Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.2: Át chủ bài (Phần 2)
Bookmark

Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.2: Át chủ bài (Phần 2)

Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.2: Át chủ bài (Phần 2)

Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.2: Át chủ bài (Phần 2) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.2: Át chủ bài (Phần 2)

Phiên bản Novel sẽ có nhánh sự kiện khác so với Light Novel, hãy cân nhắc trước khi đọc.

 

Phần 5.

Ngày thứ tư.

Đấu Thần đã tới cùng lúc với ánh mặt trời.

Một mình ông ta, đúng như tôi đã dự đoán.

Trong khi chạy cũng như bật những cú nhảy dài như Malta.

Ông ta trèo đến gần phía dưới của những bức tường.

Đúng như tôi đã suy tính.

Phải, như tôi đã dự liệu từ tối hôm qua.

Gisu không hề cưỡi ở sau lưng Đấu Thần.

Cái khoảnh khắc xác nhận được điều đó, tôi liền quay mặt về phía đối diện của thung lũng rồi khai hỏa Ma Pháp.

Một chiêu {Hỏa kích} với tầm cực rộng.

Rồi khu rừng bị chìm vào trong biển lửa trong phút chốc.

Phạm vi hiệu quả của nó thì vẫn chưa thể biết được.

Nhưng cũng không còn thời gian để xác nhận nữa đâu.

Trong khi để lại một chút sự chú ý của mình vào đám cháy rừng, thì tôi tập trung vào kẻ thù ở trước mặt.

Đấu Thần đã tận dụng rất tốt sáu cánh tay lực lưỡng của mình để trèo lên nhanh thoan thoắt như một chú nhện vậy.

Rồi để cố hạ gục hắn, Cliff và tôi khai hỏa Nham Đạn Pháo và Đạn Thủy Cầu với số lượng cực lớn, nhưng chúng đều vô dụng trước ông ta.

Đấu Thần đang trèo lên bề mặt bức tường với một tốc độ choáng ngợp.

“Cliff! Nó không có tác dụng đâu, rút lui thôi! Ruijerd-san! Em để việc đưa bọn em tẩu thoát cho anh đấy ạ!”

“Được rồi!”

 Ruijerd ôm hai người bọn tôi rồi nhảy xuống khỏi thành lũy.

Dĩ nhiên, tôi đâu có điên mà đợi Đấu Thần trèo qua được thành lũy rồi mới chạy.

Cái khoảnh khắc mà chúng tôi tiếp được mặt đất, tôi đã dùng ma pháp và đánh sập tòa thành lũy ấy.

Rồi thành trì khổng lồ đổ sập xuống dưới thung lũng.

Tất nhiên hành động đó cũng không đủ sát thương nổi ông ta.

Tòa thành lũy chậm rãi đổ rầm xuống rồi nổ tung như một quả bộc phá.

Rồi những tảng đá khổng lồ phóng vút lên trên không trung.

Sau đó là một bộ giáp màu vàng kim cũng đang bay cùng với cả chúng nữa.

Những tảng đá trút xuống hệt như mưa bom bão đạn.

Trong khi xử lý đống đá ấy với ma thuật của mình, tôi vẫn không rời mắt khỏi Đấu Thần.

Rồi Đấu Thần tiếp đất cách chỗ tôi khoảng 5 mét.

“Muhahahaha...”

Và rồi ông ta chậm rãi quay về phía chúng tôi.

“Giờ thì, hãy để bổn tọa xướng lên một lần nữa nào!!”

Với mấy cánh tay khoanh lại vào nhau, cánh tay ở giữa thì đang chỉ thẳng vào tôi và cánh tay phía dưới thì đặt lên ngực của mình.

Badigadi nhìn tôi rồi nói.

“Bổn tọa là Đấu Thần Badigadi! Người đã lấy uy danh Đấu Thần để thề nguyện tình bằng hữu với Hitogami! Bổn tọa thách thức ngươi một trận đấu tay đôi!!’’

“TÔI MUỐN HỎI MỘT ĐIỀU TRƯỚC ĐÃ!”

Tôi hét lên.

