Light Novel Mushoku Tensei: Chương 189.5: ??? ( Nối tiếp chương 189 WN )
Baca Light Novel Mushoku Tensei: Chương 189.5: ??? ( Nối tiếp chương 189 WN )
Baca Komik Light Novel Mushoku Tensei: Chương 189.5: ??? ( Nối tiếp chương 189 WN ) bahasa Indonesia lengkap dan baru di MSKManga. Kami menyediakan Komik, Manhua, Manhwa, dan Novel yang dapat kalian baca online gratis.
Read Light Novel Mushoku Tensei: Chương 189.5: ??? ( Nối tiếp chương 189 WN )
Ở một nơi nào đó trên một miền quê hoang vu xa xôi, đã khuya lắm rồi.
Chủ nhân của một quán rượu trong ngõ hẻm đã nhìn thấy một hiện tượng lạ thường.
Trước mặt ông là một người đàn ông. Hắn đã say khước từ lúc nào.
Có lẽ là do gã đã đến vài quán rượu để uống trước đó. Nên khi bước vào cửa hàng, tên đó đã say bét nhè rồi.
Sau khi ngồi vào bàn, gã lại tiếp tục tu ừng ực, hết cốc này đến cốc khác.
Nhưng dù vậy, Gã vẫn tiếp tục uống và chạy vào nhà vệ sinh trong quán để nôn mửa. Lặp đi lặp lại đến vài chục lần.
Tất nhiên, mấy kẻ như hắn ra vào quán rượu này suốt, đây là cảnh tưởng mà ông chủ nhìn quen như cơm bữa rồi.
Ông còn từng chứng kiến một số kẻ hốc quá giới hạn cơ thể cho phép rồi lăn ra chết cơ. Vì vậy, cái mức độ say xỉn của anh chàng ngồi kia chả có gì đáng bận tâm.
Nhưng—
-------------------------------------------------
Trời đã nhá nhem tối, hầu như chả còn nhiều khác ra vào cái quán rượu này nữa.
Ông chủ vừa rửa cốc chén vừa thầm nghĩ vụng :’’Có lẽ bây giờ đóng cửa là vừa nhỉ?’’
Lúc này, gã đột nhiên ngẩng đầu lên như thể nhận ra điều gì đó. Đôi mắt lơ đễnh nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh với vẻ ngái ngủ.
Nhưng… không có ai ngồi ở đó cả.
"Ồ hố, đã lâu không gặp! Yoooo!"
Tuy nhiên, người đàn ông hét lên một cách đột ngột và làm một cử chỉ như vỗ nhẹ vào vai ai đó bên cạnh. Dù chỉ khoác tay vào khoảng không nhưng người đàn ông chả thèm bận tâm và tiếp tục rên rỉ với tông giọng dị hợm.
‘’Sao vậy? Tự nhiên lại bày ra cái vẻ mặt ủ rũ vậy chứ? Gặp chuyện gì đen đủi hả?’’
Khi ông chủ cho rằng đó chỉ là lời nói lảm nhảm trong lúc say rượu và định tiếp tục rửa bát thì—
"Êu!! Ông chủ còn đứng đó làm quái gì vậy? Nhanh cái chân lên!!."
Nghe thấy tiếng hét lớn lạc giọng, ông chủ bất giác quay ra.
Người đàn ông đang ngó nghiêng xung quanh với đôi mắt lờ mờ.
"Mau mang rượu cho người này cũng uống đê!"
Ông chủ không biết "anh chàng này" đang ám chỉ ai, nhưng vì đã khách gọi món nên cứ phục vụ thôi, khách hàng là thượng đế mà.
"Sao đếch có ai ra zậy? Còn đứng đó lèm gì…. Thiệt tình….. Quán làm ăn cái kiểu mẹ gì mà lại ngó lơ khách zậy hả?.’’ Gã lèm bèm.
Dù ông chủ đang cố căng mắt xác nhận xem có ai ngồi đó không, hay mắt bị mờ do làm việc mệt mỏi cả ngày trời.
Ông chủ thở dài sau khi biết mắt mình vẫn hoạt động tốt.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nghe tiếng nói ngọng của tên nát rượu, chỉ là tên này liên tục nói gì đó kỳ lạ thôi. Mặc dù từ bề ngoài, người đàn ông này không phải là người giỏi chiến đấu cho lắm, nhưng hy vọng sáng mai hắn không phải đi làm sau một đêm với tình trạng say khướt thế này.
Không quan tâm đến vẻ mắt lơ ngơ của ông chủ quán, người đàn ông tiếp tục nói chuyện với ‘’người bên cạnh.’’
"Đã lâu tôi không được gặp ngài rồi đó. Kể từ lần cuối ở trong mê cung-… hức….Mà quên đi… Thế có chuyện zề..ề…ề?’’
Rồi sau đó, gã ta bắt đầu im lặng lắng nghe ‘’đối phương’’ đáp lại
Ông chủ nhìn cảnh này xong càng thấy ngứa mắt thật sự
Bởi vì "cuộc trò chuyện" đó rất dị hợm, còn chả giống một người say độc thoại nữa kìa.
"Ồ hố, vậy là có ai đó đang nhắm vào mạng sống của ngài sao?"
"Ha, đương nhiên là như vậy rồi, ngài đã tạo ra vô số kẻ thù mà. Nếu lập trường của tôi cũng bình thường như bao người, tôi có thể đã hận ngài đến tận xương tủy. Nhưng dù sao, tôi cũng đã không ra tay mà.’’
." Tôi không có ăn mày quá khứ đâu, vì vậy không cần phải là kẻ thù của ngài làm gì cho mất công "
"—Á? Hiếm khi ngài nhờ vả người khác lắm đó."
