Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.1: Át chủ bài.
Bookmark

Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.1: Át chủ bài.

Baca Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.1: Át chủ bài.

Baca Komik Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.1: Át chủ bài. bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.

Read Web Novel Mushoku Tensei: Chương 257.1: Át chủ bài.

 Phiên bản Novel sẽ có nhánh sự kiện khác so với Light Novel, hãy cân nhắc trước khi đọc.

 

 

Phần 1.

Sau hai ngày thì Đấu Thần mới có thể tiến đến tận đây.

Tất cả đều nhờ có Atofe và những người khác đã kìm chân được ông ta lại.

Nhưng họ đã không trở về.

Tôi không nghĩ rằng Ma tộc bất tử sẽ chết dễ đến thế… nhưng hẳn Đấu Thần đã đấm đủ đau để họ không còn có thể tiếp tục chiến đấu được nữa rồi.

Dù sao đi nữa, thì nhờ có họ, mà công cuộc chuẩn bị của chúng tôi cũng đã hoàn tất.

Vị Đấu Thần đang tiến thẳng về phía chúng tôi.

Với không lấy một chút ý định lẩn trốn hay vội vã.

Ông ta xuất hiện với một phong thái điềm đạm.

Gisu thì vẫn đang ngồi trên vai người ấy.

Cứ như thể muốn nói rằng dù bọn tôi có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không thể cản nổi bước chân họ.

 

Phần 2.

Trận đấu bắt đầu tại lối vào của khu rừng.

Tôi đang đứng trên đỉnh một bức tường khổng lồ được dựng chắn ngay giữa lối vào ấy.

Nó cao khoảng mười mét và rộng hai mét.

Từ trên đỉnh bức tường được tôi tạo dựng lên để bảo vệ khu rừng này, tôi sẽ cố gắng chọi nham đạn pháo hết sức có thể về phía chúng.

Tôi sẽ ném với mong mỏi ít nhất có thể hạ gục được Gisu.

Ma nhãn tiên tri thì vô dụng trước Badigadi rồi.

Có vẻ như đến cả Orsted cũng chả biết lý do tại sao. Badigadi hẳn là một kiểu Miko, hay ít nhất là kết quả từ một chuyện gì đó trong quá khứ, khiến ông ta có được khả năng kháng lại những Ma Nhãn.

Rồi thứ ánh sáng hoàng kim ấy loé lên từ phía xa xăm.

Từ lúc tôi được sinh ra trên thế giới này, thì Nham đạn pháo đã luôn là pháp thuật mà tôi dùng nhiều nhất. Vậy nên tôi có thể ngắm tới một vị trí rất chuẩn xác.

Cứ mười phát thì may ra được một phát sẽ chạm được vào ông ta.

Nhưng bắn từ khoảng cách thế này, thì tôi hiểu được rằng nó không gây ra quá nhiều sát thương.

Một đòn chính xác sẽ đục một cái lỗ trong bộ hoàng kim khải ấy, nhưng rồi sẽ nhanh chóng được lấp đầy lại thôi.

Sát thương không có đáng kể.

Từ khoảng cách này thì đòn bắn không phát huy được hiệu quả.

Đòn ma pháp này cần phải được bắn ở cự li gần.

Trong khi mải suy nghĩ, thì có một viên nham đạn pháo đã trúng Gisu.

Thật khó để nhìn từ khoảng cách này, nhưng gã khỉ đã rơi từ trên vai xuống khi bị dính đòn, nên tôi khá chắc là nó trúng hắn rồi ha.

Nhưng rồi hắn ta đứng dậy như thể chả có gì xảy ra, nên có vẻ như sát thương Gisu nhận vào là bằng không.

Có thể hắn ta chỉ đơn giản là xuống khỏi vai của Đấu Thần rồi vòng ra đằng sau như một biện pháp đề phòng thôi chứ không phải ngã.

Nếu hắn ta mà đứng ở khoảng cách gần hơn một chút, thì với sát thương từ đòn phép của tôi, Gisu sẽ lãnh đủ sát thương để chết ngay lập tức.