Mặc dù trái tim mách bảo rằng tranh luận với một người như Badigadi là vô ích, nhưng tôi tiếp tục hét đến khản cả cổ:

“THƯA BADIGADI BỆ HẠ. TẠI SAO NGÀI LẠI TRỢ GIÚP HITOGAMI VẬY Ạ!? Ý NGHĨA CỦA TÌNH BẰNG HỮU LÀ GÌ CƠ CHỨ!? NGÀI CHƯA TỪNG BỊ HITOGAMI LỪA DỐI TRƯỚC ĐÂY Ư!?”

“Hắn đã từng lừa dối bổn tọa! Bổn tọa đã bị lừa khi cố để bảo vệ Kishirika, dù đã cố để giết Laplace bằng việc mặc bộ giáp này, nhưng đến khi bổn tọa giết được Laplace rồi thì lại làm hại cả Kishirika nữa!”

“VẬY THÌ, TẠI SAO CƠ CHỨ!?”

“Hitogami đã hạ mình xin lỗi bổn tọa! Và trên hết, hắn đã mời bổn tọa hợp tác! Thế nên Bổn tọa đây không thể nói không với hắn được!”

Hitogami mà xin lỗi ư?

Bịp rồi.

Tôi không thể tưởng tượng nổi tới việc hắn ta lại thừa nhận lỗi lầm của mình.

Kể cả nếu hắn ta mà có xin lỗi, thì cũng sẽ kiểu như “Ahihi, tè hé!! Lúc đó là lỗi của ta đó, ta xin lỗi, được chưa” trong khi cười ngoác miệng đến mang tai.

“HẮN TA LẠI ĐANG LỪA DỐI NGÀI ĐẤY!”

“Bổn tọa không quan tâm! Kể cả nếu hắn có lừa dối bổn tọa, thì miễn là hắn ta tiếp tục xin lỗi, thì bổn tọa sẽ lại tiếp tục tha thứ cho hắn! Vì bổn tọa đây, là một kẻ trường sinh! Với cả Kishirika cũng đã tái sinh nữa! Dù cho phải đến mức rơi còn vào hoàn cảnh này rồi, hắn ta mới mở mồm ra xin lỗi, thì cũng không còn bất kỳ sự phẫn nộ nào tồn đọng trong tâm trí bổn tọa nữa! Và kể cả hắn ta có thể yêu cầu bất kỳ điều gì hơn cả như thế này bổn tọa cũng chấp nhận!”

Ông ấy nhân từ quá.

Thực ra cũng không hẳn là tệ hại gì, biết khoan dung là một đức tính tốt.

Kể cả tôi cũng có thể bỏ qua nếu nó chỉ là một lời nói dối tầm thường.

Nhưng tôi không tài nào có thể thuyết phục bản thân rằng: Lời nói dối nhằm mục đích muốn giết chết gia đình của tôi là thứ gì đó “tầm thường” được cả.

Vì tôi không phải là một thành viên trong Ma Tộc Bất Tử. Nên quan điểm của tôi hoàn toàn khác biệt.

“NGÀI KHÔNG NGHĨ VỀ VIỆC ĐỔI PHE Ư?”

“Vô ích thôi! Ngay từ đầu bổn tọa chưa bao giờ có hứng thú đứng về phe của Long Thần rồi! Nhưng, nếu ngươi giành được chiến thắng trong trận đấu này, thì bổn tọa sẽ nghĩ về chuyện đó!”

Lời thỉnh cầu được hồi đáp hay không phụ thuộc vào kết quả của trận chiến ư?

Phần này của ông ta rất giống với Atofe đấy chứ.

Đúng là trong quá khứ, mối hào cảm của ông ta đối với tôi đã tăng lên sau một trận đấu tay đôi khi lần đầu tôi gặp vị Ma Vương này.

Lúc đó tôi đã thắng hay thua ấy nhỉ?

Mà dù kết quả lần đó thế nào, thì trận đấu đã kết thúc với việc Badigadi công nhận sức mạnh của tôi.

Đó là lý do vì sao hồi đấy ông ta lại hòa đồng với tôi như vậy.

“……Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chấp nhận thách thức của Bệ Hạ.”

Nhưng kể cả tôi có hùng hồn đáp trả, Badigadi đã quên mất một việc thì phải.

“Tôi không có chiến đấu một mình, tất cả chúng tôi sẽ cùng chiến đấu với Bệ Hạ đó ạ.”

Rồi Eris, Elinalize, Zanoba, và Doga xuất hiện từ bụi cây phía sau tôi.

Hơn nữa, nhiều chiến binh thuộc tộc Supard, đang đứng canh gác ở gần thung lũng, đã tập hợp lại từng người một.

