHA phải không?

Với những cảm giác ấy, tôi nhìn sâu xuống dưới thung lũng.

Chỉ có sự tĩnh lặng là còn tồn đọng ở đó mà thôi.

Rồi tôi nghe thấy ai đó đang gục ngã ở sau lưng.

Khi tôi quay người lại, thì Eris đang quỳ gục xuống.

Với một khuôn mặt tái nhợt như sắp chết.

“………”

Tôi vội vã đi về phía đó.

Em ấy bị thương ư?

Hay là em bị phản phệ?

Tôi ngay lập tức đặt tay mình lên rồi niệm phép hồi phục, nhưng rồi cả tôi cũng phải khuỵu đầu gối xuống đất.

 

“…aah.”

Không phải là bị thương.

Cái thứ tôi đang cảm thấy, và cái nhìn tới từ Eris, tôi nhận ra được nó.

Đó là sự cạn kiệt Ma lực.

Thanh Vương Long Kiếm Kajakuto đã hút hết toàn bộ ma lực của tôi và cả Eris nữa.

Hẳn do đây là lần đầu tiên từ thuở thơ bé Eris mới dùng ma pháp nên mới kiệt sức như thế này.

Trong khi nháy mắt ngỡ ngàng, em ấy ngồi xuống.

“Eris.”

“Rudeus…… tóc của anh lại trở nên trắng toát rồi kìa.”

Em ấy vừa nói rồi vừa chạm lên đầu tôi.

Tôi chả biết gì về bản thân bây giờ cả.

Nhưng một số phần tóc của Eris cũng đã chuyển thành màu trắng.

Mái tóc đỏ rực của Eris giờ đây lốm đốm những vệt màu trắng.

“Của em cũng vậy đấy.”

“Thật ư……vậy chúng ta hoà rồi nhỉ.”

Eris nói rồi nằm ngửa ra sau.

Em ấy không mất đi sự tỉnh táo.

Em ấy chỉ vừa dúng hết toàn bộ sức mạnh của mình thôi.

Dù tôi cũng muốn nằm lên người em ấy nữa, nhưng tôi đã phải tém mình lại.

“Rudy!”

Sylphy trông thật lo lắng khi em ấy nhìn thấy khuôn mặt của chúng tôi bây giờ.

Không chỉ Sylphy.

Mà cả Ruijerd, Ghyslaine, và Isolte nữa……

“Sylphy này, Cliff đâu rồi?”

“Sau khi chữa trị vết thương cho những người khác, thì anh ấy đã được Zanoba và Doga bế về làng rồi ạ. Rồi chúng em đã ngay lập tức đuổi theo anh, nhưng vì nghĩ rằng chúng em sẽ thành gánh nặng, nên đã lưỡng lự… Nhưng rồi Eris đã một mình phi tới……À rế?”

Ngay khi Sylphy nhận thấy được tình trạng Eris, em ấy liền nghiêng đầu bối rối.

Rồi em ấy đã ngay lập tức sử dụng ma pháp chữa trị.

Nhưng Eris đâu có bị thương.

Chỉ là cô ấy sẽ không thể gượng dậy được sớm thôi.

“Là sự cạn kiệt ma lực đấy. Thanh kiếm đó hút trọn toàn bộ ma lực của những người cầm nó lên.”

“…A, ra là như vậy ạ”

“Từ giờ thì, Sylphy, em có thể đặt cái cánh tay nằm chỏng trơ ở đằng kia vào một trong số các ma pháp trận chưa bị tổn hại gì được không? Sau đó, anh muốn em mang Eris trở về làng, rồi báo cáo cho Orsted về tình hình chi tiết và đưa Cliff về Sharia cùng em luôn nhé.”

 Tôi đứng dậy.

[Dạng 0] đã bị phá huỷ.

Mặc dù về căn bản thì tôi đã dùng hết toàn bộ ma lực……nhưng tôi vẫn có thể cử động được.

Chúng tôi không biết còn bao nhiêu thời gian nữa trước khi Badigadi hồi sinh trở lại.

Ít nhất, với từng đấy ma lực bị nén lại, thì có vẻ như ông ta đã bốc hơi thật rồi.

Chả có dấu hiệu gì cho thấy cánh tay sắp hồi phục lại cả.

Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ có rất nhiều thời gian đấy.

Tuy nhiên, mơ mộng như vậy sẽ dẫn đến tự phụ.

Nhưng [Dạng 0] đã bị phá huỷ. [Dạng I] cũng không còn nữa. Kèm theo việc tôi gần như là đã cạn kiệt ma lực, nên tình hình hiện tại thì những cái phong ấn ma pháp sẽ không thể được kích hoạt mà không có Cliff, chúng tôi không thể để cho Badigadi tái sinh ở dưới đáy thung lũng được.

Nếu chúng tôi mà xuống dưới đáy thung lũng rồi thấy ông ta đang đợi ở đó, thì chiến thắng sẽ trở nên xa vời.

Chả còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Orsted ra ngoài chiến tuyến cả.

Dù tôi không muốn hắn ta sử dụng ma pháp cho đến phút giây cuối cùng, nhưng có lẽ chúng tôi chả còn sự lựa chọn nào khác rồi.

Dù tôi thiếu năng lực. Nhưng tôi vẫn muốn đợi cho đến khi khi chúng tôi bị dồn vào đường cùng mới phiền đến sếp.

Tôi đã làm tất cả những gì có thể.

Chả biết liệu Badigadi có đang lang thang ở dưới đáy thung lũng hay không, nhưng ít nhất chúng tôi nên kiềm hãm ông ta lại.

“Ruijerd, Ghyslaine, và cả Isolte nữa, phiền mọi người theo tôi.”

“Anh định làm gì vậy? Rudy.” Sylphy lo lắng hỏi.

Tôi đã làm tất cả những gì có thể.

Nhưng vẫn còn vài thứ mà tôi phải làm.

Dù lượng ma lực gần như cạn kiệt, nhưng vẫn có chuyện mà tôi nhất định phải hoàn thành cho bằng được.

“Anh sẽ đuổi theo Gisu!”

 


Biên dịch: salmonz

Rekomendasi