Nhưng khi ta nghĩ về việc làm sao mà hắn ta lại chẳng hề hấn gì từ một đòn Lôi Quang, thì có vẻ như bản thân Gisu đã trang bị một vài vật phẩm kháng ma pháp rồi.

Cuối cùng thì, chúng tôi thậm chí còn không thể ngăn được việc Đầu Thần đang tiến sát lại gần.

Khi ông ta đến đủ gần, tôi đã niệm Hoả Ma Pháp phóng ra từ phía ngoài bức tường rồi rút lui vào trong khu rừng.

Tôi không hề có ý định nào về việc để hắn tiến vào gần quá mức cho phép đâu.

Một khi tôi đã xác nhận được rằng bức tường đã bị phá huỷ, thì một lời lẩm bẩm chợt bật ra khỏi môi của mình.

[Vẫn trong tầm dự đoán]

Tôi biết rằng chuyện này sẽ xảy ra mà.

Khi Đấu Thần tiến được vào trong khu rừng, thì toàn bộ cánh rừng đã bị bao phủ bởi một màn sương dày và rộng lớn bởi Ma pháp của tôi.

Trong khi kích hoạt chiêu đầm lầy trong phạm vi vừa phải.

Việc trinh sát và đánh lạc hướng sẽ được giao cho một đội các chiến binh Supard được lãnh đạo bởi Ruijerd.

Tuy Ma Nhãn không có tác dụng gì đối với ông ta, nhưng con mắt thứ ba của tộc Supard thì có, khả năng cảm biến của họ có thể nắm bắt được vị trí của Đấu Thần.

Nó quả thực đã có tác dụng.

Theo như báo cáo, từ kết quả của cuộc chiến tranh du kích của tộc Supard, thì Đấu Thần đã lạc đường, và đang lang thang mò mẫm trong suốt vài giờ.

Tôi mong rằng ông ta sẽ tiếp tục đi lòng vòng như thế rồi kết thúc bằng việc đi thẳng ra ngoài khu rừng.

Trong khi ngồi giữ niềm tin hy vọng nhỏ nhoi, tôi tiếp tục mở rộng tầm ảnh hưởng của sương mù và đầm lầy.

“Đấu Thần đã thay đổi hướng di chuyển của mình.”

Và ngay thời điểm đó, Ruijerd đã xuất hiện để báo cáo.

Có vẻ như giờ thì Đấu Thần đang đi thẳng tới Thung Lũng Địa Long rồi.

Đây hẳn là nhờ có khả năng dẫn đường chỉ lối của Gisu.

Không như Badigadi, có vẻ như Gisu đã biết cách làm sao để đi trong một khu rừng có sương mù dày đặc đến mức này.

Bình thường kiểu gì ta cũng sẽ tự hỏi rằng làm thế quái nào mà gã khỉ lại biết được đường trong tình trạng như thế, nhưng nếu cho rằng hắn đã sử dụng một loại Ma Đạo Cụ hay Ma Vật, thì chả lấy làm lạ gì.

Không, nếu hắn ta có một cái Ma Đạo Cụ, thì bọn chúng đã không đi lòng vòng suốt nhiều giờ như thế. Giữa sương mù trắng muốt và đống bùn lầy nhầy nhụa này, gã khỉ hẳn đã dùng một phương pháp cổ truyền nào đấy, rồi quyết định chọn con đường dù tốn nhiều thời gian di chuyển hơn nhưng an toàn.

Với tất cả sương mù, đầm lầy, và cả đội du kích Supard.

Chúng tôi cũng chỉ có thể cầm chân được hắn vỏn vẹn trong ba giờ đồng hồ.

Tổng cộng là có ba thương vong.

Ba chiến binh Supard vì đã tới quá gần, nên đã bị đập tan xác bởi Đấu Thần.

Nhưng cái chết của họ không có vô ích.

Nhờ có họ, mà mặt trời đã kịp lặn xuống.

Cùng lúc đó, chuyển động của Đấu Thần cũng đã dừng lại.