Và rồi, một trận đấu tổng lực đã chính thức bắt đầu.

Phần 6.

Nhóm tiên phong đỡ đòn là Zanoba và Doga.

Eris và Ruijerd thì là các tiên phong tấn công.

Elinalize và các chiến binh tộc Supard là các thành viên hỗ trợ ở vị trí trung tâm.

Còn ở hàng sau cùng, tôi đảm nhận vị trí tấn công còn Cliff là hỗ trợ phục hồi.

Một đội hình chiến đấu điển hình.

Với một chiến thuật cũng điển hình không kém.

Về căn bản, Zanoba và Doga sẽ hứng chịu các đòn tấn công trực diện, Eris và Ruijerd sẽ là tấn công chủ lực.

Những người có sức mạnh hụt hơn những thành viên khác như Elinalize và các chiến binh Supard, sẽ di chuyển xung quanh và tạo ra những đợt quấy nhiễu nhất định tới đối phương.

Dù tất cả đều sẽ chết ngay lập tức chỉ với một đòn, ngoại trừ Zanoba và Doga.

Nhưng, bằng việc cũng nhau hết sức phối hợp và lấp đầy các khuyết điểm cho nhau, chúng tôi sẽ có thể ngăn chặn được đòn tất sát.

Kể cả nếu tránh được một đòn tất sát đi chăng nữa, thì những chấn thương nhỏ lẻ hoặc gãy xương vẫn sẽ còn đó, tuy vậy tất cả những tổn thương trên đều sẽ được hồi phục lại bởi tôi và Cliff.

Điều duy nhất chúng tôi hướng tới đó là phải tránh bị giết ngay tức khắc hay bị mất đi sự tỉnh táo.

Cliff thì sẽ dùng hết sức bình sinh để hồi phục.

Tôi cũng sẽ hồi phục liên tục trong khi liên tục khai hỏa nham đạn pháo ở đây và ở đó, vừa gây sát thương lên Đấu Thần và vừa tránh những đòn tấn công của ông ta.

Dù Badigadi thì không thể bị nhìn thấy bởi Ma Nhãn tiên tri.

Nhưng kể cả thế, thì tôi cũng đã cắt lượng ma lực truyền vào Ma nhãn thấu thị, và bằng việc quan sát di chuyển của đồng đội bằng Ma nhãn tiên tri, tôi sẽ có thể dự đoán được những nước di chuyển của ông ta.

Việc làm chuyện gì đấy như thế này quả là lần đầu đối với tôi.

Dù tôi không hề luyện tập để sử dụng nó hay được huấn luyện để dùng nó.

Nhưng bằng một cách nào đấy tôi vẫn có thể làm được việc ấy.

Tôi đã có thể hiểu được lối di chuyển của đồng đội cũng như là kẻ địch trên trận chiến này trong khi đang nhắm một bên mắt.

Thật sự thì, nó diễn ra mượt mà hơn nhiều so với khi tôi thường làm.

Tôi tự hỏi liệu có phải là vì bản thân hiểu được tầm quan trọng trong việc hỗ trợ các động đội của mình hay không.

Hay là bởi những chuyện động quá đơn giản của Badigadi?

Ít nhất, thì kỹ thuật chiến đấu của Badigadi không ở cùng đẳng cấp với Alex. Hay phải nói là dễ đọc vị được.

Bởi dù đang bị vây quanh bởi Eris, Ruijerd, và Sasndor, Alex vẫn tiếp tục chiến đấu với gần như không một chút tổn hại với võ nghệ của mình.

Còn Badigadi thì khác.

Mặc dù số lượng người vây quanh lần này có đôi chút khác biệt, nhưng cơ thể của ông ta lại đang dính đòn gần như là của tất cả chúng tôi.

Mọi thứ đang diễn ra thuận lợi.

Bản thân tôi cũng có thể thấy được chuyển động của đối phương và có thể dự đoán được nó nữa.

Nhưng kể cả thế, một chút hình ảnh về chiến thắng lại chưa hề vụt qua tâm trí.

Ừ thì Badigadi đang hứng trọn đòn tấn công của tất cả chúng tôi.

Nhưng chỉ vậy thôi.

Kể cả nếu Eris có chém đôi ông ta ra, hay có bị xiên một lỗ bởi Ruijerd, thì cơ thể đó cũng sẽ nhanh chóng tự phục hồi lại.