"Nhưng mà, tôi nhớ tới cái hồi nghe theo lời yêu cầu của ngài á. Ngài có nhớ không? Đó là lúc quê hương tôi bị diệt vong."
"Hả? Ngài đang xin lỗi sao? Này, sao hôm nay ngài ăn nói lịch sự vậy hả? Trời hôm nay có mưa đá ư?’’
"Ngài đừng có làm thế chứ? Ôi trời ạ? Một kẻ như tôi thì có khả năng gì để giúp đỡ ngài cơ chứ?’’
"Ặc......"
"Ừ, thì cũng phải. Nghĩ về điều đó, ngài cũng đã ra tay giúp đỡ tôi khá nhiều lần. Giống như chuyện mê cung hồi đó, tôi quả thiệt biết ơn ngài lắm lắm."
"Tất nhiên, kết quả cuối cùng đúng là tồi tệ thật. Tuy nhiên, suy cho cùng, đó là do năng lực của chúng tôi yếu kém mà thôi.’’
"Mà kệ mẹ!!! Nói tóm lại thì tôi phải giúp ngài cái gì, cứ nói đi!."
"……Ồ ồ."
"Một kẻ khốn nạn như ngài có bị giết cũng là chuyện bình thường thôi."
"Thế ai đang muốn cái mạng của ngài?"
"Ồ ~ Người đó tai to mặt lớn lắm đấy. Tệ thật!! Ngài đang đùa thôi phải không?’’
"Hả? Cái gì? Việc lớn thế này sao thằng này có thể… Cái gì?? Rác rưởi á…Ngài nói gì cơ."
"Vậy gã ta có vấn đề gì?"
"... Ôi trời ơi ~"
"Tôi hiểu rồi. Người đó làm vậy sao. Ồ ... không có gì lạ cả nhở. Tôi hiểu rồi, vậy những gì đã xảy ra cho đến nay đều có ý nghĩa."
"Hả? Hỏi tôi xem tôi có muốn giúp gì không ấy hả?"
"Nên làm gì đây ... Ôi trời trời. Tôi thực sự thích anh chàng đó lắm đấy."
"... Sao sao? Đột nhiên tỏ thái độ bất mãn như vậy hả."
"Thật hiếm khi thấy ngài đánh nhau như thế này. Hồi trước ngài luôn nói rằng tôi chỉ là một tên rác rưởi thôi mà, thế sao bây giờ ngài lại năn nỉ tôi như thế. Rõ là ngài chỉ muốn được cứu giúp mà thôi!!’’
"Zời ạ…Hiểu…Hiểu rồi!! Tôi giúp ngài là được chứ gì."
"Vậy, ngài định làm gì? Tôi không biết rõ về sức mạnh của người đó lắm, nhưng tên đó đánh nhau khá tốt."
"Ngài có kế hoạc- ... cái gì cơ? Đồng đội á? Tìm kiếm những người như tôi?"
"Và sau đó thì làm cái mẹ gì tiếp? Hử? Đến đó một lần nữa?"
"... Thì ra là vậy, nếu nó suôn sẻ thì ô kê thôi. Dù sao thì… hức… tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Hức..."
Nói xong, người đàn ông nằm gục trên bàn và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu.
Ông chủ nghe xong chỉ biết rùng mình. Người đàn ông này có thể đã giao ước với một thứ gì đó rất xấu xa? Có phải anh ấy đang nói chuyện với thứ gì đó không nhìn thấy được bằng mắt thường không, giống như một con quỷ hay cái gì đó chẳng hạn? Và rồi con quỷ tiến lại gần ông chủ đang nghe trộm, và thì thầm "... ông nghe thấy thứ không được phép, mạng ông tận rồi đó" .
"Không, làm sao có thể chứ, hahaa….."
Ông chủ muốn rũ bỏ tâm trạng khó chịu này, nên tiến lại gần người đàn ông và lắc vai.
"Quý khách, tôi sắp đóng cửa, xin đừng ngủ ở đây chứ?"
Sau khi lắc vài lần, người đàn ông đột nhiên run rẩy và từ từ đứng dậy.
"... Hả? Ớ.."
Tâm trạng cao hứng vừa rồi biến mất trong tích tắc, rồi người đàn ông chậm rãi đứng dậy, lấy trong túi ra một vài đồng xu đặt lên bàn, sau đó, gã ta lảo đảo đi về phía cánh cửa.
Khi ông chủ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông nghĩ "hắn giống như đang bị điều khiển vậy", và lấy đồng tiền bỏ vào tạp dề, định quay người trở lại nhà bếp ... Đột nhiên, ông nghe thấy giọng nói của người đàn ông văng vẳng lại từ đằng sau.
Âm lượng tuy nhỏ nhưng truyền đến tai ông chủ một cách vô cùng chân thành.
“Sao.. sao lại có thể làm được đây. Dù gì thì Anh ấy cũng là ân nhân của tôi mà, và tôi cũng là ân nhân của anh ấy nữa… Sao ngài lại…. Tại sao… tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này cơ chứ.’’
Không phải tiếng nói của quỷ. Tuy nhiên, giọng nói của gã rất lạnh lùng….và đau đớn. Trông không giống như một người đang say rượu chút nào.
Ông chủ rùng mình ngay lập tức và quay đầu nhìn lại.
Tuy nhiên, không có ai ở lối vào hoặc lối ra cả, ngoại trừ âm thanh của chiếc chuông treo trên cửa, như thể chứng minh rằng vừa có người rời khỏi nơi này vậy.
Nhận xét (0)