Mặc dù có vẻ cái bộ giáp kia không hoạt động theo pin năng lượng mặt trời, nhưng có vẻ như ông ta sẽ không di chuyển gì trong suốt cả đêm đâu.

Nhưng tôi không có dừng lại.

Tôi không có ngưng phép đầm lầy hay sương mù, và cả đội du kích Supard cũng vậy.

Một đợt nham đạn pháo có khả năng bộc phá đã được bắn ra ở một khoảng cách khá xa vào người ông ta.

Tôi không có mong là sát thương của nó sẽ lớn hay gì.

Nhưng tôi sẽ chỉ đơn giản là không để cho chúng được ngừng tay dù chỉ vài giây, tôi sẽ liên tục chọi vào mặt chúng nhằm ngăn việc nghỉ ngơi của chúng được diễn ra.

Dù có thể nó sẽ không có quá nhiều tác động tới Badigadi, nhưng Gisu thì có đấy.

Với những suy nghĩ ấy, thì ngày đầu tiên đã khép lại.

 

Phần 3.

Vào ngày thứ hai, tôi lại tiếp tục những việc đã làm trong suốt nửa ngày hôm trước, chúng tôi đã cố gắng hết sức để lùa được Đấu Thần tới Thung Lũng Địa Long.

Vào buổi bình minh của ngày thứ hai.

Tôi đã đi qua thung lũng.

Từ trên đỉnh của thành luỹ, tôi phóng tầm mắt xuống dưới khu rừng.

Đứng cạnh tôi đang là Ruijerd cũng đang nhìn về hướng tương tự.

Địa hình của Thung Lũng Địa Long cực kỳ phù hợp cho việc phòng thủ.

Nó có một cái khe sâu tới hơn 1 km.

Tôi đã không chú ý tới nó khi lần đầu đi qua nhưng vách đá ở bên phía làng của tộc Supard thì có cao hơn một chút.

Dù không có liên quan tới ma pháp cho lắm, nhưng về cơ bản, thì trong trận đấu mà có được vị trí cao hơn thì sẽ là một lợi thế.

Một là có thể nhìn được rõ hơn từ vị trí trên cao và khi mà trọng lực tác động lên mình, thì nó sẽ tốn nhiều năng lượng hơn so với việc đi từ trên xuống.

Với tư duy như vậy, tôi đã tạo một thành luỹ bằng Thổ Ma Pháp từ dưới đáy vách đá ở bên phía làng Supard.

Nó cao ít hơn 20 mét, nên nó không có rộng được như cái ở chỗ lối vào khu rừng, nhưng đây là nơi duy nhất mà thung lũng có kích thước khá hẹp, nên nó không phải là một vấn đề.

Tôi đã mở một cái lỗ ở trong nơi mà cây cầu được kết nối với cổng vào, nhưng tôi đã đóng nó lại ngay khi đánh sập cây cầu ấy.

Bằng cách này, ông ta sẽ không thể chỉ nhảy qua và bất ngờ khai màn trận đấu như Quỷ Thần được nữa… chắc là thế.

Dù tôi chưa bao giờ coi thường Đấu Thần, nhưng đây là bức tường cao và kiên cố nhất mà tôi có thể chuẩn bị trong thời gian ngắn rồi đấy.

Badigadi mà còn nhảy qua được nữa, thì tôi đành phải bó tay chịu thua luôn vậy.

Kể cả nếu ổng không có nhảy qua, và chỉ đơn giản là tới được bề mặt của bức tường, thì có thể sẽ khiến ông ta bị thương bằng những viên nham đạn pháo từ phía bên trên.

Dù ông ta có thể vô hiệu hoá ma pháp, nhưng không thể thay đổi được địa hình, đó là điều mà tôi đã nhận ra được trong trận chiến trước.

Một lần nữa, cũng nhờ có sự xác nhận mà tôi có được vào lúc bắt đầu trận chiến, mà tôi đã nhận ra được rằng Nham Đạn Pháo có hiệu quả cực mạnh.