Bộ giáp vàng kim cuộn trườn trượt như một sinh vật sống rồi lấp đầy những cái lỗ ngay trong phút chốc.

Có lẽ việc phục hồi cũng đang diễn ra ở ngay bên trong bộ áo giáp nữa.

Mới đầu thì trông như chúng tôi đang gây lên Đấu Thần một tấn sát thương, nhưng thật sự thì ông ta chả chịu một chút sát thương nào cả.

Và ông cũng không có bị mệt nữa.

Mới đầu thì trông có vẻ như chúng tôi sẽ thắng được dễ dàng thôi, nhưng thể lực và sức chịu đựng của ông ta lại không bị bào mòn giống như Alex.

Cảm giác như cuộc chiến sẽ diễn ra không có hồi kết, và phe chúng tôi thì đang ở trong một tình thế không hề thuận lợi chút nào.

Không có lấy nổi một cơ hội để chiến thắng.

Chúng tôi chỉ đang cầm cự mà thôi.

Chỉ đang cầm cự cho đến lúc đó, cho đến thời điểm mà trận đấu này đạt tới giới hạn thể lực cho phép, cho đến khi có ai đó gục xuống mà thôi.

Đã vài giờ trôi qua kể từ lúc hiệp đấu này bắt đầu, thì đến giờ chúng tôi vẫn chỉ đang cố trụ lại.

Chẳng thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ giãy giụa như thế này, nhưng chúng tôi nào còn có thể làm gì khác được cơ chứ?

Dẫu sao thì đây là một trận chiến một chiều ngay từ đầu.

Đúng như đã dự liệu, những người đầu tiên ngã gục xuống là các chiến binh tộc Supard.

Các Supards dù là những chiến binh mạnh mẽ.

Tuy nhiên, những người này không thể so sánh với sự dẻo dai của một chiến binh kỳ cựu như Ruijerd.

Chỉ là bởi họ không được thực chiến đủ mà thôi. Đó là sự khác biệt về kinh nghiệm.

Hay có thể là do những chiến binh ấy không được sinh ra trong thời quân chiến của Laplace nhỉ.

Những chiến binh ấy, vì từ lúc sinh ra, chỉ có đi săn Thấu Minh Lang và chả làm gì hơn nữa, nên cũng dễ hiểu nếu họ không thể theo kịp được trận chiến với Đấu Thần.

Để rồi họ cứ thế ngã xuống từng người một như những quân cờ domino vậy.

Có vài người thì đã hi sinh, một vài thì tuy đã bị thương nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu, và một số thì vẫn chưa rõ tình trạng ra sao.

Cuối cùng thì, một nhóm hơn mười chiến binh đã giảm xuống chỉ còn lại ba.

Rồi người tiếp theo không chịu được nhiệt nữa là Elinalize.

Cả cô ấy cũng không phải kẻ có năng lực tầm thường.

Cô ấy được biết đến như là một trong những nhân vật hàng đầu trong số các mạo hiểm giả.

Cô ấy cũng thuộc đẳng cấp có thể đảm nhiệm vị trí tiên phong trong suốt quá trình chinh phục Mê cung cấp S.

Nhưng từng ấy vẫn chỉ loanh quanh ở mức mạo hiểm giả thôi.

Kĩ năng đặc biệt của cô ấy là sử dụng thành thạo chiếc khiên để đỡ lại các đòn tấn công, và giảm thiểu tổn thương tới mức thấp nhất để có thể điều phối các chiến binh theo ý của mình.

Nhưng cái khiên quen thuộc mà cô ấy thường dùng lại đang không có ở bên cạnh.

Mặc dù cô ấy đã đỡ được đa số các đòn tấn công của Đấu Thần Badigadi với chiến khiên mà tôi tạo ra bằng thổ ma pháp của mình, nhưng nó vẫn bị xuyên phá một cách dễ dàng.

Elinalize bị đấm lên trên không trung và va đập thẳng vào một cái cây, rồi dần dần mất đi sự tỉnh táo.

Và từ khoảng khắc đó, đã làm xáo trộn sự cân bằng của cả đội.

Khi Elinalize ngất lịm đi, thì Cliff không còn giữ được sự tập trung cho trận chiến được nữa.