Nếu họ đi trèo qua bức tường này thì tôi sẽ chọi vỡ đầu Gisu bằng viên nham đạn pháo từ phía đỉnh của bức tường này, và rồi Gisu, kẻ chả sở hữu bất kỳ sức mạnh nào, sẽ rơi thẳng xuống dưới thung lũng.

Còn không, thì có lẽ nên tạo một cơn thủy triều từ trên đỉnh xuống, khiến chúng bị cuốn trôi xuống thung lũng cũng được.

Gisu có thể là một tên hữu dụng với bộ óc khôn ngoan, nhưng trong một trận chiến mặt đối mặt, thì hắn ta vô dụng.

Nói sao thì nói, Badi vẫn là một người khá giỏi trong việc thực hiện chiến thuật, còn Gisu lại là một người có thể nghĩ ra các chiến thuật bằng sự khéo léo của mình.

Họ có một sự tương thích đến hoàn hảo.

Tuy cũng có một rủi ro khi dẫn ông ta đến vách hẹp của thung lũng này.

Nhưng như thế vẫn hơn là để ông ta tự mình đi qua thung lũng ở nơi nào đó mà tôi không biết rồi triển khai tấn công từ phía đó.

Ở trên đỉnh của thung lũng có Cliff, Ruijerd, những chiến binh Supard và tôi.

Các chiến binh Supard còn lại thì đóng quân ở nơi nào đó ngoài bức tường để theo dõi.

Nhằm trường hợp tồi tệ nhất, là nếu ông ta vượt qua thung lũng từ nơi nào đó khộng phải ở đây, thì chúng tôi sẽ được biết ngay lập tức.

Ngay đằng sau thành luỹ, Eris và những người còn lại đều trong trạng thái sẵn sàng.

Nếu bức tường mà bị đục thủng, thì đấy sẽ là một trận chiến tổng lực.

Chúng tôi đang cố gắng câu kéo thời gian.

Những gì đã diễn ra là một ngày dài với ba mạng người đã phải bỏ.

Chúng tôi đã câu được tới hai ngày rồi.

Nhưng vẫn chưa có một cuộc liên lạc nào tới từ Roxy cả.

Khoảng thời gian mà chúng tôi đã câu kéo được có thể sẽ là vô nghĩa, nhưng tôi cũng không có ý định thay đổi quyết định hay gì cả.

Từ trận chiến ở thành phố cảng, chúng tôi đã hiểu được rằng mình không thể thắng trong một trận đấu trực diện được.

Tôi phải đặt cược vào quân bài tẩy này.

“……”

Bình minh lại ló rạng.

Chúng tôi vẫn chưa biết được khi nào ông ta sẽ tới.

Tôi đang quan sát toàn bộ khu rừng cùng với các chiến binh Supard. Theo như quan sát của đội ấy, thì doanh trại của địch vẫn bên ngoài tầm phủ sóng của họ.

Tôi không chắc mình phải nghĩ gì nữa.

“…..Chúng tới rồi!”

Ngay khi tôi đang nghĩ về điều đó, thì Ruijed liền ra lời cảnh báo.

Tôi căng hết mắt của mình nhìn vào trong khu rừng mịt mù ấy.

Tôi có thể thấy được nó.

Dù trông bé tí như một hạt đậu, nhưng thật sự là có ai đó đang đứng ở trong khu rừng.

Nhưng màu không phải là vàng kim.

Đó là một ai đấy với chiếc áo choàng màu trắng.

Tôi nhận ra được cảm giác mà chiếc áo choàng mang lại.

Đó là Gisu.

Đó cũng có thể là một ai đấy khác, nhưng nhìn trông giống Gisu lắm.

“Ai thế?”

“Là Gisu.”

Ruijerd nhiu mắt nhìn rồi xác nhận điều ấy.

Từ đây tới đó thì vẫn nằm trong tầm của con mắt thứ ba.

Thế nên, cái khả năng rằng cái bóng đó là Gisu rất cao.