Kết quả của vết nứt trận hình ấy, là anh đã bị dính đòn của Đấu Thần.

Như thể bị một cái xe tải đưa sang thế giới khác, Cliff bị đấm bay thẳng vào bụi cây rồi mất tăm mất tích.

Liệu đấy là một cú tất sát hay chỉ gây tổn thương nghiêm trọng? Mặc dù không rõ sự tình ra sao, nhưng rồi anh ấy đã không trở lại.

Sau đó, tôi không còn cách gì hơn ngoài việc chấp nhận rằng anh ấy đã bất tỉnh.

Khi Cliff ngất lịm đi, thì nguồn cung cấp ma lực hồi phục tới Zanoba và Doga cũng không còn nữa.

Lúc đầu, hai người họ chỉ thỉnh thoảng bị tấn công bởi các đòn tấn công của Badigadi do những cú đấm của ông ta bị phân tán sang nhiều đối tượng, nhưng với việc mất đi sự hỗ trợ từ Elinalise và Cliff, cường độ của các cuộc tấn công mà họ nhận được càng tăng lên.

Dù họ vẫn có thể chịu đựng thêm chút nữa nhờ có ma pháp hồi phục của tôi, nhưng cũng chỉ được đến vậy thôi.

Việc bắt lấy hai người cứ liên tục bị đánh bay đi mỗi lần bị dính đòn rồi đưa họ đưa họ trở lại sau khi niệm xong ma pháp hồi phục quả thực là bất khả thi với tôi.

Nếu tôi vẫn còn được trang bị Ma Đạo Khải [Dạng I] thì có thể việc đấy sẽ làm được.

Và thời gian cầm cự của họ cũng đã hết,  Zanoba với Doga bị thổi bay bởi đòn tấn công của Badigadi cùng một lúc.

Sau đó, mục tiêu tiếp theo của Badigadi là Eris, nên là Ruijerd đã phải yểm trợ phòng thủ cho cô ấy và không còn khả năng tập trung công kích được nữa.

Tôi vội vã hồi máu cho Doga và chạy tới phía của Zanoba, nhưng đã qúa muộn.

Hàng tiền tuyến của chúng tôi đã bắt đầu vụn vỡ ngay sau khi Doga bị đánh bay. Và khi tôi đang hồi phục cho Zanoba, thì thứ tôi thấy được ở bên khóe mắt cua mình là Eris đang bị dính một cú đấm trực diện từ Đấu Thần.

Eris ngã gục xuống trong khi nôn ra máu.

Thật kinh hoàng. Não của tôi gào thét lên rằng nếu tôi không hồi phục cho cô ấy ngay lập tức, thì sẽ không kịp mất.

Nhưng tôi chả còn cơ hội nào nữa.

Đấu Thần đã tiến gần tới chỗ tôi và Zanoba.

“UUOOOOoooooooooo!”

Zanoba hú lên.

Cậu ta đỡ liên tục từ cú đấm phải của Đấu thần sang cú đấm trái.

Rồi cậu bị đấm thẳng vào dạ dày với một cụ đấm thấp tay phải và người của cậu bị bẻ thành một góc 90 độ.

Đến khi bị ăn thêm một đòn ngay đầu từ cú đấm phải tầm trung, thì cậu bị thổi bay đến tận chân trời.

Và đến khi Đấu Thần tiếp cận tôi.

Khi tôi nhận ra được sự việc đang nguy hiểm đến mức nào, thì đã quá muộn.

Tôi bắn một đòn Bộc Phong bằng tay phải. Khi mà đang bị bật lùi lại bởi độ giật của nó, thì tôi đã bị ăn đòn rồi.

Cú đấm phải tầm trung đã vung đến sát người tôi.

Tôi liền nghĩ tới việc đỡ lại bằng hai tay của mình, nhưng vô ích.

Cả cơ thể đã bị dính một cú sóng xung kích đủ mạnh để có thể cảm thấy như phần thân trên của mình bị xé toạc ra vậy.

Có phải may mắn vì tôi không bị rơi vào trạng thái bất tỉnh không?

Hay đó là xui xẻo?

Tôi có thể cảm nhận được toàn bộ xương cốt từ phần vai cho đến xương sườn đang dần vỡ vụn.

Thậm chí có thể phần sương sống của tôi cũng đã tan nát vì tôi không còn cảm nhận phần thân dưới của mình được nữa.