Không phải là từ vùng rìa trống nơi thung lũng, mà là sâu trong khu rừng, hắn ta đang tìm đường tới chỗ chúng tôi bằng việc lẩn khuất qua những bụi cây.

Mặc dù thật khó để nhìn được vì trời đang tối om, nhưng chúng tôi khá chắc đó là Gisu rồi.

Thế nhưng xung quanh gã không có bất kỳ một thứ màu vàng kim nào cả.

Vậy tức là Gisu đang đứng một mình.

“Hử?”

Một mình á?

Hắn ta đang tự mình đi do thám đấy à?

Gisu, cái tên nắm rõ phép thuật mà tôi có thể niệm ra được trong lòng bàn tay lại dám bơ vơ một mình á?

Hắn lấy đâu ra sự tự tin đấy vậy?

Hay là Badigadi đang đứng trực chờ gần đó?

Không, hắn ta đang cách phía thung lũng 100 mét; nếu Badigadi mà có thể đứng đủ gần để kịp thời chi viện, thì Ruijerd sẽ có thể thấy được ông ta rồi chứ.

Ở khoảng cách này, chả phải đòn tấn công của tôi sẽ có thể tiêu diệt được hắn sao?

“!”

Nghĩ đến chuyện đó, thì tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Nham đạn pháo sẽ chạm được đến hắn.

Dù Gisu có vẻ đang điều tra ở đây, nhưng tôi có cảm giác hắn ta vẫn chưa nhận ra được vị trí này.

Tôi có thể bắn được hắn.

Với khoảng cách 100 mét.

Tính cả độ cao, thì nó không thể quá 120 mét được.

Nếu ngắm chuẩn xác, tôi nhất định có thể bắn hắn ở khoảng cách này.

“……”

Mình có nên không?

Không, nếu đó mà là một ai đấy khác thì làm sao bây giờ?

Biết đâu chỉ là một mạo hiểm giả mặc trên mình chiếc áo choàng màu trắng đang bị lạc trong rừng thì sao.

……Không.

Không ai có đủ dũng khí để tiến vào khu rừng trong điều kiện làn sương và bãi đầm lầy vẫn còn tồn đọng từ hôm qua cả

Người ngoài thì không tài nào có thể đi đến đây được nổi.

Nếu họ mà bị lạc tới tận thung lũng trước cả khi trận chiến bắt đầu, thị đáng lẽ đã được hệ thống dò tìm của người Supard phát hiện rồi.

Ngay bây giờ, tôi có thể đánh bại được Gisu.

Mình nên làm gì đây?

Nó hẳn là một cái bẫy.

Nhưng loại bẫy gì mới được?

Ngay bây giờ, tôi có thể tấn công. Nhưng liệu bên kia có đang úp lá bài nào khác trên sân không vậy?

Nếu tôi tấn công, liệu hắn ta sẽ nhận được vài lợi thế thì sao?

Có thể cái người đằng đó là một ai đấy trông giống Gisu thì sao?

Hay đó có thể là một trong số các người đồng đội hay gia đình của tôi thì sao?

Không, không thể nào.

Hoàn toàn không thể nào.

Cho tới tận hôm qua, chỉ có hai người bọn chúng thôi mà.

Không thể nào có ai đó lại đột nhiên đi tới đây được.

Chẳng phải đây là cơ hội của tôi ư?

Cho tới thời điểm hiện tại, tôi đã tập trung toàn lực vào việc câu kéo thời gian, tôi chưa hề đưa ra một đợt tấn công nào thật sự cả.

Suốt từ cảng, rồi chậm rãi lui dần về tới tận đây.

Trên một chuyến hành trình với một người vô tư như Badigadi, hẳn có thể hắn ta nghĩ rằng đây sẽ là một chiến thắng dễ dàng.

Chẳng lẽ chúng đã lơ là cảnh giác rồi lộ diện ở đây ư?

Nếu như vậy thì tôi phải tận dụng cơ hội này để triệt hạ hắn ngay lập tức, để đem lại rủi ro ít nhất có thể.