Cơ thể này không thể di chuyển được.

Cú sóng xung kích ấy kinh khủng tới mức tôi thậm chí còn chả thể cảm nhận nổi cơn đau.

“……………Hộc……………hộc…………”

Sau khi niệm phép hồi phục rồi đứng dậy.

Một khung cảnh thảm thương bao trùm lấy đôi mắt của tôi.

Không lấy một người có thể đứng dậy nổi nữa.

Suốt khoảng thời gian tôi bị đánh gục, thì Đấu Thần đã xử đẹp nốt các chiến binh Supard còn lại rồi.

Họ đã bị tàn sát.

Tôi đã sai lầm khi không chọn đúng thời điểm để rút lui.

Vì chúng tôi giờ thậm chí còn không rút lui được nổi nữa.

Giờ nghĩ lại, chúng tôi đáng lẽ phải bỏ chạy ngay cái lúc mà Elinalize ngã xuống mới đúng.

Chúng tôi đáng lẽ phải rút lui về làng Supard và thông báo rằng chúng tôi không còn có thể chống cự nổi nữa.

Rồi sau đó là giao phần còn lại cho Orsted.

Giờ thì đã quá muộn để hối hận rồi.

Cuối cùng thì Đấu Thần cũng đang đứng ngay trước mặt tôi.

“………Ngươi có lời trăn trối nào không?”

“Thật lòng mà nói thì… tôi muốn được sống sót.”

“Dù hiểu được tâm tư của ngươi nhưng bổn tọa không thể đồng ý lời thỉnh cầu này được. Vì thứ mà Hitogami muốn là mạng sống của ngươi mà.”

Tôi chỉ muốn ít nhất có thời gian hồi phục cho Eris mà thôi.

Có vẻ như không còn có thời gian để mà nghĩ về việc cầu xin tha mạng với cái đầu đang chao đảo của mình nữa rồi.

 Một điều gì đó, liệu có thứ gì đó mà tôi có thể làm được không?

Tôi chỉ cần năm – không, chỉ ba phút thôi – để phi thẳng tới chỗ Eris trong khi Badigadi đang bị phân tâm.

Sẽ thật tốt nếu cả Cliff cũng tới để hồi phục cho một ai đó nữa.

Bằng một cách nào đó, phương thức nào đó… để có thể làm được điều ấy không?

“Thế thì Bệ ha lấy mạng của tôi cũng được. Nhưng đổi lại... Bệ hạ có thể bảo vệ cho gia đình của tôi được không?”

“Ồ, gia đình ấy hử?”

“Bệ hạ hẳn không biết nhưng tôi đã có bốn đứa con. Và chúng là những đứa trẻ vô cùng đáng yêu đấy ạ.”

“Trẻ con quả thực là điều gì đó rất tuyệt vời. Đến kể cả Bổn tọa đây cũng muốn có vài đứa với Kishirika mà.”

Badigadi gật đầu tán thành.

“Tốt thôi. Bổn tọa đồng ý. Tuy nhiên thì, ngay cả Bổn tọa đây cũng sẽ không nhân nhượng cho bất cứ ai dám thách thức bổn tọa cả đâu.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Nhưng sau cái chết của tôi, Hitogami hẳn sẽ nhắm vào lũ trẻ của tôi nữa.

Liệu lời hứa của một con tốt trung thành như Badigadi có thể tin tưởng được không?

Có lẽ đó chỉ là chuyện nhảm nhí ...

Nhưng… Tôi nào còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào điều đó bây giờ?

“MUHAHAHAHAHA, HAHAHAHAHAHAA!”

Badigadi cười một tràng lớn rồi giơ cánh tay của mình lên.

“Đến đây thôi, xin vĩnh biệt.”

Trước những lời ấy của ông ta, tôi giơ hai tay của mình lên phía trước.

Tôi chỉ muốn ít nhất có thể bắn ra vài viên nham đạn pháo bằng tất cả sức tàn của mình---

“NẰM XUỐNG!”

Tôi mau chóng nằm bẹp xuống như một con cún.

Một thứ gì đó, còn thấp hơn cả tư thế của tôi lúc này, vừa vụt đến phía của tôi.

Với làn da ngăm, tai thú, với một cái đuôi giống mèo, đó là một con sói có màu đen xám.