Có an toàn không nếu tôi tấn công ‘’người đó’’ bây giờ?

Cũng có khả năng rằng họ đã chuẩn bị một kẻ ở đó với những toan tính là tôi sẽ không dám xuống tay.

Nhưng về mặt chiến lược mà nói thì làm thế có ý nghĩa gì cơ chứ?

Hắn ta làm thế với chủ ý khiến tôi e ngại không dám tấn công ư?

……Lú quá đi mất.

Trông nó giống một cái bẫy, nhưng tôi không thể nghĩ ra được mối đe doạ nào sẽ tới nếu tôi tấn công từ đây cả.

“…..”

Được rồi.

Triển thôi.

Có thể nó là một cái bẫy, nhưng cố gắng tấn công hắn thì cũng chả gây nguy hiểm gì.

Còn nếu đó là một cái bẫy thì tôi sẽ giải quyết sau.

“……Em sẽ tấn công”

“Hiểu rồi.” Ruijerd đáp lại.

Tôi tập trung ma lực vào cánh tay phải của mình.

Tôi tập trung vào độ chính xác hơn là sức mạnh hay tốc độ.

Mặc dù không thể thấy được hắn ta qua Ma nhãn thấu thị như mọi khi, nhưng tôi có thể quan sát sự chuyển biến cảnh vật xung quanh bằng Ma nhãn tiên tri trong khi dự đoán tác động bằng việc cắt giảm ma lực của Ma nhãn thấu thị.

Một viên {Bộc phá Nham đạn pháo} sẽ được nhắm thẳng vào mục tiêu.

Tôi đã do dự một chút ngay cái lúc chuẩn bị khai hoả.

Nhưng ngay lập tức sau cái khoảnh khắc chấm dứt sự do dự đó, viên nham đạn pháo đã được bắn thẳng ra từ ngón tay của tôi rồi lao vút đi. Với quỹ đạo gần như thẳng tắp, nó phi một mạch vào phía đối diện của thung lũng.

Không có tiếng động nào phát ra cả.

Sau khi nó va chạm vào kẻ đứng phía bên kia của thung lũng, thì người đó ngã gục xuống như thể một con rối bị cắt mất dây vậy.

Sau đó, hắn ta không di chuyển nữa.

Đó là một tín hiệu phản hồi.

Mình bắn trúng rồi.

“……”

Cứ như thể chả có chuyện gì xảy ra, thời gian lại tiếp tục trôi đi như lẽ thường tình.

Cái người bị đánh gục xuống ấy vẫn chưa hề động đậy.

Trong cái ánh nắng ban mai kia, chả có gì có thể được nghe thấy ngoài tiếng sột soạt của khu rừng cả.

10 phút trôi qua.

20 phút trôi qua.

Không, thời gian chính xác thì không thể biết được, nhưng chắc chắn nó vẫn cứ thế trôi đi mà thôi. Suốt khoảng thời gian ấy, có những suy nghĩ cứ lạo xạo trong tâm trí tôi không ngừng.

[Mình muốn xác nhận nó]

Tôi muốn xác nhận ai là kẻ đã ngã xuống ở đó.

Liệu đó là Gisu hay một người khác?

Liệu đã chầu ông bà rồi hay chưa?

Tôi sẽ nhanh chóng đi tới đó, xác nhận nó, và rồi quay trở lại ngay lập tức.

Nếu chỉ có thế thì vẫn sẽ an toàn thôi.

Cái suy nghĩ ấy cứ thế quanh quẩn mãi.

Nhưng cũng cùng lúc ấy tôi cảm nhận được điều gì đó.

Rằng đây là bẫy.

Tấn công hắn ta thì không phải bẫy, nhưng cái cảm giác chợt chớm nở trong tâm trí tôi ngay lúc này, rằng đó là chiến lược của Gisu.

Nếu cái người ngã xuống ở đó thật sự là Gisu đang hấp hối, thì tôi sẽ kết liễu hắn ta mặc kệ hoàn cảnh.

Nhưng nếu cái người ngã xuống ở đó mà lại là Sylphy do đã mất cảnh giác và bằng cách nào đó, chúng có thể đánh lừa được con mắt của Ruijerd. Nếu trường hợp tồi tệ đó xảy ra thì chúng tôi buộc phải tới đó và cứu em ấy ngay lập tức hoặc không em ấy sẽ chết vì mất máu.

Nhưng nhỡ mà khi tới đó, Đấu Thần xuất hiện thì tôi sẽ đi về với đất tổ.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ. Tôi linh cảm rằng mình không nên đi tới đó.

“……”

Một tiếng trôi qua.

Tôi đang dần trở nên lo lắng.

Liệu tôi đã phạm một sai lầm không thể sửa chữa được?

Chả lẽ tôi không được phép khai hoả?

Liệu mục tiêu của chúng là khiến tôi bắn, rồi để tôi chôn chân thấp thỏm lo âu ở đây ư?

Liệu chúng có đang băng qua thung lũng từ nơi nào khác ngay lúc này không?

Không, để đề phòng, những chiến binh của tộc Supard đã canh gác ở rất nhiều nơi quanh thung lũng rồi cơ mà.

Tôi sẽ tin tưởng vào họ.

Hai tiếng trôi qua.

Làm thế nào đây? Có nên tới đó và xác nhận không?

Sau khi xác nhận xong, liệu tôi sẽ có thể đoán được nước đi tiếp theo của Gisu không?

Liệu tôi có nên bỏ qua việc xác nhận này vì một lý do gì đấy hay không?

Ba tiếng trôi qua.

Không có bất kỳ chuyển động nào.

Nhiều phương án khác nhau liên tục xuất hiện trong tâm trí.

Tôi đã quá mệt mỏi trong việc nghĩ ngợi rồi.

Nếu khiến tôi đuối sức bằng cách này chính là chiến thuật của Gisu, thì nó đang hoạt động hiệu quả rồi đấy.

Bốn tiếng trôi qua.

Đó hẳn là một cái xác rồi.

Nếu nó mà không nhích lấy một milimet trong suốt 4 giờ đồng hồ thì không còn nghi ngờ gì rằng nó đã là một cỗ thi thể cả.

Nhưng tôi tự hỏi rằng đó là cái xác của ai mới được chứ?

Nếu quả thực Gisu đã chết, tại sao Badigadi gần như không có động tĩnh gì?

Nếu Roxy mà ở đây vào lúc này, thì tôi đã có thể được nghe vài ý kiến đóng góp từ em ấy rồi.

Cliff thì chỉ đang lắc lắc cái đầu với vẻ mặt đờ đẫn.

Sáu tiếng trôi qua.

Sau khi làm nhẹ bữa trưa, chúng tôi tiếp tục quan sát cái xác ấy.

Nó vẫn không di chuyển.

Tám tiếng trôi qua.

Giờ đã đến giữa chiều tà rồi.

Một ngày đang dần trôi qua.

Do phải gồng mình quá lâu, nên giờ cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mỏi mệt.

Nếu không có gì xảy ra sau nguyên một ngày trôi qua, thì tôi sẽ ra chỗ đó để kiểm chứng.

Mười tiếng đồng hồ đã trôi qua.

“Rudeus, hắn kìa.”

Nghe theo lời của Ruijerd, tôi phóng tầm mắt về phía cánh rừng.

Từ nơi đó, một bộ giáp sáng loá với màu óng vàng kim đang bước ra từ bụi cây rậm rạp.

Khi bộ giáp vàng kim tới gần cái xác, thì ‘’cái xác’’ đó chậm rãi đứng dậy.

Và sau khi chúng nhìn nhau và nói gì đó, thì kẻ đáng lẽ ra là một cái xác nhìn về phía này.

Khi mà hắn ta nhún vai, thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng.

Không nghi ngờ gì nữa, cái cử chỉ ấy là của Gisu.

Chúng mau chóng quay đầu lủi vào sâu trong khu rừng.