Khu vực xung quanh đầu gối của Đấu Thần bỗng chốc tan thành từng mảnh.  Rồi ông ta rung lắc dữ dội như thể sắp mất đi thăng bằng của mình. Nhưng nó cũng không diễn ra trong quá lâu.

Nó nhanh chóng được phục hồi bởi bộ giáp, và như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ông ta vung nắm đấm của mình xuống phía dưới.

Và rồi một cái đầm đung đưa trong cơn gió che đi toàn bộ tầm nhìn của tôi.

“HÂY AAAAAA!!!!!”

Tôi không còn nhìn thấy cú đấm của Đấu Thần vừa vung xuống nữa.

Tôi cảm thấy như sau tôi vừa có thứ gì đó bị đánh bay đi giữa không trung.

Sau một lúc đình trễ, tôi có thể nghe được thứ gì đó rơi xuống với một tiếng “UỲNH”.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Thứ duy nhất khóe mắt nhìn thấy, xuất hiện từ nơi vô định ngay trước mặt tôi, là một cái quần lót màu xanh nhạt bên trong chiếc đầm dài ấy.

Và cái người đang mặc chiếc quần lót ấy, tôi có cảm giác như mình đã nhìn thấy cô ấy vài lần rồi thì phải.

Nhưng tôi biết người còn lại.

Tôi nhớ rõ chứ.

Làm như tôi quên được ấy.

Cách di chuyển ấy, cái mái tóc màu nâu cát ấy, cái cơ thể cường tráng ngăm ngăm ấy.

Một chiếc đuôi vung vẩy với đôi tai thú phía trên đầu.

“Ghyslaine!”

Thế nghĩa là, cái người có mái tóc đen ấy là Isolte rồi!

Thủy Đế Isolte!

Là Ghyslaine và Isolte.

Và một người nữa đang đi cùng với họ là…

“Sylphy!”

Sylphy đang nhanh nhẹn chạy giữa chiến trường như một chú chuột vậy.

Em ấy đến chỗ những người đã ngã gục xuống và chỉ đơn giản là cầm bàn tay của họ lên thôi.

Chỉ với như thế, mà thương tổn mà những người đang bị trọng thương ấy đã được hồi phục ngay lập tức.

Và sau đó, em ấy hồi phục cho Zanoba và Doga chỉ trong chớp mắt.

Đó là Vô Niệm Hồi Phục Ma Pháp.

Khi tôi nhìn thấy nó, thì Eris và Ruijerd đã chạy vụt ra khỏi bụi cây và đang trở lại về phía này.

Trước khi tôi kịp nhận ra, thì đội hình của chúng tôi đã được tái cơ cấu lại rồi.

Isolte đảm nhận đỡ đòn chính, còn Doga và Zanoba sẽ là đỡ đòn phụ.

Eris, Ruijerd và Ghyslaine đảm nhận vị trí tấn công.

Và Sylphy với vai trò là Hồi phục sư với khả năng sử dụng được phép phục hồi vô niệm.

Đội hình của chúng tôi đã được tái tổ chức lại và được bổ trợ thêm những thành viên mới.

Đây chưa phải là kết thúc.

“Rudi! Chúng em sẽ cầm chân hắn ở đây vậy nên hãy về làng mau lên! Roxy đang đợi đấy!”

“ Được rồi!”

Tôi nghe theo lời rồi vội vã bắt đầu chạy thẳng về làng Supard.

Tôi chạy với tất cả sức lực còn sót lại.

Tôi chạy miết, ngã rồi lại chạy, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chạy như thế này.

Sylphy đã tới rồi.

Mặc cho cây cầu của Ngôi làng đã bị sụp đổ, em ấy vẫn đã tới.

Tôi không biết bằng cách nào mà Sylphy vượt qua được thung lũng đó, nhưng… cô ấy đang thực sự ở đây!!

Vậy tức là canh bạc mà tôi đang đợi chờ cuối cùng cũng đã đến.

Trong khi nhảy qua các rễ cây, chạy băng qua cánh rừng, thì cuối cùng tôi cũng đã tới được làng Supard.

Cái khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy khung cảnh đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã thấy nó.

Tôi có thể thấy được he hé trong khi nhảy vụt vào trong ngôi làng.

Ma pháp trận dịch chuyển mà được cải tiến lên đang nằm ở trong ngôi làng ấy.

Cái thứ mà tôi đợi chờ suốt bấy lâu nay đang ở quanh đây.