Và rồi sự im lặng lại bao trùm trong một khoảng thời gian ngắn.

“…………..Phù.” Tôi thở hắt ra từng tiếng.

Vậy ra nó là một cái bẫy.

Đó là Gisu.

Hắn tự lấy mình làm mồi nhử để lùa tôi tới chỗ hắn.

Nguy thật chứ.

Dù sao thì, một chút nữa thôi là màn đêm đã buông xuống rồi.

Tôi sẽ tin tưởng những chiến binh Supard ở đây quan sát và rồi gồi đầu ngủ lấy một chút.

Cơ thể đã hoàn toàn rã rời rồi.

Với cả trông không giống như chúng sẽ đột kích vào ban đêm, nên tốt nhất là cứ làm một giấc nhẹ đi đã.

“Mình sẽ chợt mắt một chút vậy.”

Trong khi nghĩ ngợi, tôi liền lấy chăn cuộn tròn mình lại.

Ngày thứ ba cũng đã kết thúc.

Phần 4.

Đêm ngày thứ ba hôm đó.

Có vẻ như phe đối phương đang gặp rắc rối sau khi nhìn vào thành luỹ thì phải.

Chúng không thể chỉ cố nhảy qua thành luỹ là xong được.

Vì đơn giản là nếu Badigadi vẫn cố đấm ăn xôi trèo lên, thì trong khi thực hiện hành động đó, ông ta sẽ không có đủ khả năng để che chắn hoàn toàn cho Gisu được.

Bởi vừa có một tảng đá bay từ phía bên kia sang mà, nên tôi khá chắc vào suy đoán của mình.

Mới lúc đầu nhìn qua thì có vẻ hắn chỉ ném một tảng đá khá lớn.

Rồi sau đó, những khúc gỗ và những tảng đá cứ thế liên tục bay vun vút tới chỗ chúng tôi với tốc độ khủng khiếp. Nhưng chúng đã bị tôi, người vừa bị giật mình bởi những tiếng gầm vang dội chặn lại, và bọn tôi đã có thể tránh được thiệt hại ở trên thành lũy.

Kết luận là chúng mà không làm gì đó với bức tường, thì chúng sẽ không thể vượt qua được.

Đó là lý do vì sao chúng lại hành động như thế này.

Chưa kể, nhìn vào cách chiến đấu của Badigadi lúc này, ông ta có thể dễ dàng vượt qua thành lũy nếu chỉ có một mình, dù bất khả thi thế nào đi chăng nữa.

Vậy ra tất cả là do Gisu à.

Badigadi nếu để Gisu lại chỗ đó, thì có thể đục thủng được bức tường dễ dàng rồi..

Nhưng cũng có khả năng rằng ai đó sẽ phục kích gã khỉ từ phía sau, rồi lấy đi mạng sống của Gisu cũng không chừng.

Mà bọn chúng chỉ lo bò trắng răng thôi, chả có dấu hiệu gì như quân viện trợ của chúng tôi sẽ tới từ phía bên ngoài khu rừng cả……

Nhưng cũng có khả năng rằng Atofe sẽ sống lại và đuổi theo bọn chúng cũng không chừng.

Hẳn là chúng đang e sợ trước vấn đề này nhỉ.

Kể cả nếu khả năng đó xảy ra vô cùng thấp, thì trường hợp một chiến binh Supard tiến tới từ phía khu rừng không phải là không thể xảy ra được.

……Nhưng cũng có khả năng chúng đã đề ra phương án dự phòng với tình huống đó rồi.

Nên tôi chả thể chủ quan và thoải mái nghĩ rằng vì ông ta mải chăm lo cho Gisu nên chỉ có thể ru rú ở đối diện thung lũng được. Không ngạc nhiên gì nếu Đấu Thần nhảy qua chỗ này một mình bất cứ lúc nào.

Và rồi……Quả thật không có quân viện trợ nào tới hết. Cả ở bên phe kẻ địch lẫn đồng minh.

Biên dịch Salmonz

Rekomendasi