Nên tôi tiếp tục chạy.

Tôi chạy với tất cả sức lực của mình.

“Nii-san!”

“Đại Sư Phụ!”

“A, Onii-chan---”

Tôi nhìn thấy Aisha, Norn và Jullie trên đường đi, nhưng đã phớt lờ họ.

Tôi chỉ có thể chạy đến hụt cả hơi để tới được vị trí ấy.

Gần ma pháp trận dịch chuyển đã bị phá hủy, một cô gái đang ngồi ở đó trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức.

“ROXY!”

“………Aaa, Rudi.”

Khi tôi kêu lên, thì em ấy cũng ngẩng mặt dậy.

Có những quầng thâm đen bên dưới khóe mắt của ẻm.

Là do em ấy đã cạn kiệt ma lực, hay do em đã ngồi thâu đêm suốt sáng?

“Em thật sự xin lỗi. Em đã phạm sai lầm trong thứ tự tiến hành. Em đã bắt đầu ma pháp trận dịch chuyển sau khi đào một cái hố và mang nó lên. Nếu em mà vẽ ma pháp trận dịch chuyển trước rồi sau đó nhờ anh đào nó ra thì đáng lẽ nó sẽ không mất nhiều thời gian đền như n---”

“Không sao đâu! Em đã làm hơn cả đủ rồi! Ít nhất em đã làm được kịp thời!”

Cái thứ đằng sau em ấy.

Là một bộ giáp khổng lồ.

Với chiều cao lên đến ba mét.

Cùng chiếc súng máy ở bên tay phải và chiếc Shotgun ở bên tay trái.

Hơn nữa, gắn ở trên đầu nắm đấm là một thanh Ma Kiếm có có thể xuyên thủng bất kỳ hàng phòng thủ nào.

Tuy nhỏ nhưng lại khá rộng, một giáp trông giống như một vị đô vật sumo đang nằm dài úp trên mặt đất vậy.

Dù ngoại hình của nó không thật sự khác so với [Dạng I] là mấy.

Nhưng nó không phải là [Dạng I]

Tôi đã chuẩn bị thứ này để đề phòng nếu có chuyện gì đấy như này xảy ra, nó là CON ÁT CHỦ BÀI THẬT SỰ!!

Lượng ma lực tiêu thụ của nó nhiều gấp đôi so với bình thường, Có khả năng tăng cường sự cơ động và sức phòng ngự lên gấp nhiều lần, nó là một vũ khí chiến đấu ngắn hạn.

Do khái niệm của nó đảo ngược hoàn toàn so với [Dạng III], nên cái tên tôi sẽ đặt cho nó sẽ là-

“Nó là Ma Đạo Khải [Dạng 0].”

Đó là phương án cuối cùng của tôi.

Là con át chủ bài của tôi.

Nếu tôi không thắng được bằng thứ này nữa thì-… không, vấn đề không phải là tôi có thắng hay là thua.

Vì rõ ràng ngay từ đầu, cơ hội chiến thắng của chúng tôi là rất thấp mà.

“Roxy! Anh sẽ tới chỗ họ đây!”

“Rudi! Làm ơn hãy cẩn trọng ạ!”

Tôi mặc lên mình [Dạng 0].

Trong khi đang chao đảo vì một lượng lớn ma lực  vừa bị rút khỏi, tôi liền đứng dậy.

Và rồi, tôi thấy Orsted ở phía trung tâm ngôi làng.

Sếp đang giữ một thanh kiếm lớn ở trên tay.

“Rudeus! Cầm lấy thứ này đi!”

Orsted ném thanh đại kiếm về phía tôi.

Tôi ngay lập tức bắt lấy nó.

Một thanh đại kiếm với kích thước ba mét hoàn hảo với bộ giáp.

Là thanh {Vương Long Thần Kiếm} Kajakuto.

Tôi dù là kẻ dở tệ trong khoản dùng kiếm, cũng có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng khiếp tới từ thanh Ma kiếm này.

“Orsted-sama! Tôi đi đây ạ!”

Orsted không hề hồi đáp.

Hắn chỉ đơn giản gật đầu.

Rồi tôi di chuyển bộ Ma Đạo Khải [Dạng 0] với tất cả sức mạnh và hướng thẳng về nơi chiến trường đang diễn ra ác liệt.


 

Rekomendasi